• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

24.

“...... Cái gì? "Tôi không nhịn được, cười nhạo ra tiếng.

"Vì vậy, thẳng thắn tới vậy, anh muốn tôi cho anh điều gì?"

Tôi rất muốn cười và tôi đã cười, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, tôi vừa lấy đầu ngón tay lau đi, ôm bụng cười đến không đứng thẳng nổi: "Chu Tri Lâm, anh đang đùa tôi sao? ”

"Nghĩ lại, một căn hộ như vậy, tôi có thể mua mười, một trăm cái cũng được! Thứ rẻ tiền như vậy, tôi nguyện ý đi vào chính là thương hại anh ta, cũng chỉ có anh coi nó như bảo vật..."

"Hơn nữa tôi nhớ không lầm, thứ tôi vứt đi là đồ của tôi."

Tôi ngừng cười, đứng thẳng người, từng bước đến gần hắn, đưa tay vuốt nếp gấp trên cổ áo hắn, nói: "Đều là rác rưởi mà tôi không cần, nếu anh thật sự muốn truy cứu nó thì anh nên tìm em trai đã chết của mình để tính toán khoản nợ này. ”

“Nói cho anh biết hồi đó tôi mê anh như thế nào". Tôi hạ thấp giọng sợ hắn không nghe thấy, tiếp tục nói: " Rõ ràng cùng Chu Chí Viễn giống nhau, đều thích nhặt giày rách của người khác bỏ đi "

Không khí chìm vào một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp của hắn.

Trong sự tĩnh mịch này, tôi bị khoái ý bao trùm, đến mức không còn cảm nhận được cảm xúc khác, chỉ nghĩ đau một chút, lại đau một chút.

Nhưng tôi không thể đoán được hắn.

Ngay khi tôi nghĩ rằng hắn đang trên bờ vực sụp đổ, bị lời nói của tôi đâm đến mức không nói nên lời, hắn đột nhiên trầm giọng cười. Tiếng cười của Chu Tri Lâm rất khẽ, giống như thở dài: "Thì ra cậu đã nói với em ấy như vậy. "

Cho dù là thở dài, tôi cũng rõ ràng nghe ra nỗi bi thương của hắn. Tôi cố gắng phớt lờ trái tim đang đập loạn xạ dưới ngực trái, khiến mình trông có vẻ bất khả xâm phạm.

Tôi đã quen với điều này từ lâu và không nghĩ rằng điều này chả sai gì.

Lạnh lùng cùng ích kỷ nên là bản tính của tôi, ai lại muốn giống Chu Tri Lâm, vì một người chết, liền trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Giống như Chu Tri Viễn đã chết, hắn cũng không sống nổi, thân thể du đãng ở thế gian này nhưng thực ra linh hồn đã mục nát. Còn tự xưng là thâm tình nhưng kỳ thật chính là ngu xuẩn.

" Cậu ghét em ấy như vậy, chướng mắt em ấy " hắn vẫn còn cười, chỉ là ánh mắt không mang ý cười, khi nhìn tôi, làm cho tôi cảm thấy phát lạnh: "Vậy cậu đến đó làm gì ”

" Cậu muốn tìm cái gì ở nơi đó hả Tống Phi." Giọng nói của hắn rất bình thường, không còn ở trạng thái lúc trước, trở lại Chu Tri Lâm lạnh lùng trong trí nhớ của tôi.

Hắn giống như chất vấn, lại giống như phán xét, mỗi chữ đều ở trong miệng đều sắc bén, rõ ràng bình tĩnh, lại cào rách tấm da bên ngoài của tôi.

"Không ai cầu xin cậu đi," hắn nói rất chậm, giống như lăng trì: "Giống như cậu nói, nơi đó đã bị hỏng, vô giá trị, là rác rưởi mà cậu không cần ”

"Nhưng ai sẽ khóc trước đống rác mà mình vứt bỏ lúc rạng sáng?"

25.

Lời nói của hắn giống như sấm sét giáng xuống mặt đất, mạnh mẽ bổ xuống, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho tôi nói không nên lời.

Tôi một chữ cũng không nói nên lời, tất cả những lời cay nghiệt đều nghẹn vào trong cổ họng, trong nháy mắt biến thành bọt biển.

Huyệt thái dương chợt đau lên, bộc phát ra, từng chút từng chút đè ép lên dây thần kinh của tôi, đau đến hoa cả mắt.

Tôi cố gắng lắc đầu, cố gắng nặn một nụ cười để phủ nhận những gì về người đàn ông hèn nhát mà hắn đang nói.

Đó không phải là tôi.

"Đó không phải là tôi!" Tôi hét vào mặt hắn. Tôi nghĩ rằng giọng nói của tôi rất lớn, trên thực tế nó khàn khàn và khó nghe, giống như một con quạ bị mất tiếng.

"Có thú vị không?" Giọng điệu của hắn tàn nhẫn, tôi không biết phải ảo giác của tôi không, hắn dường như đang cười, giống như chọc vào nỗi đau của tôi làm cho hắn cảm thấy thoải mái như vậy: "Cậu lừa dối chính mình như vậy, đến cuối cùng có ý nghĩa gì "

Đừng nói nữa, đừng nói nữa.

