Mục lục
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Đường Gia Tam Thiểu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Về sau, chúng ta lại đi tới tầng hầm ngầm tìm thấy anh, khi chúng ta phát hiện anh lấy máu của mình truyền cho Minh Minh, chuyện đó làm anh mất máu quá nhiều nên hôn mê, ở đó không chỉ có em, mỗi một vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều rung động thật sâu, anh có phát hiện không? Bất luận là Từ Đông hay là Tiểu Ất, sau này gọi anh là lão đại là phát ra từ nội tâm. Mà em, vào lúc này đã bị anh hấp dẫn, có thể vì đồng bọn của mình hi sinh lớn như vậy, anh đáng giá để em yêu.

Tề Nhạc cười, hiện tại hắn rất muốn ôm chặt lấy Hải Như Nguyệt, nhưng đáng tiếc, thương thế của hắn thật sự không nhẹ, tuy có thể nói rất nhiều chuyện, nhưng thân thể muốn động cũng khó khăn.

- Xem ra, máu của anh quá đáng giá rồi, chẳng những thắng được tâm của Minh Minh, còn có thể một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, ngay cả em cũng câu được, lời nha, thật sự là lời. Oa ha ha.

Hải Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng nhìn nàng.

- Anh là hỗn đản, chẳng lẽ vừa rồi anh nghe em nói chuyện.

- Làm sao em biết?

Tề Nhạc đắc ý quên mất, thốt ra. Nói xong hắn mới ý thức không ổn, Như Nguyệt đã biết mình đang lừa dối nàng nha.

Gương mặt Như Nguyệt đỏ thẫm.

- Anh, anh thật sự nghe được. Lúc ấy anh còn cố ý giả bộ?

- Như Nguyệt, em nghe anh nói, anh nghe được, nhưng mà thân thể của anh tổn thương quá nặng, lúc ấy anh không thể mở mắt cũng không thể nói chuyện, cho nên...

Hải Như Nguyệt lườm hắn một cái, nói:

- Anh không phải nói, nam nhân không cần giải thích sao? Được rồi, nghe thì nghe. Dù sao nên hỏi cũng hỏi rồi. Anh yên tâm đi, em sẽ không phá hư cảm tình giữa anh và Minh Minh. Nhưng mà, em sẽ giúp Minh Minh giám sát anh.

Nghe Như Nguyệt nhắc tới Minh Minh, ánh mắt Tề Nhạc hơi biến đổi.



- Như Nguyệt, sau khi trở về anh phải thẳng thắn với Minh Minh a. Có đôi khi, cảm tình thực sự không dùng lý trí để phán đoán, anh cũng không biết lúc nào có ý với em, có lẽ là vì em thật đẹp. Thời điểm thấy em và anh trai ôm nhau, lúc ấy anh thật sự muốn xông tới đánh anh của em, lúc đó có một ngọn lửa nhen nhóm trong lòng của anh.

- Thế nhưng anh không thể không thừa nhận, bởi vì trong tiềm thức của anh, có lẽ nên chán ghét em mới đúng. Dù sao, lúc ban đầu em đánh ăn thật khổ, lưu lại ấn tượng thật xấu cho anh. Nhưng xem ra anh sai rồi, anh là nam nhân, phải dũng cảm gánh vách cảm tình của mình. Có lẽ đây là ông trời ban ân cho anh, anh có được huyết mạch Kỳ Lân, rõ ràng biết rõ Minh Minh là cô gái tốt, quay đầu lại, anh sẽ thẳng thắn với nàng, xem nàng phản ứng thế nào.

Như Nguyệt đỏ mặt.

- Anh là gia hỏa tham lam.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nam nhân có người không tham lam sao? Chỉ sợ là chưa sinh ra đời nha.

Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, nói:

- Hiện tại em không suy nghĩ nhiều, chuyện này sau hãy nói đi.

Tề Nhạc nhìn nàng một cái thật sâu, đột nhiên hắn phát hiện, gần đây Phách Vương Long cường thế lại có mặt yếu ớt này, phục trong ngực mình, nàng căn bản không phải mỹ nữ thích được người ta thương tiếc a.

- Như Nguyệt, anh lại cảm thấy có chút lạnh rồi.

Tề Nhạc thấp giọng nói.

- Ah!



Hải Như Nguyệt đã giật mình, ân cần nhìn về phía Tề Nhạc.

- Vậy làm sao bây giờ? Mặc nhiều quần áo như vậy còn lạnh không? Hiện tại em còn chưa khôi phục long lực, chuyện này nên làm sao bây giờ? Anh có mang điện thoại không, gọi điện thoại cho Từ Đông đi, bảo anh ta đến đón chúng ta.

Tề Nhạc nói:

- Không mang, đoán chừng em cũng không mang, Như Nguyệt, kỳ thật, kỳ thật thời điểm em ôm anh, anh cảm thấy ấm áp hơn nhiều rồi. Chính là lúc đó anh mới tỉnh táo lại.

