***
Tạ Ninh: "..."
Tự dưng bị gắn cho cái danh yêu sớm, Tạ Ninh đang đứng sửng sốt.
Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu, gương mặt nhỏ mang theo một chút mờ mịt nói:
"Không có".
Khi nói còn lắc lắc đầu.
Cố Hành Chu xoay người nhìn nữ sinh, "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố học trưởng ở trước mắt mình, nữ sinh bị anh khí bức người trên khuôn mặt Cố hành Chu làm sửng sốt trong nhất thời.
Ngực như có nai con chạy loạn.
"Mười bảy... năm nhất... Cố học trưởng em..."
Nữ sinh tốc độ nói càng nhanh, mặt thì đỏ giống như ganh đua phân cao thấp với hoàng hôn.
Nhưng mà lời chưa nói xong đã bị Cố Hành Chu cắt đứt. Đối nhìn nhìn Omega trước mặt, trong giọng nói ngập tràn ý vị giáo dục.
"Cậu còn nói không có, mười bảy còn không phải là yêu sớm."
"..."
"..."
Tạ Ninh vẻ mặt chết lặng, rõ ràng là gương mặt đẹp trai mà sao mạch não luôn kỳ lạ, "Cô ấy không phải muốn cùng tôi yêu sớm."
Cố Hành Chu: "Cậu còn giáo biện."
Tạ Ninh: "..."
Tạ Ninh thở dài, đột nhiên không muốn ngăn cản nữ sinh tỏ tình cùng Cố Hành Chu nữa.
Nữ sinh thấy hai người nói chuyện qua lại, căn bản cô không thể chen chân vào, bắt đầu sốt ruột.
Cố học trưởng, đây là hiểu lầm!
Cô căn bản không muốn cùng Omega kia yêu đương.
"Cố học trưởng!"
Nữ sinh hét lên với âm thanh cực lớn, không khỏi khiến hai người đang cãi nhau quay đầu nhìn cô.
Chỉ thấy cô cầm phong thư tình, một bàn tay đặt trước ngực, có chút khẩn trương nói: "Cố học trưởng, em không muốn cùng cậu ta yêu đương."
Cố Hành Chu liếc mắt nhìn Tạ Ninh một cái.
"Cô cũng biết tình yêu OO sẽ không có kết quả."
Tên khốn này mau câm miệng đi!
"Không phải, Cố học trưởng." Nữ sinh ngẩng đầu nhìn anh, thanh âm vì kích động có chút run rẩy, dường như đang đóng vai nữ chính trong tuyển tập vườn trường đau khổ, kém chút nữa là nước mắt chảy xuống khiến tra nam quay đầu.
Cố Hành Chu đứng thẳng người đối diện hoàng hôn. Gương mặt tuấn tú như mọi ngày, thu hút ánh nhìn. Mày sắc bén, đường cong hoàn mỹ, có thể nói là kiệt tác của ông trời.
Tạ Ninh cũng không thể không thừa nhận ngoại hình của Cố Hành Chu đúng là không thể bắt bẻ, vai rộng chân hãi, cơ bắp hữu lực... nhưng mà đầu óc không sử dụng được.
"Cố học trưởng, tôi không có ý tứ kia với cậu ta, thật đó!" Nữ sinh bắt đầu ngượng ngùng, đôi giày thể thao màu trắng ở trên sân bóng rổ hơi nhịp nhịp.
"Người tôi thích không phải cậu ta, mà là..."
Cố Hành Chu nhìn nữ sinh trước mặt.
"Vậy tai sao cô lại nói chuyện với cậu ấy?"
Khi cô gái nghe điều này, ngực đập mạnh một cái.
Cố học trưởng đây là... ghen tị!
Cố học trưởng cũng có ý tứ với cô. Cô luôn bí mật đi xem Cố học trưởng nhiều lần như vậy, Cố học trưởng là người cẩn thận, làm sao có thể không chú ý đến.
"Không phải, Cố học trưởng, cậu ta đến đây cản trở chúng ta."
Một cái nồi to từ trên trời úp lên đầu Tạ Ninh.
Cố Hành Chu đôi mắt đào hoa nhìn về Tạ Ninh, không đợi Tạ Ninh mở miệng phản bác, chỉ nghe nữ sinh kia lại nói:
"Em muốn cùng Cố học trưởng thổ lộ, nhưng nam sinh Omega này không cho! Còn nói em phải biết thứ tự trước sau. Cậu ta chính là tên ích kỷ!"
Nữ sinh vừa nói xong, còn tức giận hung hăng dậm chân, cậu ta chính là muốn huỷ diệt tình yêu của cô cùng Cố học trưởng.
Cố Hành Chu: "Thật sự?"
"Thật sự!"
Nữ sinh gật đầu thật mạnh, ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu, nhưng nhìn xong không khỏi choáng váng.
Chỉ thấy Cố Hành Chu biểu tình sung sướng, gương mặt sắc bén nhu hoà không ít. Mới vừa rồi còn nghi vấn đặt câu hỏi, giờ lại mang theo ý cười, đẹp làm người ta không rời mắt được.
Xem đi! Là cậu ta oan uổng tôi!
"Thật sự?"
Tạ Ninh: "Thật."
Phàm là người thì cần có lương tâm...
Ai ngờ ngay sau đó Cố Hành Chu mở miệng: "Xác thực là cần phải hiểu thứ tự trước sau."
Tạ Ninh: "..."
Khi nữ sinh kia tiến lên một bước ngăn giữa hai người, cầm phong thư đưa Cố Hành Chu, "Cố học trưởng, đây là tâm ý của em, mong anh nhận lấy."
Cố Hành Chu liếc một cái, thấy mặt nữ sinh đỏ bừng như thể lấy dũng khí rất lớn.
"Xin lỗi, tôi từ chối."
Cô gái run lên, chóp mũi đau xót, nước mắt có thể nói là đảo quanh hốc mắt.
"Vì, vì cái gì...?"
Cô thích anh như vậy, từ lúc mới vào trường liền thích, một chút so với ai cũng không ít.
Bị người cự tuyệt chua xót lan tràn ở trong tim, trong lúc nhất thời cảm thấy ngực đau.
Cố Hành Chu không thể nhìn nữ nhân khóc, nhưng cũng không tiến lên an ủi. Anh cảm thấy rõ ràng một chút thì tốt hơn cho cả hai, cũng là có trách nhiệm với nữ sinh.
Âm thanh đầy nội lực:
"Tôi là thanh viên đoàn thanh niên cộng sản, đi theo đảng, không yêu sớm!"
Nữ sinh: "..."
Tạ Ninh: "..." Lời này thế nào nghe quen quen?
Nữ sinh vẫn chưa từ bỏ ý định:
"Vừa rồi Omega nam kia nói anh cùng cậu ta đều đã 18, không tính là yêu sớm."
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn Tạ Ninh, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Không nghĩ tới thời điểm không có anh, Tạ Ninh nói nhiều như vậy.
"Tôi cùng cậu ấy đều thành niên. Ở bên nhau đương nhiên không tính là yêu sớm."
Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn anh, như thế nào cảm thấy lời này nghe quái quái?
Cô gái cuối cùng không nhịn được khóc ra tiếng: "Vì cái gì mà cậu ta được còn em thì không?"
Tạ Ninh cũng không nghĩ tới sẽ làm cho nữ sinh khóc, nhất thời luống cuống chân tay.
Ai ngờ Cố Hành Chu dường như không nhìn thấy, ngữ khí vẫn nghiêm túc như cũ nói: "Bởi vì cô chưa thành niên, thứ hai là vì tôi không thích cô."
Nói rồi từ trong túi lấy ra túi khăn giấy, đưa đến tay cô gái, toàn bộ hành trình một chút cũng không tiếp xúc làn da.
"Lau nước mắt đi."
Nữ sinh nhìn khăn giấy, trong lòng đối với Cố Hành Chu có nhận thức mới, nghiêm khắc nhưng không mất đi sự ôn nhu. Nhưng tại sao nam nhân tốt này cô không chiếm được?
Nữ sinh càng nghĩ càng uỷ khuất, đến cuối cùng nước mắt như đại hồng thuỷ tuôn trào, cuồn cuộn không ngừng, ngăn không được.
"Cố học trưởng... anh có biết em không?" Cô gái nức nở.
Cố Hành Chu: "Không quen biết."
Tạ Ninh: "..."
Lời vừa nói ra, nữ sinh kia càng khóc thương tâm.
Cô yêu thầm Cố Hành Chu lâu như vậy, mỗi ngày tan học đều chạy đến nhìn, không nghĩ đến mình là ai người ta cũng không biết.
Tạ Ninh nhìn nữ sinh khóc thương tâm, khuyên giải an ủi nói: "Đừng thương tâm, nên yêu học tập."
Nữ sinh sờ mặt nói: "Đúng vậy, tôi sẽ chăm học, cùng Cố học trưởng vào một trường đại học... sau đó lại thổ lộ."
Nghe được lời này Cố Hành Chu định mở miệng phản bác, bị Tạ Ninh kéo áo đồng phục.
Tạ Ninh: "Vậy cố lên!"
Nữ sinh nhìn Cố Hành Chu: "Em sẽ không từ bỏ."
Theo sau liếc mắt nhìn Tạ Ninh một cái: "Hừ!"
Tạ Ninh: "..."
Lúc sau xoay người nhanh rời đi, thời điểm xoay đầu suýt chút nữa hất mái tóc cột cao như đuôi ngựa vào mặt Tạ Ninh.
Tạ Ninh: "..."
Nhìn người rời đi, Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Vừa mới quay đầu, liền thấy Cố Hành Chu đen mặt nhìn mình."
"Vừa rồi cậu đẩy tôi."
Tạ Ninh: "Tôi cũng chỉ muốn cổ vũ người ta học tập. Cậu xem từ đây đến khi đậu đại học cô ta cũng không đến tìm cậu làm phiền, trở về chăm chỉ học tập." Tạ Ninh khẽ nâng gương mặt nhỏ, càng nói càng kiêu ngạo, dường như trước ngực lại đeo khăn quàng đỏ tươi đẹp.
Cố Hành Chu không nói thêm nữa. Cũng xác thực được đây là những điều mà thiếu niên có thể làm, sau đó đem túi nhét vào ngực Tạ Ninh.
Tạ Ninh nghi hoặc: "Đây là cái gì?" Còn rất nặng.
Cố Hành Chu không nói gì mà để cậu tự xem.
Tạ Ninh mở túi, chỉ thấy bên trong có mấy bình sữa cùng hai chai nước.
Cố Hành Chu: "Tôi nghĩ cậu rất thích nhãn hiệu sữa này nên mua cho cậu."
Tạ Ninh nhìn sữa bò trầm mặt. Cậu không nói cho Cố Hành Chu biết cậu uống nó vì đó là loại rẻ nhất trong siêu thị trường.
Hai là, cậu nghĩ thể chất Omega có chút yếu đuối, vì thế suy nghĩ nên muốn uống sữa bò để tăng cường sức mạnh.
Tạ Ninh: "Cảm ơn. Về sau tôi sẽ mua cá trích đóng hộp hồi đáp."
Cố Hành Chu: "..."
"Không cần."
Trải qua một đoạn nhạc đệm, Cố Hành Chu bắt đầu dạy Tạ Ninh chơi bóng.
Tạ Ninh chưa tiếp xúc với bóng rổ. Lúc vừa bắt đầu thì động tác vụng về, cũng không hiểu làm sao vỗ bóng một cái liền văng ra xa.
Luyện hơn nửa giờ không thấy hiệu quả. Ngược lại khiến Tạ Ninh một thân mồ hôi, cả khuôn mặt nhỏ trắng nõn đều chuyển đỏ.
Cố Hành Chu nhìn thấy, cầm lấy áo đồng phục bên cạnh đặt lên đầu Omega, lau cho cậu.
Tạ Ninh bị hoảng sợ nhưng cũng không có phản ứng gì, một chút chống cự cũng không có.
Cố Hành Chu dù cánh tay hữu lực nhưng khi lau mồ hôi giúp Tạ Ninh thì lại thu hồi đi nhiều.
Khi còn nhỏ, có tiểu Omega nhà chú đến chơi. Lúc đó Phương Uyển lộ ra sự ôn nhu chưa từng có. Nói chuyện vô cùng mềm mại, so với quá khứ ở nhà cùng anh và ba thì hoàn toàn không giống nhau. Lúc đó Cố Hành Chu vẫn là tiểu bánh bao, nhìn thấy liền không vui, sau đó tìm Phương Uyển giận dỗi.
Lúc ấy nữ sĩ Phương Uyển nói cho anh biết là bởi vì con trai của chú là Omega, tương đối nhát gan, cho nên phải ôn nhu một chút.
Tiểu bánh bao Cố Hành Chu nghĩ nghĩ, xác nhận là thật. Bằng không nếu Phương Uyển mà giống như bộ dạng thường ngày, phỏng chừng sẽ để lại bóng ma tâm lý cho tiểu Omega.
Cũng vì vậy Cố Hành Chu mới biết thể chất Omega cùng Alpha bọn họ có bất đồng, khắc ghi lời Nữ sĩ Phương Uyển nói, đối với Omega cực kỳ ôn nhu.
Cố Hành Chu dùng đồng phục xoa xoa đầu nhỏ cho Tạ Ninh, sợ dùng sức lớn khiến Omega bị đau.
Tạ Ninh cũng rất thành thật, nguyên nhân chủ yếu là mệt. Thứ hai thì vì đã từng thấy Cố Hành Chu đánh người khác. Sợ mình lộn xộn thì đối phương sẽ nắm đầu mình vặn mất.
Lau được một lúc, Cố Hành Chu đem đồng phục từ trên đầu Tạ Ninh lấy xuống. Bởi vì đối phương cúi đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy sau cổ Tạ Ninh.
Cổ của Omega trắng nõn thon dài, bởi vì vừa nãy bị đồng phục che lại nên làn da có chút hồng nhạt.
Cố Hành Chu liếc mắt một cái vội vàng dời tầm mắt.
Hương thơm của trái cây thanh ngọt tràn ngập ở chóp mũi, Cố Hành Chu lui trở về, ho vài tiếng nói: "Miếng dán ngăn mùi pheromone của cậu bị lỏng, nên đổi cái khác."
Tạ Ninh nghe xong liền giơ tay sờ thử, thấy miếng dán quả thật đã không còn dính nữa, có thể là bởi vì mô hôi, nên bị tróc ra.
Tạ Ninh đi đến chỗ đặt balo, lấy một miếng dán mới ra, cũng không nhìn xung quanh có người không, tuỳ tiện đem miếng dán sau cổ xé xuống, thay thế miếng mới.
Cố Hành Chu thấy thì nhíu mày đi qua: "Cậu dùng miếng dán kiểu như vậy sao?"
Tạ Ninh gật gật đầu: "Ừm."
Cố Hành Chu đi đến sau lưng giúp cậu che lại. Nói với giọng không vui: "Về sau lúc dán thì đừng đưa lưng về phía người khác, đi tìm toilet hoặc tìm người che cho, biết không?"
Tạ Ninh nghe ra đối phương nói với giọng không vui, cũng không biết vì cái gì mà đột nhiên không vui nhưng lời Cố Hành Chu nói không sai.
Rốt cuộc sau gáy Omega là địa phương cực kỳ yếu ớt, xác nhận là cần được bảo hộ.
"Đã biết."
Thấy người ngoan ngoãn đáp ứng, Cố Hành Chu sắc mặt lúc này mới chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi Tạ Ninh dán xong, cố Hành Chu cũng kéo dãn khoảng cách. Hương thơm ngọt ngào vẫn quẩn quanh thân, có chút tham luyến hít hít.
Thấy Omega vừa rồi luyện tập đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ lên, Cố Hành Chu cũng không tính toán cho cậu vận động mạnh nữa.
"Ném rổ được không? Ném vài cái liền đi."
Tạ Ninh ôm bóng rổ lên nói: "Được."
Nói rồi liền ưỡn ngực nhỏ hùng dũng oai vệ tiến về sân bóng rổ.
Cố Hành Chu đầu tiên là làm mẫu một lần cho Tạ Ninh. Hành động dứt khoát lưu loát, không chút nào rối loạn, bóng rổ ở trên không trung vẽ ra đường parabol, đi vào rổ, ba điểm!
Tạ Ninh có chút hâm hộ nhìn đối phương, một phát liền trúng.
Theo sau đó Tạ Ninh bắt đầu học Cố Hành Chu ném rổ, mười lần trúng một.
