• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Châu lại đột nhiên phát điên, ả tránh Bọt Nước, thét lên: "Ta là người của phu nhân, các ngươi dựa vào cái gì mà lục soát người của ta!"

Mộ Du "A" mà cười lạnh ra tiếng, không cần y kéo Quản Nhược An xuống nước mà đã có người thân của ả lên tiếng thừa nhận trước rồi.

Song Hỉ nhăn mày. Sự việc hôm nay, e là vẫn chưa kết thúc sớm đâu.

Mộ Du nhìn về phía mọi người, "Còn ai là người của phu nhân nữa không?"

Bọt Nước không dám lên tiếng, các hạ nhân còn lại càng không dám!

"Song Hỉ, ngươi nói xem. Người của mẫu thân ở trong viện của ta tác oai tác quái thì là có tâm tư hay không đây?"

Lời này vừa nói ra, Mộc Châu sắc mặt liền trắng bệch!

Hướng nhỏ nói, thì chính là châm ngòi ly gián; hướng lớn nói, thì là Quản Nhược An đối với nhi tử của tiền phu nhân, không có ý tốt.

Bọt nước "Sầm" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, cùng mọi người chôn đầu dưới đó mà run bần bật!

Song Hỉ không nói chuyện, Mộ Du cũng không làm hắn khó xử, cong môi hỏi người phía dưới, "Các ngươi là cảm thấy mẫu thân ta không còn nữa, thì huyết mạch dòng chính đã không còn ta là chủ tử nữa sao?"

Song Hỉ giật mình quỳ xuống.

Mộc Châu bị dọa đến đau gan, khóc lóc đem món đồ đưa ra, quỳ đến trước mặt Mộ Du, "Thiếu gia, nô tỳ sai rồi! Nô tỳ chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám, ngài tha thứ nô tỳ đi!"

Nàng ta một bên dập đầu xuống đất liên tục, một bên nói: "Xin thiếu gia tha mạng!"

Bọt Nước muốn tiến lên cầu tình, nhưng đối thượng ánh mắt lạnh băng của Mộ Du, chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng là chưa nói ra khỏi miệng.

Mộ Du cảm thấy buồn cười, y tránh ra bên cạnh một bước, tránh cho Mộc Châu ôm đùi y, còn lau nước mắt nước mũi lên người mình.

"Song hỉ, ngươi ở bên người cha ta hầu hạ, chắc cũng biết quy củ trong phủ rồi đúng không?"

"Có người trộm cắp thì.....lôi ra ngoài đánh chết!"

"Nếu đã như thế, thì kéo xuống đi thôi."

Mộc Châu trừng lớn đôi mắt, nàng kêu: "Thiếu gia, ta sai rồi! Nô tỳ không dám nữa! Cầu ngài tha cho ta lần này đi!"

Mộ Du nhìn gã sai vặt quỳ sát người y, Song Hỉ vội vàng nói: "Còn không mau đi!"

Gã sai vặt nơm nớp lo sợ đứng dậy, hắn chế trụ Mộc Châu bằng một tay, đem người kéo đi rồi.

Chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng kêu vô cùng thống khổ!

Mộ Du đỡ Song Hỉ lên, "Các ngươi quỳ xuống, nghe cho kĩ!"

"Á!"

Một tiếng lại một tiếng, giống như thanh đao lăng trì đặt trên cổ bọn họ, mỗi lần cô ta hét một tiếng lại cần thêm một phân!

Cho đến khi thanh âm càng ngày càng nhỏ. Người đang quỳ ra một thân mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, giống như chịu phải cực hình.

Hoàn thành nhiệm vụ gã sai vặt trở về, quỳ xuống nói: "Thiếu gia, người...... Đã chết."

Mộ Du "Ừ" một tiếng, nhặt đồ vật đã rơi trên mặt đất mà cẩn thận xoa xoa.

Sân an tĩnh đáng sợ, làm người nhịn không được rùng mình một cái.

Mộ Du đem lau khô đồ vật, để lên trên bàn, quay đầu hướng Song Hỉ nói: "Ngươi là người của cha ta, ta tin tưởng ngươi sẽ không thiên vị bất kỳ ai vì lý do gì."

Nói đoạn, ánh mắt lại đảo qua những người khác, "Song Hỉ, mang theo hai người đáng tin cậy. Đem toàn bộ Vãn Phong Uyển này soát hết một lần. Ta muốn nhìn xem, có ai làm việc khinh thường chủ tử nữa không!"

Song Hỉ bất đắc dĩ, lên tiếng "Dạ!"

Bọt Nước hoảng hốt, Lục thiếu gia đưa cho ả cây trâm của phu nhân, bây giờ nó còn ở trong phòng.

Nàng nhanh chóng hiện lên suy nghĩ, căng da đầu nói: "Thiếu gia, nô tỳ......"

Mộ Du trực tiếp đánh gãy lời của nàng ta, "Ngươi muốn cung khai?"

Bọt Nước kinh hoảng nói: "Không phải! Việc của Mộc Châu, nô tỳ cũng không cảm kích."

"Vậy không có gì thì đừng nói."

Bọt Nước: "......"

Trong lòng nóng như lửa đốt, ả chỉ hy vọng Song Hỉ không tra xét kỹ, tìm ra đồ ả đã giấu ra ngoài!

Có điều, nàng không biết chính là, bởi vì Mộ Du quen biết Minh Vương, Mộ Dương Trác đã dặn dò Song Hỉ. Lúc cần thiết, không cần quan tâm mặt mũi của Quản Nhược An.

Mộ Du ngồi ở ghế trên, thấy Bọt Nước "Nhón chân mong chờ", y rũ mi, tiếp tục lau chùi trang sức trong tay.

Ở Mộ phủ, Quản Nhược An không cho để tranh của phu nhân, Mộ Du cũng không biết Thu Nếu Đồng trông như thế nào.

Di vật gì đó, khi Du mama còn ở đây vẫn luôn thích cầm trong lòng bàn tay mà vuốt ve nhiều lần. Lại ở một bên miêu ta dung mạo Thu Nếu Đồng cho Mộ Du, để y tưởng tượng ra khuôn mặt của nương mình.

Khi Thu ma ma sau mất, những di vật này đều được y bỏ vào hộp đậy chặt, cất ở một góc.

Nếu không phải hôm nay Mộc Châu giở trò trộm cắp, y sẽ không nhớ nổi trong phòng mình còn có những thứ này.

Thu ma ma qua đời vào ngày thu năm trước, không có mama kiên cường này ở bên, y ở trong phủ cũng dần bắt đầu lụn bại.

Quản Nhược An đầu tiên là đổi hạ nhân trong viện y, giám sát y chặt chẽ. Mộ Dương Trác mở một con mắt nhắm một con mắt, nên hạ nhân ngày càng khi dễ y quá đáng hơn!

Hoàn toàn không coi y là chủ tử!

Đời trước sợ hãi, đời này, y sẽ không tái diễn lại quá khứ!

Mộ Du siết món trang sức đến biến dạng, hệ thống vội vàng kêu:" Mộ ngốc tử, mau buông tay. Nếu ngươi dùng thêm lực thì tay nhất định sẽ đổ máu đó. Không phải ngươi sợ đau nhất sao!"

Mộ Du buông lỏng tay, y nhắm chặt mắt, lại mở mắt ra. Miễn cưỡng khôi phục chút bình tĩnh.

Hệ thống thở dài nhẹ nhõm: "Nếu để trong phòng làm ngươi cảm thấy không yên tâm thì có thể cất đồ ở chỗ ta mà."

Thấy người ta không để ý, nó cứ nhắc mãi:"Nếu ngươi chưa thấy mặt mẫu thân thì cũng không quan trọng, trong Mộ phủ không có bức họa nào thì không có nghĩa là bên ngoài không có. Đợi đến khi tìm được tranh rồi thì ta giúp ngươi khôi phục diện mạo 4D, đảm bảo giống y như đúc!"

Mộ Du tìm về lý trí, bắt đầu tính sổ:" Vừa nãy ngươi gọi ta là cái gì?"

Hệ thống tự động nhỏ giọng lại, lại nói đông nói tây:" Ký chủ a, Mộ Du a! Ta nói cho ngươi biết, nơi Song Hỉ tìm được cây trâm chính là hướng bên kia kìa!"

Mộ Du lười đến cùng nó so đo, đem trang sức cất vào trong lòng ngực, chờ đợi Song Hỉ bước vào viện.

Song Hỉ đi phía sau, đem bọc vải đựng tang vật đưa cho Mộ Du.

Mộ Du nhướng mi, đây là tính không công khai xử tội sao?

Bọt Nước vẻ mặt nôn nóng, lại thấy không rõ đồ vật, "Quỳ" như châm nỉ, nàng vừa định nói chuyện đã bị Song Hỉ đánh mắt một cái, người đã bị che miệng lôi xuống.

Mộ Du đã hiểu, đây là ý của Mộ Dương Trác, y ở trong lòng cười lạnh một tiếng, mặt không đổi sắc nói:

"Song Hỉ, người trong viện, toàn quyền giao cho ngươi xử lý."

Song hỉ đại khái đoán được hắn muốn làm gì, nhưng cũng bất lực, đành phải ứng thanh: "Vâng!"

Mộ Du đã cầm cây trâm đi rồi.

Song Hỉ mang theo người, tất cả đều là từ hộ viện Mộ phủ, loại trừ việc Mộ Dương Trác nói, nếu Quản Nhược An không cầu tình, hắn cũng sẽ không cho ả mặt mũi.

"Bọt Nước, Mộc Châu trộm di vật của tiên phu nhân. Đánh chết cả hai. Những nha hoàn hôm đó không lo giúp đỡ chủ tử, đem ra khỏi phủ bán rẻ."

"Dạ."

Mộ Du khiến hắn đem toàn bộ Vãn Phong Uyển lục soát một lần, hắn liền biết. Đã liên lụy hết một mạch dòng chính nên chỉ đành bẩm báo cho Mộ Dương Trác.

Trộm vặt còn tạm, chỉ cần nói là nha hoàn tâm sinh lòng xấu xa. Nhưng nếu là bị người ngoài biết được là Quản Nhược An muốn vu oan hãm hại, đây là việc xấu trong nhà, không thể bị đồn ra ngoài!

Song Hỉ thở dài một hơi. Vị chủ tử này, hiện giờ có Minh Vương tương hộ, tất nhiên về sau sẽ không nghe lời người khác chỉ điểm

___________.

Phù Dung thấy người đến là Mộ Du, liền hành lễ, lập tức đi bẩm báo.

Lúc vào cửa, Mộ Du thấy nàng liếc nhìn mình nhiều một chút.

Hệ thống:"Nàng đây là cố ý lấy lòng ngươi."

Mộ Du:" Không ngừng lấy lòng đơn giản như vậy sao?"

Hệ thống cười hắc hắc:" Đó là đương nhiên, nếu cô ta muốn bò lên trên giường Mộ Dương Trác thì Quản Nhược An chính là trở ngại lớn nhất."

Mộ Du cũng đoán được, bất quá hiện tại vẫn chưa đến lúc.

Mộ Dương Trác nghe thấy tiếng bước chân, gác bút xuống, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người Mộ Du.

Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Du cúi đầu, thừa dịp chắp tay khom lưng hành bái lễ thật thấp để che giấu hận ý trong mắt.

"Phụ thân."

Mộ Dương Trác đứng lên, chậm rãi dạo bước đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Mộ Du, nhìn cây hoa thụ ngoài của sổ.

"Du Nhi, có một số việc phải lấy lùi làm tiến."

Mộ Du trong lòng trào phúng, lấy lui làm tiến. Ha, còn không phải là bảo y một điều nhịn chín diều lành sao!

Y càng không làm!

"Phụ thân, Du Nhi có chuyện, muốn ngài ra mặt nói rõ ràng với mẫu thân."

Mộ Dương Trác nhíu mày. Hắn xoay người, nhìn chằm chằm Mộ Du. Nhất thời không ai nói chuyện.

"Mới vừa rồi nha hoàn trong viện của ta lấy đi di vật của nương ta, còn làm trò nói với mọi người rằng ả là người của phu nhân. Ngài nói xem, việc này có nên thông báo cho mẫu thân một tiếng không?"

Nói dễ nghe là Quản Nhược An tiếc thương di vật của tiên phu nhân; Nói không đễ nghe chính là ả không dung thứ cho Mộ Du, đứa con dưới trướng của tiên phu nhân!

