Lâm Âm đứng dậy khỏi ghế trong vườn, định gọi Tạ Trình, lại chợt nhớ ra Lâm Du vẫn còn ở đây, nên cô không thể làm như đã quá quen thuộc với Tạ Trình.
Vì vậy cô bước tới, lịch sự nói: "Triệu Doanh, Tạ Trình, đã lâu không gặp."
Tạ Trình nhìn Lâm Âm, hai mắt sưng đỏ như quả hạch đào, hai ngày nay cô khóc rất nhiều.
Lâm Du: "Âm Âm, em về phòng trước đi." Có em gái xinh xắn như vậy, anh sợ sẽ bị Triệu Doanh hay Tạ Trình để ý, hai người này anh đều không hài lòng, không đủ tư cách để là em rể của anh, đặc biệt là họ Tạ kia.
Lâm Âm xoay người đi vào phòng khách, không về phòng, vào phòng bếp gọt hoa quả, đồng thời chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với Tạ Trình.
Tạ Trình và Triệu Doanh đang ngồi trên ghế sô pha, Lâm Du kéo ghế ngồi đối diện, không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Tạ Trình, không hiểu: "Cậu sao vậy, hỏng não rồi?"
Đã thống nhất rằng ai cúi đầu trước sẽ là chó, bảo anh gọi anh trai thì anh không chút do dự, nếu không phải vì anh hỏng não thì đang có chuyện lừa dối.
Lâm Du đứng dậy ngồi ở bên cạnh Triệu Doanh, ôm lấy cổ anh ta, kéo anh ta qua một bên: "Cậu mẹ nó không có chuyện gì gạt tôi chứ?"
Triệu Doanh gạt tay Lâm Du trên cổ mình ra, hít sâu một hơi, nhanh chóng xua tay: "Không có."
Giữa việc đắc tội Lâm Du và Tạ Trình, Triệu Doanh đã chọn giúp Lâm Âm mà không do dự.
Khi Lâm Du nhìn lên, thấy Tạ Trình đang nhìn mình chằm chằm, còn nhìn rất nhập tâm.
Đôi mắt đào hoa kia trời sinh mang theo thâm tình, Lâm Du bị nhìn lại nổi toàn thân da gà, từ trên sô pha nhảy dựng lên: "Nhìn tôi làm cái gì!"
Tạ Trình: "Cậu đẹp."
Lâm Du nhìn Triệu Doanh: "Hôm nay cậu ta bị sao vậy, có phải uống nhầm thuốc rồi không?"
Triệu Doanh thầm nói trong lòng, không phải cậu ta uống nhầm thuốc, đầu óc rất minh mẫn, cậu ta là đến gặp phụ huynh, anh hai vợ!
Tạ Trình liếc nhìn Lâm Du vài lần nữa, mới nhận ra Lâm Âm và Lâm Du lớn lên có vài phần giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, rất sáng, đôi môi cũng có ba phần tương tự.
Trước kia Lâm Du thường ngồi trước mặt anh khi đi học, anh nhìn cậu ta cả ngày, thế nhưng lại không phát hiện ra.
Tạ Trình nhớ lại một chuyện đã rất lâu.
Vào ngày khai giảng của năm cuối cấp, anh đến trường báo danh, đang ngồi trong lớp, nghe thấy tiếng bàn tán của các bạn học xung quanh, nói người nhà của Lâm Du đưa cậu ta đi khai giảng, một người là anh trai cậu ta, một người là em gái, giá trị nhan sắc rất cao, đặc biệt là em gái cậu ta, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm.
Nhiều bạn cùng lớp chạy ra xem, nhưng anh vẫn ngồi một chỗ không hề nhúc nhích, thầm nghĩ, loại như Lâm Du thì có thể có em gái đẹp thế nào được.
Khi đó anh không có hứng thú với bất cứ thứ gì, cảm thấy chỉ có người con gái kia trong lòng anh mới xứng đáng với hai chữ tiên nữ.
Lúc đó Lâm Du và người nhà đang ở trước cửa phòng học, anh chỉ cách cô một bức tường.
Tạ Trình không khỏi nghĩ, nếu anh nhìn thấy cô lúc đó thì kết quả sẽ khác đi, ít nhất anh sẽ không để cô gặp Cố Du Minh, để cô bị loại căn bã đó tổn thương.
Tạ Trình liếc nhìn về phía phòng bếp, Lâm Âm đang xếp trái cây ra đĩa, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua đĩa sứ trắng, cái cổ thiên nga hơi cúi xuống, cẩn thận gọt vỏ một quả táo.
Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hất tung mái tóc dài buông xõa bên tai của cô, lúc này thời gian như đứng yên.
Như cảm nhận được điều gì đó, Lâm Âm ngẩng đầu lên, liếc về hướng Tạ Trình, bắt gặp ánh mắt của anh.
Lâm Âm nhìn Tạ Trình và Lâm Du ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, điều này tạo cho cô một ảo giác kỳ lạ, cứ như giấy đăng ký kết hôn kia là thật.
Lâm Âm vén mái tóc rũ xuống sau tai, bưng đĩa hoa quả đi vào phòng khách, bưng trà tới, ngồi ở bên cạnh rót trà cho bọn họ.
Lâm Du bảo Lâm Âm trở về phòng nghỉ ngơi: "Hai người đàn ông thối này, đặc biệt là họ Tạ kia, không xứng để em tự pha trà, để dì Lưu mang một ít nước ngâm nồi ra là được."
"Dì Lưu, mang ít nước ngâm nồi ra đi ạ, còn phải là để qua đêm."
Lâm Âm mỉm cười, cắm kim trà vào bên trong bánh trà, nhẹ nhàng cạy lên, tráng trà từ phải qua trái, ngược chiều kim đồng hồ, đổ nước sôi vào ấm, đánh thức trà, lọc trà Phượng Hoàng ba lần, chiết trà, rót ra từng tách.
Động tác của cô nhẹ nhàng và đẹp mắt, những động tác giơ tay nhấc chân đều rất khoan thai.
Lâm Âm đưa cho Triệu Doanh tách trà đầu tiên, chủ yếu là vì sợ Lâm Du nhìn ra giữa cô và Tạ Trình có gì, nếu như bị Lâm Du nhìn ra, chuyện cô và Tạ Trình kết hôn giấu không được nữa, có thể sẽ gây ra cơn chấn động lớn cỡ nào.
Triệu Doanh thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy tách trà, em gái của Lâm Du, vợ của Tạ lão đại đích thân pha trà cho anh ta, cái đãi ngộ này, anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ: "Cảm ơn em gái."
Lâm Âm: "Không cần khách sáo." Cô đưa tách trà thứ hai cho Tạ Trình.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy ngón tay Tạ Trình nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay mình, cô vội vàng thu tay lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Không nói đến quan hệ giữa bọn họ chỉ là cuộc hôn nhân bằng nhựa, đây là dưới mí mắt Lâm Du, nếu bị Lâm Du nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị bại lộ sao.
Trên mặt Tạ Trình không có gì khác thường, vẻ hoảng sợ của cô có chút chuyện bé xé ra to.
Có lẽ là vô tình, cô nghĩ.
Lâm Âm rót trà cho khách xong, đứng dậy, đi tới một cái ghế kín đáo phía sau sô pha ngồi xuống, trên tay cầm một cuốn sách, vừa giả vờ đọc sách, vừa vểnh tai lên để ý đến động tĩnh trong phòng khách.
Trước đó cô đã nói với Tạ Trình rằng hôm nay cô sẽ thi đấu ở thủ đô, liệu có phải anh đến đây vào lúc này là để giúp cô trốn khỏi nhà không?
Triệu Doanh đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, lúc đi vào, trên tay cầm một hộp hoa quả, đưa cho người giúp việc nói rửa một ít: "Cái này được vận chuyện lúc sáng sớm bằng đường hàng không từ Giang Tây đến, nếm thử xem."
Lâm Du liếc nhìn rồi nói với Triệu Doanh: "Còn biết mang đồ tới, lần sau đừng mang quýt, tôi ngại chua, chỉ cần mang theo một rương vàng là được, lấy ít tiền để tôi mua nhà."
"Không phải tôi mua, là Tạ Trình mua." Triệu Doanh nhìn Lâm Du, trong lòng nói, anh hai à, cậu ngại chua cũng vô dụng, người ta là mua cho vợ ăn.
Lâm Du vội vàng chạy tới phòng bếp hét lớn: "Dì Lưu, đừng rửa, để yên, stop! Ngày mai con mang đến phòng thí nghiệm để xét nghiệm xem trong đó có độc gì."
Dì Lưu rửa quýt xong, đặt một đĩa trước mặt Lâm Âm, bà đã chăm sóc Lâm Âm nhiều năm, biết cô thích ăn quýt nhất.
Lâm Âm bóc một miếng và nếm thử, vị ngọt hơi chua, là hương vị yêu thích của cô.
Sau khi ăn món cô thích, một nụ cười cuối cùng cũng nở trên khuôn mặt cô, lông mày và đôi mắt cong lên, bên môi nở ra một đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Lâm Du suy nghĩ nhìn chằm chằm Lâm Âm, sau đó quay đầu nhìn Tạ Trình, nghĩ đến hôm nay cậu ta có đủ loại khác thường, luôn cảm thấy trong đó có âm mưu gì.
Lâm Du gọi Triệu Doanh ra ban công, quay đầu nhìn Tạ Trình, hỏi Triệu Doanh: "Còn là anh em thì cậu nói thật đi, hôm nay là cậu chủ động muốn tới nhà tôi, hay là Tạ Trình muốn tới."
Triệu Doanh sửng sốt, Lâm Du sẽ không nhìn ra chuyện giữa em gái mình và Tạ Trình đó chứ!
Lúc đó anh ta đã nói, không nên để Tạ Trình mang theo hộp quýt đó, quá rõ ràng, phàm là người có đầu óc lâu dài biết Lâm Âm thích ăn quýt đều có thể nhìn ra là có vấn đề.
Tạ Trình càng muốn mang đến, nói rằng hộp quýt này vừa mới hái trên cây xuống, thừa dịp còn tươi ăn mới ngon, để qua một đêm sẽ không ngon.
Triệu Doanh ăn quýt nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua quýt sẽ không ngon nếu để qua đêm.
Triệu Doanh: "Là tôi chủ động muốn tới, xe tôi bị hỏng trên đường, lại tình cờ nhìn thấy Tạ Trình, nhờ cậu ta cho quá giang đến đây."
Lâm Du liếc mắt một cái: "Xe hỏng, tình cờ, lời này nói bản thân cậu có tin không?"
"Nói, có phải cậu ta nói muốn tới không, để cậu ấn chuông cửa, lừa tôi mở cửa."
Triệu Doanh biết mình không thể giấu được chuyện này với Lâm Du, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, tìm lịch sử mua hàng, bấm vào một tấm hình, phóng to rồi đưa cho Lâm Du: "Cậu bình tĩnh trước đã."
"《 Pháp luật hình sự 》," Lâm Du liếc mắt nhìn, "Thì sao?"
Triệu Doanh vẻ mặt tang thương: "Giết người là phạm pháp." Nếu Lâm Du biết củ cải trắng yêu quý của mình đã bị Tạ Trình nhổ mất, nói không chừng sẽ gây ra mạng người.
Lâm Du bẻ ngón tay, giọng nói ảm đạm: "Có ý gì, xem ra là cậu ta nói muốn tới đây, lão tử biết cậu ta có ý đồ xấu mà."
Triệu Doanh quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, Tạ Trình vốn đang ngồi trên sô pha, không biết đã ngồi ở bên cạnh Lâm Âm từ lúc nào. Vừa thấy cơ hội là cậu ta liền dán lên người người đẹp, bóc quýt cho người ta, còn thân thiết như vậy, cậu sợ Lâm Du nhìn không ra sao! Triệu Doanh gấp đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi, Lâm Du muốn quay đầu đã bị anh ta khoác vai trở về, Tạ Trình bên kia còn không biết tránh nghi ngờ, không biết nói gì với Lâm Âm, chọc người ta ánh mắt tỏa sáng mà nhìn cậu ta.
Lâm Du hất tay Triệu Doanh ra: "Cậu mẹ nó có bệnh đúng không? Thả tôi ra."
Lâm Du phân tích logic cẩn thận về hành vi của Tạ Trình một lượt: "Chủ động nói đến nhà tôi, lợi dụng cậu để ngụy trang, vừa vào cửa liền nói nhớ tôi, còn gọi anh, ngồi trên ghế sofa cái gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm tôi, còn nói tôi đẹp, lại còn mang cho tôi một hộp quýt để ăn."
Triệu Doanh ở trong lòng gật đầu thẳng thắn, còn không phải sao, cậu là anh hai vợ của cậu ta, cậu ta phải lấy lòng cậu cho tốt, mới có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện gả em gái cho cậu ta.
Triệu Doanh trơ mắt nhìn Lâm Du quay lại đi về phía Tạ Trình, Tạ Trình đang cầm một quả quýt đã bóc trên tay, đang giúp Lâm Âm nhặt cuống ra khỏi quả quýt.
Triệu Doanh nhắm mắt lại, thầm nghĩ, xong rồi, không thể giấu giếm chuyện hôn nhân của Tạ Trình và Lâm Âm được nữa rồi.
Lâm Du bước đến trước mặt Tạ Trình, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, ngón tay run lên vì tức giận: "Tôi mẹ nó không có hứng thú với đàn ông, cho dù cậu cố gắng lấy lòng em gái tôi thế nào muốn em ấy nói thay cho cậu cũng vô dụng thôi!"
Triệu Doanh: "..."
Tạ Trình: "..."
Lâm Âm: "..."
Dì Lưu, người đang nhìn Tạ Trình với ánh mắt nhìn con rể: "..."
Lâm Du cảm nhận được không khí im lặng: "Đều nhìn tôi làm gì, dì Lưu, tiễn khách."
Tạ Trình đặt quả quýt đã bóc vào tay Lâm Âm, chậm rãi đứng dậy, nhìn Lâm Du: "Thế mà đã bị cậu nhìn ra."
Triệu Doanh nhìn Lâm Du, lại nhìn Tạ Trình, một người dám hiểu lầm, một người dám thừa nhận hiểu lầm. Anh ta thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Tạ Trình.
Tạ Trình cởi áo khoác, thong thả ung dung xắn cổ tay áo sơ mi lên, ngón tay khớp xương rõ ràng kéo cổ áo sơ mi, hơi nhướng đôi mắt đào hoa, nhướng mày nhìn Lâm Du.
Lâm Du: "Làm màu."
Tạ Trình đi tới bên cạnh Lâm Du, nâng cằm, ngạo nghễ nói: "Quy tắc củ, tìm một chỗ khiêu chiến, nếu thắng, tôi lập tức biến mất, quyền quán, đi không?"
Lâm Du bị Tạ Trình kích động đến mức muốn lấy chùy đập đầu chó của anh ngay lập tức: "Đến đây, ai sợ ai!"
Triệu Doanh: "Tôi biết một quyền quán mới mở, ở gần đây, đi thôi."
Nghe bọn họ nói chuyện, tim Lâm Âm đập thình thịch trong cổ họng, chỉ cần Tạ Trình có thể đưa Lâm Du ra ngoài, cô sẽ có thể nhanh chóng đến thủ đô tham gia cuộc thi.
"Chờ đã," Lâm Du đột nhiên nghĩ đến nhiệm vụ Lâm Sâm giao cho, quay đầu nhìn Lâm Âm, "Âm Âm, em đi cùng anh, cổ vũ cho anh."
Lâm Âm giơ mu bàn tay sờ trán, giả vờ yếu ớt: "Anh hai, em hình như hơi chóng mặt, em muốn về phòng ngủ một giấc."
Lâm Du bước đến gần Lâm Âm, quan sát sắc mặt cô, dùng tay kiểm tra mạch của cô.
Triệu Doanh: "Cậu mẹ nó không phải là bác sĩ ngoại khoa sao, sao còn biết bắt mạch?"
"Không phải việc của cậu," Lâm Du xoa đầu Lâm Âm, "Có chút yếu, lên lầu nghỉ ngơi đi."
Lâm Âm xoay người đi lên cầu thang, môi nhếch lên không tự chủ, chỉ cần Lâm Du đi ra ngoài là được.
Lâm Du cảm thấy có lỗi với cô em gái nhỏ, quay đầu mắng Tạ Trình: "Đều tại quýt mà cậu mang đến khiến em ấy ăn mới bị mệt đấy."
Tạ Trình: "Lang băm, quýt không có tác dụng phụ này."
Lâm Du xắn tay áo: "Cậu nói ai là lang băm?"
Tạ Trình: "Triệu Doanh."
Triệu Doanh: "..." Thần vô tội.
Lâm Âm trở về phòng, mở ra khe cửa, ló đầu ra ngoài nhìn xuống lầu, cô đã thu dọn hành lý đến thủ đô xong, xách một chiếc túi là có thể rời đi.
Lâm Du bước tới cửa lại quay người lại: "Không đi quyền quán nữa, tôi không yên tâm em gái tôi."
Một mặt là lo lắng cho sức khỏe của cô, cô đã khóc rất nhiều trong hai ngày qua. Một mặt sợ cô sẽ lẻn ra ngoài để tham gia cuộc thi.
Lâm Du không khỏi nghĩ đến bảy năm trước, anh cả đi công tác giao cho anh chăm sóc em gái, anh đã không trông chừng, để em gái nhỏ bị tai nạn xe hơi, anh bị anh cả đánh một trận nhớ đời, còn bị cắt tiền tiêu vặt một năm.
Lần này nhất định phải trông chừng người, nếu không anh sẽ rất thảm.
Nghe xong lời của Lâm Du, trái tim Lâm Âm chùng xuống, nếu anh hai không rời đi, cô sẽ không thể đến thủ đô tham gia cuộc thi.
Tạ Trình liếc nhìn Lâm Du, giọng điệu giễu cợt: "Cậu sợ à?"
Ngay khi Lâm Du nhìn thấy vẻ mặt thường ngày của Tạ Trình, anh liền muốn đánh người: "Ai sợ, đi, vào trong sân đi."
Lâm Du không đi ra ngoài, Lâm Âm biết không còn hy vọng, cô đóng cửa phòng, ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào cánh cửa, ôm đầu gối, vùi đầu âm thầm lau nước mắt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô liếc nhìn, là Chu Phán Phán gọi, nhưng cô không trả lời. Sau đó là Lý Vân Cẩn gọi, nhưng cô vẫn không trả lời.
Cô không biết làm thế nào để nói với họ rằng cô không thể tham gia cuộc thi.
Một lúc sau, Chu Phán Phán gửi hai tin nhắn thoại WeChat.
Lâm Âm lau nước mắt trên ngón tay lên quần áo, mở tin nhắn.
"Lâm Âm, cô có kịp lên chuyến xe tiếp theo không? Nhanh lên, buổi chiều phải đi ký tên ở hiện trường thi đấu, nếu cô không đến, coi như bỏ quyền thi đấu."