Tôi muốn hắn câm miệng, bảo hắn đừng nói chuyện này nữa, nghe nực cười muốn chết, nói ra có ai tin.

Ngay cả bản thân tôi cũng không tin.

"Tống Phi," hắn giật giật khóe miệng, dùng biểu tình tôi từng thích nhất cùng mê luyến, hơi cúi người xuống, âm thanh lãnh đạm, tựa như ác ma thì thầm: "Cậu có phải muốn tìm thứ em ấy để lại cho cậu, phải không? "

Chu Tri Lâm nhếch khóe miệng, độ cong không lớn, nhìn qua gượng ép, kỳ thật cực kỳ khó coi.

Hắn nhìn tôi như vậy, trong mắt khinh miệt cùng khinh thường, thật lâu mới mở miệng, nói: "Em ấy có để lại một vài lá thư."

Bàn tay tôi buông xuống bên cạnh khẽ run, trong lòng như sóng thần, đầu óc rối bời, môi như bị khâu lại, không mở miệng ra được chứ đừng nói phát ra tiếng.

Tôi nghe hắn nói...

"Tôi cảm thấy thật buồn cười khi cậu quan tâm đến những gì em ấy đã viết."

Hắn cười nhạt một tiếng, giọng nói rất khẽ: "Cho nên tôi đều đem bọn chúng đốt sạch hết, cũng coi như là chút tôn nghiêm cuối cùng của em ấy."

26.

Chu Tri Lâm nói xong câu đó, liền rời đi.

Cửa bị hắn dùng sức đóng sầm lại, phát ra tiếng động lớn, làm chấn động đến không khí.

Tôi nghe được tiếng đóng cửa kia, cả người run lên, cắn răng hồi lâu theo bản năng buông ra. Miệng tôi tràn ngập mùi tanh của máu, có thể đau, nhưng tôi không có đủ sức để để tâm đến nó.

Trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí không biết nên cười hay nên được hạnh phúc?

Chu Tri Viễn cũng giống như tôi nghĩ, anh ta thực sự cho đến chết vẫn còn nghĩ đến tôi, thật sự không có tiền đồ, cũng không có tôn nghiêm và phẩm giá cho bản thân.

Tất nhiên tôi nên vui vẻ, nhưng tôi không muốn những thứ này, thành công làm cho bọn họ đều không dễ chịu, và tôi cũng làm tổn thương anh ta.

Nhưng tôi không thể cười, tôi không thể cười một chút nào.

Cơ thể không được kiểm soát bởi ý thức chủ quan của tôi, cổ tay run rẩy khủng khiếp. Tôi thậm chí còn hoảng loạn và nghe thấy tiếng rên rỉ từ cổ họng của tôi.

Tôi muốn đọc bức thư đó, tôi muốn thấy... Những lá thư cuối cùng anh ta viết cho tôi.

Tôi muốn biết, Chu Tri Viễn đang suy nghĩ cái gì.

Nhiệt độ điều hòa không khí quá thấp, tôi rất lạnh. Tôi đứng lên, đi lên bàn lấy bảng điều khiển điều hòa, muốn tắt mới đột nhiên phát hiện, căn bản là không có điều hòa.

Lạnh không phải là gió lạnh thổi ra từ miệng điều hòa, mà lạnh từ trong lòng bản thân tỏa ra.

Tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa.

Tôi hiểu như in rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ nhìn rõ được trái tim của Chu Tri Viễn nữa.

Tôi sẽ bị mắc kẹt trong cái lồng này mãi mãi, không bao giờ có thể quên, cũng không bao giờ có thể buông tay.

Nếu anh ta làm tất cả những điều này để trả thù cho những gì tôi đã làm trong những năm qua, thì tôi thừa nhận rằng anh ta đã thành công.

Tôi đưa tay lên và chạm vào gương mặt đã ướt đẫm của mình.

Tay tôi lạnh cóng, tôi nhắm mắt lại, cuối cùng nhớ lại buổi sáng hôm đó cũng vậy.

Tôi đang khóc vì rác rưởi mà tôi không cần.

Đó không phải là rác rưởi.

Có một giọng nói bên trong tôi, nó vang lên rõ ràng, nói với tôi rằng đó không phải là rác rưởi.


Đó là Chu Tri Viễn ngu ngốc, là một tình yêu buồn cười.


"Chu Tri Viễn..." Tôi quỳ xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, trước mắt một mảnh tối tăm. Và chỉ trong bóng tối, tôi mới dám gọi tên anh ta.


Tôi khàn giọng, lại hô: "Chu Tri Viễn. ”


Anh ta đã nói với tôi vô số lần trước đây, sẽ luôn ở bên cạnh tôi, miễn là tôi gọi tên anh ta, anh ta sẽ đáp lại.


Nhưng tôi gọi anh ta rất nhiều tiếng, kêu đến cổ họng đều nóng đến phát đau, nhưng không có ai đáp lại tôi.


Đầu óc tôi choáng váng, nhưng trong khoảnh khắc này tôi ý thức rõ ràng được, sẽ không có ai đáp lại tôi nữa.


Người bao bọc tôi với tất cả sự dịu dàng, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này và không bao giờ gặp lại nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK