Thiên Khải đương phiền lòng, bèn lắc mình một cái, để lại Tử Hàm chụp hụt, suýt nữa té ngã. Tử Hàm khó khăn lắm mới ngồi dậy gặp Nguyệt Di liền hỏi nàng:
“Nguyệt Di Nữ quân, Thần tôn nhà ta bị làm sao vậy? Ta chỉ mới đi chốc lát, ai chọc y rồi?” Tư thế cậu như muốn đi đánh lộn.
Nguyệt Di ngẩng gương mặt với đôi má đỏ quét lên: “Không đúng lúc rồi, là tại hạ chọc đó, thiếu chút nữa đã khiến Thần Tôn nhà ngươi mất mặt. Chẳng phải bộ dạng muốn đánh lộn này của ngươi là để báo thù cho Thần tôn sao?”
“Nguyệt Di Nữ quân nói đùa. Sao có thể chứ? Sao ta lại cùng ngài động thủ được, ta đánh nhau với ai cũng sẽ không đánh nhau với ngài đâu.” Tử Hàm ngượng ngùng nói, thấy sắc mặt Nguyệt Di còn chưa khá lên, cậu lại hỏi: “Có sao không Nguyệt Di Nữ quân, đây là Thi Hỏa chú hả, sao mặt lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ ngài thi chú thuật này với Thần tôn?”
“Không phải.” Nguyệt Di nghe Tử Hàm nói vậy mặt càng đỏ hơn, vội quay mặt qua chỗ khác.
Tử Hàm hay tò mò hoàn toàn bị hấp dẫn, vẻ mặt như muốn ăn dưa, truy hỏi Nguyệt Di: “Rốt cuộc ngài đã làm cái gì mà chọc Thần tôn giận đến vậy?”
Kiểu này nếu hôm nay cậu không biết chút gì là sẽ không bỏ qua cho Nguyệt Di.
Nguyệt Di cảm thấy vô cùng bất lực, bèn nói với bé con Tử Hàm: “Từ từ ta kể cho nghe”.
Lúc bọn ta bước vào lớp vốn dĩ đều khá tốt, hiếm khi Thiên Khải không quậy phá, nhưng chuyện lại xảy ra sau khi ngươi đi.
Mấy đứa nhóc vừa đi, bất thình lình một giọt mực nước không nghiêng không lệch đúng lúc nhỏ lên quyển sách của ta, ta ngẩng đầu thấy chúng thần đều đang nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ tiên sinh giao, nghĩ chắc do ai không cẩn thận, nên đã làm sạch vết bẩn, cúi đầu luyện tập trận pháp phù chú tiếp. Ai ngờ mới vừa cúi đầu, mực lại nhỏ xuống dưới, ngẩng đầu lại không tìm thấy hung thủ. Ta cúi đầu, quả thực lần này lại tiếp tục nhỏ mực nữa, lần đầu tiên có thể là hiểu lầm, lần thứ hai là trùng hợp, nhưng giờ thì sao, ta áp chế lửa giận ngẩng đầu nhìn Thiên Khải cũng mặt đầy lửa giận nhìn về phía ta.
Ta nhìn trái ngó phải, rất nghi hoặc, dùng Truyền Âm Nhập Mật: “Thiên Khải, huynh sao vậy? Ai chọc huynh rồi?”
Hắn cực kỳ tức giận đáp: “Muội.”
“Ta?” Ta trừng lớn hai mắt: “Sao có thể, ta không có hố huynh mà.”
Huynh ấy hỏi lại ta: “Muội khẳng định không có?”
“Ta... ta……” Ta bị huynh ấy làm cho không hiểu ra sao.
“Muội tự nhìn xem.” Nói xong huynh ấy giơ tay ra, còn biến ra thủy kính kêu ta nhìn sách của huynh ấy.
“Đây là? Mực nước?”
“Ồ, muội chính là tên tiểu tặc vẩy mực nước cho ta.” Ta bừng tỉnh đại ngộ. Nghĩ đến vừa rồi, ta cũng tức giận, nắm bắt cơ hội, liền dùng lời lẽ chính đáng lên án huynh ấy:
“Huynh không lo học, vẩy mực cho ta làm gì.”
Thiên Khải quả thực cạn lời, nén giận nói:
“Muội ăn nói cho cẩn thận!” Huynh ấy chắp hai ngón tay lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, mực nước biến thành “cặn bã”.
“Một đống cặn bã hả, rồi sao nữa?” Ta cảm thấy huynh ấy đúng là chuyện bé xé ra to.
“Tử Hàm? Tinh lộ?” Thiên Khải thử nhắc ta.
“A, Tử Hàm, tinh lộ, nghĩa là sao? Liên quan gì tới cặn bã?”
Thiên Khải bị ta chọc đến mức trợn trắng mắt, bèn biến ra cảnh tượng ngày ấy trong thủy kính. Ta thấy, cặn bã mà ngày ấy Tử Hàm không cẩn thận nhổ ra đã bị ta thi pháp quyết biến vào sách Thiên Khải. Khoảnh khắc đó ta xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng lên, nếu Thần giới có khe đất nhất định sẽ chui xuống. Ta vội vàng cười làm lành tạ lỗi:
“Hơ hơ hơ, Thiên Khải Thần tôn, chuyện này...vốn dĩ ta muốn biến đến tịnh phòng, nào biết biến tới sách vở của ngài chứ. Ắt hẳn, chắc là, cặn bã yêu quý ngài?” Lý do vô lý này đến ta cũng không thể tiếp thu.
“Thiên Khải, không phải ta cố ý, vốn cũng là ý tốt mà. Thần tôn nể tình thần lực ta không tốt, tha thứ cho ta đi mà.” Ta không ngừng làm nũng chơi xấu huynh ấy.
“Thần lực không tốt thì đừng có sử dụng lung tung.” Huynh ấy giận dữ mắng ta một câu.
Không còn cách nào khác, thần ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Ta lập tức nịnh nọt nói: “Vâng, Thần tôn.”
“Chuyện hôm nay, không được nhắc tới trước mặt các thần khác.” Phẫn nộ trong lòng huynh ấy đã giảm bớt, tức là muốn bỏ qua chuyện này. Không ngờ lần này tên thần hẹp hòi Thiên Khải lại rộng lượng như vậy. Ta liên tục gật đầu:
“Dạ, Thần tôn. Ta nhất định sẽ không nói cho các vị thần khác, chuyện ngài đem cặn bã Tử Hàm phun ra kẹp trong sách.” Vốn dĩ muốn nói giỡn chút, nào ngờ vỗ mông ngựa lại thành vó ngựa, câu này vang lên chọc chúng thần cười vang.
“Ha ha ha ha ha ha ha…… Thần tôn cũng quá hẹp hòi rồi, giận chỉ vì chút việc nhỏ như vậy. Có điều Nguyệt Di thần quân ngươi cũng thú vị quá đi.” Tử Hàm không ngừng cười như điên, còn không quên nói móc Nguyệt Di:
“Vậy mà ngươi, ha ha ha ha ha ha ha…… Hèn chi…… Thần tôn tức giận.” Nghĩ đến đây, Tử Hàm đã vất vả nín cười lại phát tác lên.
“Vì vậy mà ta phải thay Thiên Khải chịu hình phạt của tiên sinh.”
Dứt lời, Nguyệt Di vác cặp sách lên, vỗ vai Thiên Khải, đến Tàng Thư Các chép năm trăm lần《 Tâm Kinh 》, để lại Tử Hàm không biết ở đâu đứng cười ngây ngô.
________________________________
Chương 26 Nguyệt Di và Tử Hàm bị phạt
“Tử Hàm bất kính với Nguyệt Di Nữ quân, phạt chép 《 Luật Pháp 》 ngàn lần. Không chép xong không được ra ngoài.”
Thứ Năm gặp lại.