Tuy chỉ trúng một lần nhưng Tạ Ninh cũng thực vui vẻ, "Nhìn thấy không?"
Cố Hành chu: "Thấy rồi."
Thấy trời càng lúc càng tối, Cố Hành Chu mở miệng nói: "Đi thôi, trời sắp tối rồi, về quá muộn không an toàn."
Tạ Ninh nhìn nhìn nhưng vẫn chưa đã thèm, "Tôi tới thêm lần cuối."
Cố Hành Chu: "Được."
Tạ Ninh ôm bóng rổ, dựa vào hướng dẫn trước thực hiện lại động tác.
Kết quả bóng trúng vành rổ văng ra, giây tiếp theo đập vào đầu Cố Hành Chu.
Cơ hồ là trong nháy mắt, cả sân bóng rổ yên tĩnh phát ra âm thanh "Bịch bịch."
Tạ Ninh: "..."
Nếu cậu nói mình không cố ý, đối phương sẽ tin chứ?
Thấy vẻ mặt choáng váng của Tạ Ninh, Cố Hành Chu biết đối phương không cố ý, cũng không nói gì, chỉ đến bên cạnh nhặt đồ cuả hai người rồi cầm đi.
"Đi thôi, về nhà."
Tạ Ninh thấy người không giận, vội vàng đuổi kịp bước chân đối phương.
Nhìn trời trở nên tối hơn, Cố Hành Chu đi ở phía trước hỏi: 'Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."
"Không cần, tài xế ở ngoài cổng trường rồi."
Hôm nay lúc tan học vì muốn đi luyện bóng, cậu gọi báo cho tài xế, nói không cần tới, chính mình sẽ tự về nhà.
Nhưng tài xế không đáp ứng, kêu cậu yên tâm chơi, mình ngồi trong xe không mệt, ở ngoài chờ là được.
Quả nhiên vừa ra cổng Tạ Ninh liền thấy chiếc xe không có tay cầm của tạ gia.
Cố Hành Chu dẫn người qua rồi tính toán rời đi.
Tạ Ninh lên xe, từ cửa sổ xe dò cái đầu xù xù ra nói: "Cậu về nhà chú ý an toàn."
Cố Hành Chu nhịn xuống tâm tư muốn niết niết mặt đối phương, chỉ nhàn nhàn "ừm" một tiếng.
Tạ Ninh ngồi xe trở về, dì nấu ăn thấy cậu về thì trở lại đem đồ ăn hâm lại.
Tạ Ninh ăn xong liền về phòng đi tắm, rồi bắt đầu làm bài.
Thế giới này có nhiều điểm tri thức cậu không quen thuộc. Nếu muốn vào trường đại học tốt thì cần phải học hỏi nhiều.
Đến tận 10 giờ thì cậu mới tính toán lên giường nghỉ ngơi.
Tạ Ninh giống như con cá mặn mệt mỏi nằm liệt giường. Thể lực của Omega cùng với đời trước không thể so sánh, vận động thời gian dài liền thấy toàn thân mệt mỏi.
Điện thoại kêu "Reng" một tiếng, hẳn là có người gửi tin nhắn tới.
Tạ Ninh cọ xát một lúc lâu mới nâng một cánh tay lên, hiện tại hai mí mắt cậu sắp dính vào nhau,
Trên màn hình là tin nhắn từ WeChat.
[Hạ Dương]: Tạ Ninh, hôm nay cậu học thế nào?
[Hạ Dương]: Học xong chưa?
[Hạ Dương]: Cảm thấy có thể giảm cân không?
Tạ Ninh nhớ tới thảm trạng khi luyện bóng rổ, xác thực là đổ mồ hôi không ít, hẳn là đối với giảm béo có trợ giúp nhất định.
[Tạ Ninh]: Ra mồ hôi, hẳn có thể giảm béo.
Nói rồi bỏ thêm một câu.
[Tạ Ninh]: Nhưng rất mệt.
[Hạ Dương]: Thật vậy à? Tớ cũng muốn ngày mai bắt đầu luyện, tranh thủ giảm mười cân!*
Tạ Ninh nhíu mày khi nhìn thấy, lập tức gầy nhiều như thế thì không tốt cho cơ thể!
[Tạ Ninh]: Vì sao đột nhiên muốn giảm béo?
[Hạ Dương]: Chỉ muốn thay đổi hình tượng một chút...
Thấy người không muốn nói nhiều, Tạ Ninh cũng không tiếp tục hỏi.
Sáng sớm hôm sau đến lớp, không thấy Hạ Dương ăn bánh bao nhân trứng sữa như mọi ngày mà nằm héo úa trên bàn.
Tạ Ninh đi qua, phát hiện sắc mặt Hạ Dương không tốt. "Hạ dương, cậu ổn không?"
Hạ Dương giơ hai ngón tay béo béo ra dấu "OK".
Một bên Kỷ Dương cũng thấy, lại nhìn thoáng qua, "Tiểu mập mạp, có chuyện gì à?"
Hạ Dương không muốn mất mặt trước tên độc mồm Kỷ Dương, ép buộc bản thân ngồi dậy, "Tớ khoẻ."
Kỷ Dương: "Khả năng là cậu không ăn cơm."
Tạ Ninh: "..."
Ai ngờ Hạ Dương nghe được Kỷ Dương nói thì vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin tưởng nói: "Làm thế nào cậu biết tớ không ăn cơm?"
Kỷ Dương: "..."
Tạ Ninh: "..."
"Chẳng lẽ" Hạ Dương giơ ngón tay béo lên, sờ sờ mặt mình. "Chẳng lẽ tớ gầy đi?"
Tạ Ninh bắt lấy tay Hạ Dương, nói: "Vì cái gì không ăn sáng?"
Hạ Dương: "Không chỉ có cơm sáng, tớ hôm qua còn không ăn tối."
Theo sau chột dạ nói, "Tớ không ốm à?"
Tạ Ninh nhất thời không nói gì, lúc đi học hai người da phần đều ở bên nhau ăn cơm. Lượng cơm của Hạ Dương không nhỏ, nói như thế nào cũng gấp hai lần lượng cơm của Omega. Bình thường nếu là quên ăn hoặc thèm ăn thì sẽ kéo cậu đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Mà hiện tại liên tiếp không ăn hai bữa cơm, Tạ Ninh nuốt nước miếng.
Ngẫm lại cậu cũng thấy đói.
Trong lúc còn thời gian cho tiết tự học. Tạ Ninh cùng Kỷ Dương tranh thủ đi siêu thị.
Nhìn thấy bánh mì cùng đồ ăn vặt, Hạ Dương cố nén nước miếng, đẩy đến bàn Tạ Ninh, "Tạ Ninh, cậu ăn đi, tớ không đói bụng."
Kỷ Dương nghe thấy, cầm lấy một bao khoai tây trên bàn Tạ Ninh lên ăn, còn cố ý hướng về phía Hạ Dương.
Tạ Ninh: "Nhiều đồ ăn quá..."
Hạ Dương trong lúc nhất thời là do đói hay thèm ăn. Vì không chế chính mình mà không nhìn đồ ăm, trực tiếp đem cánh tay che đầu, nằm trên bàn.
Tuy nhiên không bao lâu, bên tai truyền đến tiến nhau đồ ăn, mùi thơm của đồ ăn cùng gần hơn.
Vừa ngẩng đầu thì liền cùng Tạ Ninh đối mắt.
Chỉ thấy Tạ Ninh phồng quai hàm, giống như hamster ghé vào bên tai cậu nhai nhai, trong tay cũng cầm túi khoai tây lát giống Kỷ Dương.
Hạ Dương run rẩy miệng, không thể tin nhìn Tạ Ninh. Không nghĩ tới Tạ Ninh sẽ thông đồng cùng Kỷ Dương làm bậy: "Tạ Ninh, cậu cũng..."
"Có hai túi khoai tây, đều bị các cậu đoạt đi rồi."
Tạ Ninh phồng quai hàm, kỳ thật cậu cũng không cố ý ăn bên tai Hạ Dương. Hạ Dương giảm béo cậu không phản đối nhưng liên tục hai bữa không ăn cơm thì không được, dạ dày bị đói sẽ sinh bệnh.
Cả buổi sáng, Hạ Dương đều xem đồ ăn như không khí, một miếng cũng không ăn.
Đến lúc ăn trưa, Tạ Ninh cùng Kỷ Dương hai người lừa gạt dụ dỗ mới kéo được Hạ Dương đến nhà ăn.
Tạ Ninh trợn mắt nói đối: "Ăn trưa sẽ không béo."
Hạ Dương hiển nhiên không tin nói: "Mẹ tớ cũng nói ăn sáng sẽ không béo."
Tạ Ninh:... Dì nói rất đúng.
Nhưng Hạ Dương vẫn luôn không ăn cơm cũng không phải biện pháp, chỉ có thể nói: "Chắc dì nhớ lầm, ăn cơm trưa sẽ không mập."
Kỷ Dương ở bên phụ hoạ: "Ăn trưa sẽ không mập đâu."
Hạ Dương lúc này mới ngoan ngoãn theo hai người vài nhà ăn.
Ba người gọi đồ ăn xong, chọn một ví không người ngồi xuống.
Nhìn mâm đồ ăn của Hạ Dương, Tạ Ninh cùng Kỷ Dương đều trầm mặc...
Chỉ thấy Hạ dương lấy vài miếng rau xanh xào cùng hai quả cà chua, sau đó... liền không còn!
Kỷ Dương: "Này mập, cậu muốn đem chính mình đói đến chết à?"
Nghe được chữ mập này thì Hạ Dương rất kích động, "Đừng kêu tôi mập, nếu não tôi nhớ kỹ cái này thì tôi không gầy được."
Kỷ Dương nghe xong tức giận, muốn bổ đầu đối phương ra xem bên trong có gì.
Tạ Ninh biết sáng sớm Hạ Dương không ăn vì vậy đặc biệt lấy nhiều sườn xào chua ngọt mà Hạ Dương thích.
Tạ Ninh: "Hạ Dương, cậu ăn không?"
Nhìn thấy mâm độ ăn được Tạ Ninh đẩy qua, nhìn sườn xào chua ngọt thơm lừng.
Hạ Dương nuốt nước miếng: "Tạ Ninh."
Tạ Ninh: "Hử?"
Hạ dương: "Từ khi Kỷ Dương ngồi cạnh chúng ta, cậu liền theo cậu ta học hư."
Tạ Ninh: "..."
Xem ra dụ dỗ không có tác dụng, Tạ Ninh đành nói thẳng, khẩu khí cũng không khỏi nghiêm túc. "Hạ Dương, nói cho tôi biết vì cái gì giảm béo?"
Hạ Dương nghe xong, có chút ngượng ngùng: "Liền... liền thay đổi hình tượng một chút."
Kỷ Dương nhìn: "Không phải muốn giảm béo vì ai đó chứ?"
Hạ Dương nghe xong cả người cứng đờ: "Cậu... sao cậu cái gì cũng biết?"
Kỷ Dương chặn họng cậu ta, cái này có gì lạ, "Giảm béo thì một là thất tình, hoặc là muốn theo đuổi ai đó. Đồ ngốc cũng biết."
Tạ ninh - người không biết vừa mới hỏi... "..."
Tôi hoài nghi cậu ta đang chửi mình.
Hạ Dương nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tạ Ninh, chột dạ nói, "Quả thật là đúng."
Tạ Ninh chưa từng có cảm giác giống Hạ Dương nên cũng không biết nói đạo lý gì với Hạ Dương.
Chỉ khuyên giải an ủi: "Vẫn là khoẻ mạnh tốt hơn."
Hạ Dương nghe xong gật đầu.
Kỷ Dương: "Cái dạng người gì mà khiến tiểu mập mạp giảm béo?"
"Đừng kêu tôi béo, não tôi sẽ nhớ kỹ" Theo sau đó có chút thẹn thùng: "Là một người rất soái, không miêu tả được."
Tạ Ninh: "Chúng ta gặp qua?"
Hạ Dương lắc lắc đầu: "Không, hắn không học trường chúng ta."
Tạ Ninh phồng quai hàm nói: "Có thể cho ví dụ bằng một ai đó cho dễ hình dung."
Kỷ Dương gật đầu phụ hoạ: "Tốt nhất là chúng ta từng gặp qua."
Hạ Dương nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
"Cố Hành Chu, các cậu đều biết đi!"