Hạ Lan Như Nhi ngồi trên ghế uống trà nhìn mấy nha hoàn đang thu xếp đồ đạc thì một bóng dáng nho nhỏ chạy nhào vào lòng nàng . Hạ Lan Như Nhi vội đỡ lấy bé .
Ngô Nhược Vân ngẩng đầu lên , khuôn mặt nhỏ vì chạy nhanh nên đỏ bừng . Tiểu Nhược Vân nhoẻn miệng cười hì hì .
"Vân nhi sao lại chạy nhanh như vậy ? Lỡ ngã bị thương thì sao đây ?" Hạ Lan Như Nhi lấy khăn lau mồ hôi trên mặt bé hỏi .
"A di , người sẽ đến thôn trang đúng không ? " Tiểu Nhược Vân chớp mắt hỏi .
"Đúng vậy . Nhưng sao con lại biết ?"
"Di phụ nói cho con biết . Người còn nói con có thể đi cùng với a di và Thế Bân biểu ca ." Tiểu Nhược Vân ngây thơ nói .
Hạ Lan Như Nhi im lặng nhưng trong lòng đã không vui : rõ ràng y không yên tâm để Thế Bân đi cùng nàng nên mới đem Nhược Vân tới nhằm nhắc nhở nàng .
Hạ Lan Như Nhi nhìn tiểu Nhược Vân trong lòng thì ánh mắt nhu hòa lại . Nhược Vân là nữ nhi của biểu muội mà nàng thương yêu nhất , mẹ của bé khi sinh bé thì không qua khỏi , để lại tiểu Nhược Vân mới sinh . Phụ thân của bé thì sau khi mất nương tử luôn luôn xin ra chiến trường ,tuy rất yêu thương nữ nhi này nhưng nhìn tiểu Nhược Vân càng lớn càng giống thê tử thì y không thể cầm lòng để không nhớ thê tử nên y chọn cách đưa nhi tử vào quân doanh rèn luyện , tiểu Nhược Vân thì y nhờ Hạ Lan Như Nhi chăm sóc còn bản thân thì điên cuồng chém giết trên chiến trường . Hạ Lan Như Nhi nhận tiểu Nhược Vân nuôi bên người xem bé như nữ nhi thân sinh mà yêu thương chăm sóc nên đối với yêu cầu của bé luôn luôn đáp ứng vì vậy nên Lâm Tổ Hiền mới dùng Nhược Vân mà nhắc nhở nàng .
Tiểu Nhược Vân ngẩng đầu chờ mong nhìn a di của bé . Hạ Lan Như Nhi thấy vậy thì gật đầu , sau đó nàng ra lệnh cho ma ma và nha hoàn giúp Nhược Vân thu xếp đồ đạc .
Trúc viên :
"Đại thiếu gia , phu nhân nói cậu nhanh chóng thu thập đồ đạc để đến thôn trang ." Một gã sai vặt cúi đầu bẩm báo với Lâm Thế Bân .
"Tại sao ta phải đến thôn trang ? Ta không đi ." Lâm Thế Bân lớn giọng với gã sai vặt .
"Phu nhân đã nói sẽ đến thôn trang cùng với cậu , cho nên "
"Phu nhân . Ngươi nói mẫu thân sẽ đi đến thôn trang cùng ta sao ?" Lâm Thế Bân định ném chung trà nhưng nghe nói tới mẫu thân thì tay ngừng giữa không trung .
"Dạ phải " Gã sai vặt run run quỳ xuống đất không dám ho he , hắn sợ vị đại thiếu gia này nếu không vừa lòng sẽ ném hắn vỡ đầu mất .
Lâm Thế Bân đặt chung trà xuống bàn , vui vẻ chạy đi gọi người giúp thu thập đồ đạc . Cuối cùng mẫu thân cũng để ý tới cậu rồi , Lâm Thế Bân vui đến quên trời quên đất . Lần này đến thôn trang sẽ là một bước ngoặt cho tình cảm của Hạ Lan Như Nhi đối với Lâm Thế Bân .