Vô luận là cái nào truyền ra khỏi phủ đều không dễ nghe.

Mộ phủ mịt mờ lập quy củ nhẹ một cái, bán rẻ hạ nhân ra ngoài còn giết người diệt khẩu.

Mộ Du tin tưởng Song Hỉ đã xử lý thỏa đáng. Y còn sống sờ sờ ở đây, huống chi còn quen biết Minh Vương nữa.

Mộ Dương Trác khuôn mặt âm trầm, lại trầm mặc hai giây, hắn mới hướng bên ngoài phân phó: "Phù Dung, đi gọi phu nhân lại đây."

Tiếng bước chận nhỏ vụn truyền xa, Mộ Dương Trác hỏi: "Tình cờ gặp Minh vương?"

Lời này là thử y, cũng là nhắc nhở y.

"Lúc trước vẫn chưa biết thân phận của Minh Vương, tình cờ gặp vài lần."

Mộ Dương Trác gật đầu một cái, tiếp tục lâm vào trầm tư.

Mộ Du ở trong lòng cười lạnh, còn không phải là hắn muốn biết Minh Vương để ý y mấy phần sao! Xem xem y có đáng giá hay không, để hắn phí mất một hồi tâm tư lên người y!

" Sau này mới biết thân phận hắn à?"

"Y hỏi ta có tham gia yến hội săn xuân hay không."

Nếp nhăn giữa trán Mộ Dương Trác càng sâu. Thái độ này của Mộ Du có chút không quen thuộc, nhưng hắn nhận biết được Minh Vương cũng tương đối rồi, lại độc đáo chút.

Hắn nhìn không ra Minh Vương đến tột cùng là có ý gì!

Nhưng có thể quen được Minh Vương, tuyệt đối không được đụng vào Mộ Du!

"Đây đây đây...... Lão gia, phu nhân đã được mời đến rồi."

"Vào đây."

Quản Nhược An ý cười ngâm ngâm đi tới, "Không biết lão gia gọi ta có chuyện gì?"

Bỗng dưng nhìn thấy Mộ Du bên cạnh, gương mặt tươi cười cứng đờ, đặc biệt là lúc Mộ Du hướng nàng cười cười, dự cảm không tốt trong lòng ả càng sâu.

"Mẫu thân mạnh khỏe nha."

"Không nghĩ tới Du ca nhi cũng ở đây."

"Mẫu thân đại khái còn không biết, nha hoàn Mộc Châu trong viện ta trộm di vật của mẫu thân ta, đã bị đánh chết rồi."

Đông tử Quản Nhược An rụt nhỏ lại, khôi phục trấn định nói: "Ăn trộm là sai, phạt rất đúng."

Mộ Dương Trác híp híp mắt, "Du Nhi nói, nha hoàn kia kêu cô ta là người của ngươi."

Sống lưng Quản Nhược An lạnh toát, ả " Sầm" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Lão gia, tất nhiên là nha hoàn kia tham sống sợ chết, lung tung cắn người! Cố ý bôi nhọ! Tỉnh lão gia minh giám!"

"Đứng lên trước đi!"

"À!" Quản Nhược An che giấu nội tâm hoảng loạn, tiếp theo nói: "Du ca nhi, việc này tất nhiên là có người châm ngòi, cố ý vu oan hãm hại! Vạn lần không thể tin tưởng a!"

Mộ Dương Trác nhìn về phía Mộ Du, "Ta cảm thấy mẫu thân ngươi nói có lý."

Hệ thống nhịn không được phun tào:" Phụ thân của ngươi quá bất công!"

Mộ Du:"Giờ ngươi mới biết à?"

Hệ thống:" Ta không cần người cha này, sau này ta sẽ tìm người khác!"

Mộ Du:......

Lần đầu tiên y nghe có người nói tìm phụ thân mới một cách hùng hồn như vậy!

Quả nhiên là cái hệ thống không đáng tin cậy!

Mộ Du đem cây trâm trong ngực lấy ra, "Phụ thân, đây là đồ lục soát được trong viện phòng của nha hoàn!"

"Xem tính chất của ngọc cùng với xúc cảm này, giống như là......"

Quản Nhược An kinh ngạc nói: "Du ca nhi, đây chính là di vật của mẫu thân ngươi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK