"Sao ngươi không lau nữa?"
Yến Dĩ Tuần lập tức hoàn hồn, nội tâm tự mắng mình cầm thú. Lúc Kỳ Văn phát sốt thì hắn có phản ứng, giờ Kỳ Văn ngã ngựa bị thương thì hắn lại có suy nghĩ kỳ lạ với y.
Gần đây hắn bị làm sao vậy.
Trong đầu Yến Dĩ Tuần bỗng lóe ra một từ.
Đăng đồ tử. [Háo sắc]
Lần đầu tiên trong đời hắn chống cự lại ba chữ này. Yến Dĩ Tuần nhanh chóng lắc đầu để chính mình tỉnh táo. Không phải!
"Không có gì, ngươi xoay người lại đi." – Giọng nói của Yến Dĩ Tuần hơi khàn: "Ta tiếp tục bôi thuốc xuống dưới."
"Đừng!"
Bàn tay ấm áp của Yến Dĩ Tuần chạm đến chỗ thấp nhất của hông dưới, Kỳ Văn lập tức né ra, lấy tay ngăn lại.
"Điện hạ, lau ở đây đi."
Có lẽ là do bị nhiễm lạnh, đầu ngón tay của Kỳ Văn hơi lành lạnh, cầm lấy tay Yến Dĩ Tuần liền cảm thấy ấm áp.
Yến Dĩ Tuần sững sờ: "Vì sao?"
Thấy Yến Dĩ Tuần ngẩn ra, Kỳ Văn lẩm bẩm như tiếng muỗi kêu: "Chỗ đó nhiều thịt...Bị ngã cũng không đáng ngại."
Nghe thấy lời này, mặt Yến Dĩ Tuần lập tức nóng lên, tay như sờ trúng lửa mà rụt lại: "Nếu đã như vậy, ngươi ở lại Cảnh Dương Cung tĩnh dưỡng cho tốt đi."
Yến Dĩ Tuần suy nghĩ một chút rồi dặn dò: "Ngoài ta ra, cung nữ và thái giám trong cung, ai cũng đừng tiếp xúc."
Cái mông đau nhức khiến Kỳ Văn không cách nào ngồi xuống được, vẫn phải duy trì tư thế quỳ gối. Kỳ Văn cũng lường trước mấy ngày tiếp theo sẽ không có gì vui vẻ. Mặc dù biết Yến Dĩ Tuần là muốn tốt cho mình, nhưng Kỳ Văn vẫn ỉu xìu đáp: "Được."
Mấy lời nên nói đều đã nói, Yến Dĩ Tuần đem cao dược cất vào hộc tủ bên cạnh: "Ngày mai ta lại giúp ngươi bôi thuốc, giờ ta đi trước."
Sau đó, hắn thu dọn đồ đạc định rời đi.
Kỳ Văn không biết lý do, nên quan tâm hỏi: "Ngươi định đi đâu vào giờ này?"
Buổi chiều cũng không có việc gì, nhưng Yến Dĩ Tuần lại có vẻ rất sốt ruột, muốn gấp gáp rời đi. Huống hồ hảo huynh đệ như mình đây còn đang bị thương, không phải nên dành nhiều thời gian hơn cho mình sao?
Trong nháy mắt Yến Dĩ Tuần đã ra đến cửa, nửa bước chân còn đang treo trên ngưỡng cửa: "Ta đi chép sách.". 𝑇r𝓊𝐲ện ha𝐲? 𝑇ì𝗺 nga𝐲 𝘵rang chính [ 𝑇𝘙𝓊 M𝑇𝘙UYEN.Vn ]
Chép sách? Sách gì?
Kỳ Văn chớp mắt nhìn, tưởng rằng buổi học sáng nay trong lúc mơ màng đã bỏ sót bài tập trên lớp. Trong đầu nhanh chóng lướt qua lớp buổi sáng của An thiếu sư, nhưng lại không thể nhớ ra nổi: "Chép sách gì? Là bài tập của An thiếu sư sao?"
"Không phải." – Yến Dĩ Tuần ra khỏi cửa, trả lời: "Chép《 Thanh Tâm quyết 》"
Kỳ Văn:?
Yến Dĩ Tuần bắt đầu nghiên cứu Đạo giáo từ khi nào vậy?
Yến Dĩ Tuần vừa rời đi trong chốc lát, ngoài cửa đã truyền đến tiếng thái giám vọng lại.
"Kỳ quý phi đến ---------"
Kỳ Văn còn đang nghĩ ở một mình sẽ rất buồn chán, nghe thấy gia tỷ đến thì mừng rỡ muốn bò xuống giường. Kết quả vừa đứng dậy lại không cẩn thận đụng đến vết thương, Kỳ Văn đau đến mức hít sâu một hơi.
Kỳ Ngôn vừa vào phòng đã nhìn thấy đệ đệ nhà mình đau đến cắn răng trợn mắt, vội vàng chạy đến đỡ. Nàng tức giận trách mắng: "Đệ còn muốn đứng lên làm gì?"
"Tỷ, đã qua mấy canh giờ rồi, sao giờ tỷ mới đến?" – Kỳ Văn che eo, mặt tràn đầy ấm ức, suýt chút là rơi lệ.
"Tỷ mà đến chậm một chút thôi, không chừng về sau không thể gặp lại ta nữa đâu."
"Đệ đừng giả bộ." – Kỳ Ngôn thấy Kỳ Văn còn có tâm trạng để đùa giỡn, lo lắng trong lòng bớt đi không ít: "Trước khi đến ta có hỏi thái y, thái y nói xương cốt của đệ không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da."
Bị vạch trần là đang nói quá, Kỳ Văn ngây ngô cười hai tiếng.
Kỳ Văn hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa, thấy thái giám đi cùng đang cầm trong tay đồ vật được bọc bằng giấy dai*, từng bọc từng bọc chồng chất lên nhau.
*牛皮纸: giấy gói loại dày, giống giấy kraft
"Tỷ mang cái gì cho ta thế?"
Kỳ Ngôn không trả lời, vung tay lên phân phó thái giám sau lưng: "Để xuống đi."
Thái giám lĩnh mệnh, đem đồ vật đặt lên trên bàn, sau đó lấy cái ghế bên cạnh bàn cho Kỳ Ngôn. Nàng ngồi xuống rồi nói: "Đây đều là thảo dược ta tìm thái y kê, dùng điều dưỡng thân thể, đến lúc đó để Lục Diên sắc cho đệ uống."
"Nhiều như vậy!"
Nhìn đống túi chồng chất trên bàn, Kỳ Văn đau khổ không thể tả, trong miệng thậm chí đã bắt đầu cảm nhận được vị thuốc Đông y đắng ngắt.
Kỳ Ngôn sửa soạn vạt áo ngồi ngay ngắn, để hạ nhân đóng cửa lại chờ ở bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai tỷ đệ Kỳ Văn và Kỳ Ngôn, Kỳ Văn nhìn cánh cửa đã đóng chặt, hạ giọng hỏi: "Tỷ, hỏi tỷ một chuyện."
Từ lúc Kỳ Văn gả vào cung, chỉ gặp lại Kỳ Ngôn hai lần, cả hai lần đều là đi chung với Yến Dĩ Tuần. Giờ mới có được cơ hội ở riêng với gia tỷ nên muốn hỏi rõ những nghi hoặc trong lòng.
"Nghe nói năm đó mẫu phi của Nhị hoàng tử, Triệu quý phi, rất tốt với tỷ, chuyện của người chắc tỷ đều biết, đúng không?"
Kỳ Ngôn đang giúp đệ đệ nhà mình chỉnh lại chăn đệm, nghe thấy vậy thì động tác thoáng dừng lại. Nàng không trả lời ngay mà vờ như không có chuyện gì tiếp tục chỉnh góc chăn. Sau khi chỉnh lại gọn gàng, Kỳ Ngôn mới chậm rãi mở miệng hỏi lại: "Ai nói cho đệ biết ta với Triệu quý phi quan hệ tốt?"
Kỳ Văn a một tiếng: "Là cha nói cho đệ biết."
"Cha?"
"Cha nói tỷ và Triệu quý phi thân nhau nhất, trước khi xuất giá, Triệu quý phi thường xuyên đến nhà bái phỏng, hai người cả ngày đều đi chung với nhau."
Nhắc đến người bạn quá cố, Kỳ Ngôn không có biểu hiện gì nhiều, vẻ mặt nhàn nhạt: "Cha còn nói gì nữa?"
Kỳ Văn nhớ lại: "Cha còn nói, hai người quan hệ rất tốt, hiện tại đệ và Yến Dĩ Tuần thành thân, cũng xem như là duyên phận an bài."
Duyên phận an bài.
Kỳ Ngôn rủ xuống tầm mắt, bả vai thon gầy khó thấy mà run lên: "Không có gì tốt hay xấu, cứ như vậy đi."
"Cứ như vậy đi?"
Rõ ràng là hảo tỷ muội cùng tiến cùng lùi, ngày ngày ở cạnh nhau, vì sao khi nhắc đến Triệu quý phi, gia tỷ lại phản ứng như vậy?
Chẳng lẽ sau khi tiến cung đã từng xích mích?
Kỳ Văn hoang mang không hiểu.
Kỳ Ngôn xoay xoay chiếc vòng tay bằng ngọc Phỉ Thúy ở cổ tay, không trả lời mà hỏi lại: "Đệ muốn hỏi chuyện gì liên quan đến nàng?"
Kỳ Văn giải thích: "Nhị điện hạ nói, hắn khăng khăng muốn cưới ta bởi vì đó là di nguyện của mẫu phi trước khi mất. Ta cho là tỷ với Triệu quý phi tình cảm tốt, lúc ở trong khuê phòng sẽ nói cho tỷ biết lý do vì sao muốn Nhị điện hạ cưới ta."
Y nói xong, Kỳ Ngôn nheo mắt lại, trong mắt dâng lên cảm xúc không nói rõ được, cũng không tả rõ được. Nàng lần nữa xác nhận: "Nhị điện hạ nói di nguyện của Triệu quý phi trước khi mất là muốn hắn cưới đệ?"
"Phải."
Sau khi nghe lời khẳng định, Kỳ Ngôn rơi vào trầm tư, im lặng một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Nàng không nói cho ta biết."
Kỳ Văn không để ý thấy cảm xúc của Kỳ Ngôn thay đổi, chỉ nghĩ nàng vì nhớ cố nhân mà thấy đau thương. Nếu Triệu quý phi không nói cho Kỳ Ngôn biết chuyện này, vậy hỏi tiếp chẳng những không tìm hiểu được gì mà còn gợi lại hồi ức đau buồn.
Kỳ Văn nói lảng sang chuyện khác: "Bị thương đến mức này, những ngày kế tiếp ta phải ngoan ngoãn ở trong Cảnh Dương Cung rồi, chỗ nào cũng không đi được."
"Hiện tại còn chưa điều tra ra thủ phạm muốn hại đệ, đệ thừa dịp này dưỡng bệnh ở Cảnh Dương Cung đi, không đi ra ngoài cũng an toàn hơn một chút."
Nhắc đến chuyện bị hạ ám khí, trong mắt Kỳ Ngôn lóe lên một tia ngoan độc: "Nếu như tra ra kẻ muốn làm hại đệ, ta sẽ không tha cho hắn."
Đáy lòng Kỳ Văn ấm áp: "Nhị điện hạ không cho ta ra khỏi Cảnh Dương Cung, chắc cũng vì nguyên nhân này."
"Bảo sao đệ lại ngoan ngoãn ở lại đây." – Kỳ Ngôn cảm thấy thú vị: "Thì ra là Nhị điện hạ không cho đệ ra khỏi Cảnh Dương Cung."
"Bắt đệ ở lại trong cung khác gì bị cấm túc đâu nhỉ, Nhị điện hạ vậy mà không sợ đệ hiểu lầm hay oán trách gì à."
Kỳ Văn cười cười: "Nhị điện hạ đại khái cũng biết ta thích đi tản bộ khắp nơi, không bắt ép sợ ta sẽ không ở yên."
Kỳ Ngôn nghe xong thấy hứng thú, hạ giọng hỏi: "Đệ nói nhỏ cho ta biết, có phải đệ đối với Nhị điện hạ...động tâm rồi không?"
Nghe thấy vậy, Kỳ Văn đột nhiên mở to mắt: "Sao tỷ lại nghĩ vậy?!"
