"Bọn hắn ngay cả mình làm cái gì cũng không biết, hoặc là nói ngay cả quyền lựa chọn cũng không có.".
"Đây chính là nguyên nhân vì sao các ngươi. ngay từ đầu chỉ giúp ta mở đường, chờ ta thuận lợi đến nơi rồi thì nhanh chóng rút lui sao?" Hàn Tam Thiên nói. Lục Viễn gật đầu: "Phải. Ngay từ đầu, chúng ta cố gắng nếu không cần giết thì sẽ không giết, bởi vì..."
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, cái chết của Phù Mãng tạo cho anh tâm tình tiêu cực cực lớn, sau khi đau lòng thì tức giận vô
cùng, nhưng khi lắng nghe lời nói của Lục Viễn, hiểu rõ chuyện tang thi thì Hàn Tam Thiên cũng rõ ràng, Lục Viễn đúng.
Những tang thi này rất đáng ghét, nhưng bọn hắn không có lựa chọn, thậm chí, bọn hắn cũng là người bị hại...
Người ở phía sau lưng kia mới hẳn là người Hàn Tam Thiên muốn trả thù.
Quay mắt nhìn lướt qua đám tang thi phía sau, Hàn Tam Thiên do dự một lát, cuối cùng gật đầu.
+
Với lực lượng mới có được của Hàn Tam Thiên, nếu như anh nguyện ý, Lục Viễn tuyệt đối sẽ không có chút hoài nghi nào rằng tang thi trong thành sẽ bị tàn sát sạch sành sanh.
"Có."
"Dựa theo hình dạng của ba người này tìm người."
Vừa mới nói xong, thân hình Lục Viễn khẽ động, dẫn đầu bay ra ngoài.
Sau đó, các đệ tử khác cũng hoả tốc hướng về phía bốn phía bay ra.
Mà lúc này, trong sơn động thần bí kia có tiếng khóc phát ra, mùi vị máu tanh bay lả tả không ngừng, trong khung cảnh như thế, có một thân ảnh ung dung xinh đẹp như tiên nữ từ trời rơi xuống...