Tủ quần áo có đồng phục an ninh mới tinh, Diệp Quân Lãng chọn hai bộ dựa theo thân cao kích cỡ của mình, sau đó hắn mặc thử một bộ, rất vừa người.
Diệp Quân Lãng là chiến binh đặc nhiệm, thân hình to lớn, hình thể cân xứng, cả người tràn đầy sức bật, dáng người như người mẫu.
Cho nên lúc hắn mặc bộ đồng phục an ninh, lập tức hiển lộ tư thế oai hùng, khí phách anh dũng.
Diệp Quân Lãng mặc bộ đồng phục an ninh mới tỉnh, đi dưới ánh nắng tươi sáng, trong lòng hiện lên một loại cảm xúc kỳ dị.
Lúc trước hắn chỉ mặc đồ tác chiến, di chuyển trong máu và bom đạn chiến trường, dùng cái tên Satan tiến hành giết chóc.
Hiện tại hắn lại mặc đồng phục an ninh, nhẹ nhàng nhàn nhã đi tuần tra.
Hai loại tâm cảnh hoàn toàn khác nhau, trên chiến trường hắn máu lạnh vô tình, bây giờ hắn lại rất nhẹ nhàng, không có bất kỳ áp lực nặng nề nào.
Dần dần có rất nhiều tân sinh viên đến báo danh, có vài tân sinh viên đến một mình, có vài tân sinh viên dẫn theo cô dì chú bác trong nhà, mênh mông cuồn cuộn đi đến.
Chỗ báo danh của các khoa đều có đàn anh đàn chị của các khoa đến trợ giúp tân sinh viên, gặp được các đàn em xinh đẹp, các đàn anh lập tức tranh đoạt nhau, nhiệt tình phục vụ cho đàn em xinh đẹp -- ví dụ như hỗ trợ xách vali, hỗ trợ mang vác đệm giường chăn đồ dùng sinh hoạt...
Điều này cũng bình thường, người xưa có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Diệp Quân Lãng nhìn cảnh tượng này, mỉm cười trong vô thức, đột nhiên nhớ đến câu nói được truyền bá rộng rãi ở các trường cấp ba -- phòng cháy phòng trộm phòng đàn anh.
Diệp Quân Lãng đi dạo một vòng, cũng không có việc gì, hắn đi đến phòng an ninh ở cổng trường.
Bước vào phòng, bên trong có bốn bảo vệ, sau khi nhìn thấy Diệp Quân Lãng, bọn họ hơi ngẩn người, sau đó lục tục đứng dậy, nhìn Diệp Quân Lãng với ánh mắt kính sợ tôn trọng.
Vừa rồi bọn họ đã chứng kiến từ đầu đến đuôi sự kiện xung đột ở cổng trường, một mình Diệp Quân Lãng đánh ngã đám người Bá Ca, bọn họ chưa từng thấy người nào dũng mãnh như vậy.
“Chào mọi người, tôi tên là Diệp Quân Lãng, sau này chúng †a chính là đồng nghiệp, xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Diệp Quân Lãng mỉm cười tự giới thiệu.
Thái độ của Diệp Quân Lãng rất hiền hòa, không hề kiêu ngạo làm mấy bảo vệ kia đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, một bảo vệ trong đó nói: “Anh Lãng, tôi tên là Lý Phi, sau này gọi tôi là Tiểu Phi là được.”
“Anh Lãng, tôi tên là Trương Dũng.”
Một bảo vệ có làn da ngăm đen, thân thể chắc nịch lên tiếng.
“Anh Lãng, tôi tên là Ngô Văn Minh.”
Một bảo vệ nhìn rất trung thực cũng nói.
Bảo vệ thứ tư rất trẻ, cao gầy, đeo kính, cậu ta cũng cười nói: “Anh Lãng, tôi tên Lâm Húc Đông, bọn họ đều gọi tôi là Đông Tử”
Diệp Quân Lãng gật đầu, nói: “Chúng ta cũng coi như chính thức quen biết nhau. Tôi mới đến, có rất nhiều chuyện cần mọi người giúp đỡ trong công việc.”
“Anh Lãng, xin đừng nói vậy. Vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy sự anh dũng của anh.
Sau này có anh Lãng ở đây, đội ngũ bảo vệ của chúng ta sẽ rất kiêu ngạo.”
Lý Phi cười nói.
“Đúng đúng đúng. Thân thủ dũng mãnh khí phách của anh Lãng thật sự làm chúng tôi sục sôi nhiệt huyết.
Có anh Lãng ở đây, sau này xem ai còn dám bắt nạt bảo vệ chúng ta” Lâm Húc Đông hưng phấn nói.
Diệp Quân Lãng vội vàng xua tay: “Mọi người đừng nói vậy.
Thật ra con người của ta vẫn rất am hiểu dùng đức phục người.
Vũ lực chỉ là bất đắc dĩ, trong xã hội pháp trị này, dùng đức phục người là cách tốt nhất.”
“Câu này của anh Lãng rất hợp ý tôi. Trong trường chúng †a có rất nhiều người đẹp, chỉ chờ anh Lãng dùng đức thu phục các em ấy thôi.”
Ngô Văn Minh híp mắt cười nói.
Diệp Quân Lãng bật cười, nói: “Nghe cậu nói vậy, trường học của chúng ta là nơi có rất nhiều người đẹp?”
Diệp Quân Lãng là chiến binh đặc nhiệm, thân hình to lớn, hình thể cân xứng, cả người tràn đầy sức bật, dáng người như người mẫu.
Cho nên lúc hắn mặc bộ đồng phục an ninh, lập tức hiển lộ tư thế oai hùng, khí phách anh dũng.
Diệp Quân Lãng mặc bộ đồng phục an ninh mới tỉnh, đi dưới ánh nắng tươi sáng, trong lòng hiện lên một loại cảm xúc kỳ dị.
Lúc trước hắn chỉ mặc đồ tác chiến, di chuyển trong máu và bom đạn chiến trường, dùng cái tên Satan tiến hành giết chóc.
Hiện tại hắn lại mặc đồng phục an ninh, nhẹ nhàng nhàn nhã đi tuần tra.
Hai loại tâm cảnh hoàn toàn khác nhau, trên chiến trường hắn máu lạnh vô tình, bây giờ hắn lại rất nhẹ nhàng, không có bất kỳ áp lực nặng nề nào.
Dần dần có rất nhiều tân sinh viên đến báo danh, có vài tân sinh viên đến một mình, có vài tân sinh viên dẫn theo cô dì chú bác trong nhà, mênh mông cuồn cuộn đi đến.
Chỗ báo danh của các khoa đều có đàn anh đàn chị của các khoa đến trợ giúp tân sinh viên, gặp được các đàn em xinh đẹp, các đàn anh lập tức tranh đoạt nhau, nhiệt tình phục vụ cho đàn em xinh đẹp -- ví dụ như hỗ trợ xách vali, hỗ trợ mang vác đệm giường chăn đồ dùng sinh hoạt...
Điều này cũng bình thường, người xưa có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Diệp Quân Lãng nhìn cảnh tượng này, mỉm cười trong vô thức, đột nhiên nhớ đến câu nói được truyền bá rộng rãi ở các trường cấp ba -- phòng cháy phòng trộm phòng đàn anh.
Diệp Quân Lãng đi dạo một vòng, cũng không có việc gì, hắn đi đến phòng an ninh ở cổng trường.
Bước vào phòng, bên trong có bốn bảo vệ, sau khi nhìn thấy Diệp Quân Lãng, bọn họ hơi ngẩn người, sau đó lục tục đứng dậy, nhìn Diệp Quân Lãng với ánh mắt kính sợ tôn trọng.
Vừa rồi bọn họ đã chứng kiến từ đầu đến đuôi sự kiện xung đột ở cổng trường, một mình Diệp Quân Lãng đánh ngã đám người Bá Ca, bọn họ chưa từng thấy người nào dũng mãnh như vậy.
“Chào mọi người, tôi tên là Diệp Quân Lãng, sau này chúng †a chính là đồng nghiệp, xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Diệp Quân Lãng mỉm cười tự giới thiệu.
Thái độ của Diệp Quân Lãng rất hiền hòa, không hề kiêu ngạo làm mấy bảo vệ kia đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, một bảo vệ trong đó nói: “Anh Lãng, tôi tên là Lý Phi, sau này gọi tôi là Tiểu Phi là được.”
“Anh Lãng, tôi tên là Trương Dũng.”
Một bảo vệ có làn da ngăm đen, thân thể chắc nịch lên tiếng.
“Anh Lãng, tôi tên là Ngô Văn Minh.”
Một bảo vệ nhìn rất trung thực cũng nói.
Bảo vệ thứ tư rất trẻ, cao gầy, đeo kính, cậu ta cũng cười nói: “Anh Lãng, tôi tên Lâm Húc Đông, bọn họ đều gọi tôi là Đông Tử”
Diệp Quân Lãng gật đầu, nói: “Chúng ta cũng coi như chính thức quen biết nhau. Tôi mới đến, có rất nhiều chuyện cần mọi người giúp đỡ trong công việc.”
“Anh Lãng, xin đừng nói vậy. Vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy sự anh dũng của anh.
Sau này có anh Lãng ở đây, đội ngũ bảo vệ của chúng ta sẽ rất kiêu ngạo.”
Lý Phi cười nói.
“Đúng đúng đúng. Thân thủ dũng mãnh khí phách của anh Lãng thật sự làm chúng tôi sục sôi nhiệt huyết.
Có anh Lãng ở đây, sau này xem ai còn dám bắt nạt bảo vệ chúng ta” Lâm Húc Đông hưng phấn nói.
Diệp Quân Lãng vội vàng xua tay: “Mọi người đừng nói vậy.
Thật ra con người của ta vẫn rất am hiểu dùng đức phục người.
Vũ lực chỉ là bất đắc dĩ, trong xã hội pháp trị này, dùng đức phục người là cách tốt nhất.”
“Câu này của anh Lãng rất hợp ý tôi. Trong trường chúng †a có rất nhiều người đẹp, chỉ chờ anh Lãng dùng đức thu phục các em ấy thôi.”
Ngô Văn Minh híp mắt cười nói.
Diệp Quân Lãng bật cười, nói: “Nghe cậu nói vậy, trường học của chúng ta là nơi có rất nhiều người đẹp?”