Thân thể mềm mại của Như Nguyệt khẽ chấn động, đột nhiên nàng biết rõ Tề Nhạc chỉ ra cái gì, nhìn thấy hào quang chờ mong trong mắt của nàng, ánh mắt Như Nguyệt phi thường nhu hòa, nàng duỗi một tay ra, nhẹ nhàng che mí mắt Tề Nhạc lại, Tề Nhạc chỉ cảm thấy chấn động trên người Như Nguyệt, hắn cảm thấy người mình mát lạnh, nghe tiếng y phục cởi ra, không đợi hắn mở hai mắt ra, một thân thể trắng nõn mềm mại chui vào ngực hắn.

Hải Như Nguyệt không nói gì, nàng chỉ cảm thấy gương mặt của mình bỏng rát, dính sát vào người Tề Nhạc, không chút chú ý mùi huyết tinh nhàn nhạt trên người của hắn, thân thể nàng lại run rẩy, chỉ có điều, lúc này không phải là rét lạnh nữa.

Cảm thụ được thân thể mềm mại tràn ngập co giãn của Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc cảm giác huyết mạch của mình vận chuyển thật nhanh, giống như có một cổ lửa nóng dưới bụng, có lẽ là do lực lượng thiên nhiên quá cường đại, phát ra khát vọng cường đại giải khai những ngăn cách trong kinh mạch của hắn, tuy vẫn còn đau đớn, nhưng Tề Nhạc cũng quên đau đớn đi, chăm chú, ôm thân thể mềm mại kia vào ngực của mình.

Như Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nàng không có động, vẫn dán chặt vào người Tề Nhạc, ánh mắt của nàng có chút mê ly. Từ khi còn bé, nàng cũng từng tưởng tượng qua tình yêu sau này của mình sẽ là dạng gì, cũng từng chờ mong bạch mã hoàng tử trong đời mình, nhưng mà, nàng chưa bao giờ nghĩ tiến triển của mình với nam nhân này lại nhanh như thế. Nhưng nàng không hối hận, khí tức Kỳ Lân trên người của Tề Nhạc khiến nàng phi thường thoải mái, long lực trong cơ thể dưới sự kích thích của khí tức Kỳ Lân đang từ từ khôi phục lại.

Một nam nhân, ôm một mỹ nữ tuyệt sắc trần trụi thế này, như vậy, tay của hắn có thể hoạt động trung thực sao? Chỉ sợ vấn đề này ai cũng có thể trả lời được, hơn nữa đáp án đều là nhất trí. Tề Nhạc cũng là nam nhân bình thường.

Khi bắt đầu ôm, dưới tình huống kích tình trong nội tâm, tay của Tề Nhạc bắt đầu động, lúc mới bắt đầu, hắn còn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt tinh tế sau lưng Hải Như Nguyệt, nhưng hỏa diễm trong nội tâm không ngừng thiêu đốt, khi nhiệt độ trên da thịt Hải Như Nguyệt tăng cao, tay của Tề Nhạc bắt đầu trượt xuống dưới, từ lưng xuống bờ mông, cảm giác tuyệt vời đó khiến hắn trầm luân.


Hải Như Nguyệt nằm trong ngực Tề Nhạc, hai bàn tay to lớn của hắn vuốt ve, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, trong cơ thể như có thứ gì đó bừng tỉnh lại, không chỉ tim đập nhanh hơn, khí tức trong cơ thể nàng không ngừng biến hóa.


Tuy nơi này không phải băng sơn tuyết địa, nhưng mùa đông ở Kinh Thành rất lạnh, mà trong hoang sơn dã lĩnh thế này, trong thạch huyệt, nam nữ hai người nằm sát vào nhau, hai thân thể trần trụi ôm nhau, bất luận từ góc độ nào mà nói, đối với bọn họ đều là kích thích cực kỳ mạnh mẽ. Tâm của Tề Nhạc không thể bình tĩnh, Hải Như Nguyệt có thể bình tĩnh được sao?


Khí tức Kỳ Lân và khí tức của Long như sóng xô bờ, lúc trước Tề Nhạc cùng Minh Minh câu thông khí tức với nhau, khí tức hai người bắt đầu câu thông, Tề Nhạc lại vuốt ve thân thể của Hải Như Nguyệt lần nữa, Hải Như Nguyệt có thể cảm giác được từ bàn tay hắn truyền nhiệt lượng cho mình, Tề Nhạc cũng có cảm nhận như vậy, Hải Như Nguyệt dán chặt vào da thịt của mình, thân thể hơi lạnh lẽo, kinh mạch trong cơ thể đã bắt đầu khôi phục lại, mà tổn thương trên người Như Nguyệt cũng từ từ chuyển biến tốt, vân lực của hai người khôi phục nhanh chóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK