- Tình trạng của đứa bé này kéo dài như vậy bao lâu rồi.
- Cũng khoảng hai tuần rồi. Trước đây bệnh viện nhân dân nói với chúng tôi không có thận phụ hợp để thay luôn, nhưng sau đó nói có nhưng chúng tôi không đủ tiền để cấy ghép. Cũng may trước khi xin phép giải ngũ chồng tôi được đồng nghiệp giúp đỡ quyên góp cho một khoản tiền đủ để thay thận cho Bảo Nhi, nhưng họ lại không đồng ý phẫu thuật cho con trai chúng tôi nữa. Cuối cùng cũng may mắn, có một bệnh viện tên là Nam Cương đồng ý phẫu thuật cho thằng bé.
- Vậy là mới tiễn hành phẫu thuật được khoảng hai tuần sao?
- Phải, ban đầu thằng bé thấy khỏe dần lên, nhưng một tuần gần đây thường xuyên kêu đau, nhưng bên bệnh viện lại nói uống chút thuốc giảm đau là được.
- Hồ đồ. Thằng bé bị suy thận, lại mới cấy ghép làm sao có thể có đủ sức để dung hòa thuốc giảm đâu mà có thể uống thuốc giảm đau. Hơn nữa, nếu mới tiến hành phẫu thuật sao không ở trong bệnh viện lại xuất viện sớm như vậy, đây không thể đơn giản giống như khâu vết thương.
Thẩm Dương nghe được lời kể của người mẹ liền lớn tiếng quát mắng. Vậy là suy đoán của Thẩm Tuệ đúng rồi, anh ta vì không dám lộ diện liền tìm một bệnh viện chui để phẫu thuật cho con trai của mình. Mà hiện tại tình hình của đứa trẻ không ngừng xấu đi.
Ánh mắt cô bắt đầu rưng rưng lo lắng nhìn sang phía của Thẩm Dương, anh vội vàng tiến lại gần kiểm tra sơ bộ cho đứa trẻ sau đó nhanh chóng gọi điện về bệnh viện phân phó và gọi xe cấp cứu gấp đến nơi này.
Người mẹ đứa trẻ cũng băt đầu hiểu ra vấn đề. Lo lắng cho con nhưng cũng không thể cảm thán hai người họ đến giống như con của mình có thêm một cơ hội sống vậy.
Cùng lúc này Đường Diệp cùng Huỳnh Lập cũng nhanh chóng lôi được Tần Dĩ Dương quay trở về. Tần Dĩ Dương cho dù mệt mỏi nhưng những hình ảnh trước mắt đương nhiên anh ta không thể nhận ra. Người đàn ông đó đang động chân động tay vào con trai của hắn. Hắn vốn dĩ không phải là người yêu vợ, nhưng đối với đứa con này hắn cư nhiên vẫn là người cha mẫu mực, chịu thương chịu khó làm việc kiếm thêm tiền để chữa bệnh cho con. Khi nhìn thấy vậy hắn định nhào lên về phía trước hét lớn:
- Các người muốn gì thì nhằm vào tôi, đừng làm khổ đứa bé.
Nhưng cả người anh đang bị Huỳnh Lập giữ lại, chỉ có thể nhào người ra rồi lại bị một lực kéo ngược lại.
Đường Diệp nhìn những hành động của Thẩm Dương nhàn nhạt nói:
- Đứa bé không sao chứ?
- Cơ thể đang bài xích với của thận được cấy ghép, vả lại có lẽ làm ở cơ sở chui nên vết thương bắt đầu nhiễm trùng, cơ thể đứa bé đang suy yếu dần, mình đã gọi xe tới, hi vọng sớm đến bệnh viện sẽ nhanh chóng tìm được một con đường sống.
Tần Dĩ Dương nghe lời nói của Thẩm Dương xong liền ngồi bệt xuống đất. Nhiều năm làm trong đội ngũ cảnh sát anh đương nhiên chỉ cần nhìn thấy họ cũng đã biết họ là ai. Bởi vậy điều mà anh lo lắng nhất đó chính là bị bọn họ điều tra ra sự thật. Năm đó anh cũng bất giác đi vào đường cùng mà thôi.
Khi xe cứu thương của bệnh viện đến, Thẩm Đương đưa đứa bé và mẹ của nó cùng đến bệnh viện, nơi này chỉ còn lại bốn người trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc nam. Đường Diệp nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tuệ, Huỳnh Lập đứng phía ngoài cửa phòng việc Tần Dĩ Dương trốn thoát. Nhưng khi nghe được những lời Thẩm Dương nói về chuyện con trai mình, hắn biết chỉ có thể nói ra sự thật thằng bé mới có cơ hội được sống. Vậy cũng coi là nhà họ Tần anh không bị tuyệt hậu.
- Nói đi.
- Đường thiếu gia, tôi chính là người đã xóa tất cả dữ liệu trong điện thoại của ông bà Đường. Khi đó tôi cũng vì quá túng quẫn nên mới cùng người phụ nữ đó liên thủ lại với nhau đến địa điểm thứ ba, sau khi lấy được tiền cô ta liền dùng mĩ nhân kế dụ dỗ tôi giúp cô ta xóa sạch mọi dấu vết đã từng liên lạc của ông bà Đường đi, vậy còn những phần phía sau mọi người đều biết rồi.
- Khi đó tiền chuộc được chia làm ba lần, lần đầu tiên là do Thanh Lung đưa tới một địa chỉ, nếu cả Từ Hải và Tần Dĩ Dương đều không phải người đến lấy vậy thì sẽ là do cô ta tự đem đến sau đó tự mang về, sau khi về đến nơi liền nói với Từ Hải địa điểm giao tiền thứ hai, sau khi đi đó liền liền thủ với người lái xe để dây dẫn dầu xe sảy ra chuyện rồi gặp tai nạn. Còn vấn đề địa điểm thứ ba chỉ có một mình cô ta được phân phó ngoài ra Từ Hải và em đều không biết địa điểm thứ ba.
Càng nói khuôn mặt của Thẩm Tuệ càng trở lên suy tư, cô tuyệt đối không thể tin Thanh Lung là chủ mưu, bởi vì cô ta tuyệt đối không thể có đủ lòng tin tưởng để ba Đường giao cho cô ta việc như vậy. Vậy có thể suy đoán thêm một điều, người đi đến địa điểm đầu tiên có thể không phải Thanh Lung mà là một người khác, người có thể đủ lòng tin để ông bà Đường tiết lộ được chuyện cô con gái nuôi của ông bà đang bị bắt cóc tống tiền. Thẩm Tuệ càng nheo mày lên cố gắng suy nghĩ thêm một chút. Bỗng nhiên Tần Dĩ Dương lại reo lên một câu nói:
- Tôi nhớ ra rồi, lần đó khi tôi và cô ta đang hoan ái thì có một cuộc điện thoại, cô ta chửi bới rất lớn tiếng nói người kia chẳng phải muốn lấy lòng con nhỏ ngu ngốc đó sao, vậy sao anh không đến đón cô ta luôn đi, chẳng phải phụ nữ sẽ rung động lúc tuyệt vọng nhất sao. Sau đó cô ta ném thật ra chiếc điện thoại rồi còn đe dọa tôi đừng ngu ngốc như hắn ta.
- Người đi đón tôi chẳng phải là Diệp Sinh sao, nhưng vốn dĩ Diệp Sinh không hề được ba mẹ Đường trọng dụng. Hắn ta mải chơi lười làm, ba Đường từng nói qua với tôi chuyện Diệp Sinh ba tôi rất nhẫn nhịn với hắn, vì không muốn làm cậu mất mặt, còn bởi vì hắn ta bản tính chẳng từng nói với ba tôi đừng để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, chỉ cần mang tôi gả cho hắn, đảm bảo cả đời tôi không lo cơm ăn áo mặc. Nhưng ba tôi thẳng thừng từ chối.
- Hơn nữa với tính cách của Diệp Sinh tôi đảm bảo không thể có được những suy nghĩ và cách làm như vậy. - Đường Diệp cũng bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình. Ngôn Tình Ngược
Hơn một năm qua anh điều hành Đường Tác, tất cả mọi chuyện đều được anh kiểm soát chặt chẽ, đừng nói đến lỗ hổng kinh tế, thậm chí chỉ cần cấp dưới của anh đừng nói đến tham nhũng, chỉ cần có ý định lệch lạc trong những bản dự án gửi lên cho anh đều bị anh chỉ ra sơ hở và tắt ngấm những điều đó. Nhưng không thể có thể tìm hiểu được rõ và không thấy ai có biểu hiện rõ ràng. Cuộc tìm kiếm của mọi người dường như lại rơi vào bế tắc.
Người đứng sau chuyện này chắc chắn âm mưu chiếm đoạt tài sản của nhà họ Đường, nhưng khi đó hắn làm sao có thể khẳng định Đường Diệp không về tiếp nhận Đường Tác được. Bỗng nhiên khuôn mặt Thẩm Tuệ tái nhợt đi, đôi bàn tay rụt lại nhanh chóng, nhớ lại cảnh tai nạn năm đó cô đã cứu anh.