"Lâm Âm, có phải cô không tới không, cô sợ à, uổng công cô là con gái của Kiều Thiên Thiên!"
Lâm Âm tắt máy, che mặt bật khóc.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa phía sau bị gõ, Lâm Âm từ trên sàn đứng dậy, mở cửa và nhìn thấy Tạ Trình.
Anh vừa mới đánh nhau với Lâm Du, áo sơ mi lộn xộn, một cúc áo không cánh mà bay, quần âu lấm lem bùn đất từ sân, trên mặt có một vết xước trắng.
Lâm Âm lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, hai vai run rẩy không ngừng khóc: "Sao anh lại ở đây?"
"Túi khóc nhỏ," Tạ Trình dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt Lâm Âm, nắm lấy cổ tay cô, "Đi."
Lâm Âm đi theo Tạ Trình xuống cầu thang, đi ra khỏi phòng khách, liền nhìn thấy Lâm Du bị trói trên một thân cây.
Triệu Doanh đứng ở một bên bất động, hét lên: "Lâm Du, không phải tôi không muốn giúp câu tháo dây trói, tôi bị điểm huyệt, không thể cử động."
Lâm Du nhìn Tạ Trình, một bên giãy dụa một bên chửi bới: "Đồ chó, thả em gái tôi ra, cậu mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì, cậu thả em gái tôi ra, nếu không ông đây sẽ giết cậu!"
Triệu Doanh cảm thấy cần phải gửi cho Lâm Du mấy quyển "Pháp luật hình sự", rốt cuộc là giết người, cho dù giết em rể cũng là phạm pháp.
Lâm Âm được Tạ Trình kéo đi, chạy băng qua vỉa hè lát đá xanh ở giữa sân. Nắng ấm giữa trưa tháng mười hai, khi chạy có thể nghe tiếng gió vi vu bên tai.
Ký ức Lâm Âm đã ngủ say đột nhiên thức tỉnh, ngày đó bảy năm trước, bọn họ cứ như vậy dắt tay nhau chạy, như là trải qua một lần đại trốn, khi đó còn có mấy tên côn đồ hung thần ác sát đằng sau họ.
Nhưng bây giờ là tiếng gầm của Lâm Du: "Tạ Trình, tôi mẹ nó giết cậu, giết cậu!"
Khi Lâm Âm theo Tạ Trình ra khỏi sân và lên xe, Lâm Du cuối cùng cũng thoát khỏi dây thừng, chạy ra cổng, nhặt một viên đá trên mặt đất, ném vào xe của Tạ Trình.
Nhìn thấy xe phóng đi, không kịp xoay chuyển trời đất, Lâm Du lấy điện thoại di động ra, tức giận đến mức không nói rõ được: "Anh cả, thủy tinh nhà chúng ta, không, cải trắng, Âm Âm, Âm Âm bị trộm, bị khóa, bị cướp mất rồi!"
Lâm Âm ngồi trong xe mà tim vẫn đập thình thịch cho đến khi xe chạy xa, hồi hộp, phấn khích, lo lắng và một cảm giác khó tả mà cô chưa từng trải qua đan xen vào nhau.
Lâm Âm liếc nhìn thời gian, kiểm tra vé xe và vé máy bay trên điện thoại di động, trong lòng chùng xuống: "Không kịp rồi, hai tiếng nữa đến giờ đăng ký báo danh, đi tàu cao tốc nhanh nhất cũng ba tiếng mới đến."
Trừ khi cô mọc cánh bay qua, điều đó rõ ràng là không thể.
Ngón tay thon dài của Tạ Trình nắm chặt vô lăng, nhìn tình hình giao thông phía trước: "Tin tôi."
Nửa giờ sau, xe dừng ở sân bay Uyển Thành, Lâm Âm xuống xe liền nhìn thấy một chiếc trực thăng đậu trên đường băng.
Tạ Trình thả trong lòng bàn tay cô một quả quýt: "Mang theo, trên đường ăn."