Kỳ Ngôn dựa lưng về phía sau, đổi sang tư thế thoải mái: "Từ lúc ta vào đây đến giờ, dường như mỗi câu đệ hỏi ta, không câu nào không liên quan đến hắn."
Nói đến đây, Kỳ Ngôn lấy từ trong tay áo một chiếc hộp tròn được chạm khắc lá tre trên bề mặt. Nàng nắm lấy tay của Kỳ Văn, đem hộp tròn nhét vào tay y rồi khép lại.
Hộp tròn to bằng lòng bàn tay, Kỳ Văn mở nắp hộp, chỉ thấy bên trong là một dạng cao: "Trong này là gì vậy?"
"Là cao dược dùng để giảm sưng và ứ máu, mấy ngày trước ta đặc biệt đến Thái y viện xin một ít."
Mắt Kỳ Văn sáng lên: "Thật đúng lúc, hôm nay có thể dùng nó."
"Hôm nay dùng sao?" – Kỳ Ngôn ngưng trệ, vẻ mặt phức tạp nhìn đệ đệ nhà mình: "Hôm nay đệ bị thương, còn muốn..."
Kỳ Ngôn dừng một chút: "Ta biết đệ và Nhị điện hạ tình cảm tốt, nhưng cơ thể của đệ đang suy yếu như vậy, tốt nhất là đừng làm những chuyện này."
"Chuyện này?" - Kỳ Văn thấy có gì đó không đúng: "Sao ta nghe không hiểu."
Kỳ Ngôn hắng giọng, ghé đến bên tai Kỳ Văn giải thích một phen, Kỳ Văn nghe xong liền sửng sốt.
Giảm sưng và ứ máu, giảm sưng và ứ máu...!
Không phải dùng giảm sưng trên lưng, cũng không phải giảm ứ máu trên lưng!
Kỳ Văn dường như vừa mở ra một cánh cửa mới: "Hai nam tử, làm sao có thể."
Kỳ Ngôn giương mắt nhìn đệ đệ nhà mình, gương mặt rõ ràng đang đỏ bừng vì xấu hổ. Kỳ Ngôn cho là y đang mạnh miệng: "Hai người đã bái thiên địa, danh chính ngôn thuận làm phu thê rồi."
"Ta với hắn là tình huynh đệ."
Kỳ Ngôn không chút lưu tình nhắc nhở: "Đã viên phòng rồi còn gọi nhau là huynh đệ, hai người các đệ đúng là có sở thích đặc biệt."
"Ta...ta với Nhị điện hạ chưa có viên phòng."
"Cái gì?! Hai người đến bây giờ còn chưa viên phòng?!" – Kỳ Ngôn kinh hãi: "Nhưng ma ma quan sát hai người viên phòng đêm đó sau khi trở lại nói đã làm rồi mà."
"Làm thế nào hai đứa tránh được chuyện viên phòng!"
Vẻ mặt Kỳ Văn phức tạp, cắn răng xích lại gần Kỳ Ngôn, ghé bên tai kể lại quá trình Nhị hoàng tử biểu diễn khẩu kỹ ngày hôm đó.
Sự việc diễn ra ngoài ý muốn, Kỳ Ngôn ngây người khoảng ba giây, sau đó dở khóc dở cười: "Nhị điện hạ...Đúng là đáng yêu hơn vẻ bề ngoài nha."
Sau đó hai người tán gẫu một chút về chuyện nhà, Kỳ Ngôn cũng đến lúc trở về Tùng Hòa Cung.
Trước khi chia tay dặn dò vài câu, dù biết chân tướng nhưng Kỳ Ngôn vẫn mơ hồ nói: "Đệ cứ giữ cái hộp đi, có thể sau này sẽ dùng đến."
Kỳ Văn nghe vậy thì mặt nóng lên, vội vàng thúc giục tỷ tỷ rời đi.
Đợi sau khi Kỳ Ngôn đi rồi, Kỳ Văn xoay xoay cái hộp tròn trong tay, rồi tiện tay nhét nó xuống dưới đáy đệm.
Làm chuyện đó với Yến Dĩ Tuần...Nghĩ như thế nào cũng không chấp nhận được!