🅆🄰🅃🅃🄿🄰🄳: @𝗚𝗮𝘂𝗦𝘁𝗼𝗿𝗲
-
Vị hôn phu là người như thế nào?
Vì để Diệp Thừa không tiếp tục làm những chuyện kỳ quái nữa, Lê Thiên Thiên không chút do dự mà tự bóc 'vết sẹo' của mình ra cho hắn xem.
Vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày của Diệp Thừa như bị nứt toạc, còn có chút ngơ ra, mở to mắt không dám tin vào điều mình vừa thấy. Hết chỉ tay vào điện thoại lại chỉ vào Lê Thiên Thiên, cuối cùng là chỉ vào chính mình, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Lê Thiên Thiên rút điện thoại về, phản ứng này của Diệp Thừa khiến cô không biết nên nói gì nữa.
Vừa lúc có chiếc taxi chạy ngang qua, cô giơ tay ngăn lại, mở cửa sau, xoay người nhấc túi khoai lang nướng trong tay lên nói tiếng cảm ơn với Diệp Thừa còn đang ngơ ngẩn đứng đó rồi nhanh chóng ngồi vào xe.
Xe taxi biến mất trong tầm mắt Diệp Thừa, một trận gió lạnh thổi qua làm tuyết đọng trên nhánh cây rơi xuống trên mu bàn tay, cảm xúc lạnh lẽo khiến hắn bừng tỉnh lại.
Người bạn trên mạng gọi là 'Ăn ít một chút' kia thế mà lại là tiểu miên hoa!
Bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, vì sao cô thích Quả cam trên mạng nhưng lại bài xích hắn trong hiện thực?
Mấu chốt là, hắn còn từ chối lời thổ lộ của cô.
Diệp Thừa lấy điện thoại ra muốn xem lại lịch sử trò chuyện của hai người trên QQ một chút nhưng bỗng phát hiện hắn đã chặn Lê Thiên Thiên. Nhanh chóng kéo tài khoản của cô ra khỏi danh sách chặn nhưng lịch sử trò chuyện cũng đã không còn.
"Này chàng trai, bây giờ tôi gói khoai lang nướng lại cho cậu nhé?" Ông chủ tiệm khoai lang nướng bên đường gân cổ lớn tiếng hỏi.
Vốn dĩ ông đã định đóng cửa tiệm nhưng bỗng có một anh chàng đẹp trai xuất hiện rồi nói rằng muốn mua hết số khoai còn lại, cũng trả cho ông rất nhiều tiền để nhờ ông mở tiệm thêm một tiếng nữa. Anh chàng nói bạn gái của mình muốn ăn khoai lang nướng vẫn còn nóng hổi.
Lúc này ông thấy chàng trai đã đứng ở bên đường hơn nửa ngày mà vẫn chưa đi qua, tưởng rằng hắn quên mất nên mới lên tiếng gọi. Nhưng chàng trai chỉ khoát khoát tay lại với ông rồi nhanh chóng lái siêu xe rời đi với thần sắc cô đơn.
-
Diệp Thừa lái xe đến cổng đại học D trong vô thức, hắn ngồi trong xe nhìn chăm chú vào từng người từng người bước xuống từ những chiếc taxi dừng lại trước cổng nhưng tất cả đều không phải là tiểu miên hoa.
Có lẽ là cô đã về ký túc xá, đột nhiên hắn không còn đủ dũng khí để đuổi theo. Bấm mở khung chat với Tần Hâm, do dự vài giây rồi gửi qua một tin nhắn.
【Diệp Thừa: Phiền cô gửi tài khoản Weibo của Thiên Thiên sang cho tôi, cảm ơn.】
Tần Hâm ở đầu bên kia nhanh chóng chia sẻ qua một tài khoản Weibo rồi nhắn thêm một tin.
【Bạn cùng phòng tiểu miên hoa: Nam thần, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói, tôi biết chuyện gì thì chắc chắn sẽ nói ra hết không giấu giếm nửa lời. Hạnh phúc nửa đời sau của Thiên Thiên giao cho anh, cố lên!】
Bấm vào tài khoản Weibo vừa được chia sẻ, tên tài khoản là Ăn không mập 0414.
Bài đăng phía trên cùng là về khoai lang nướng, kéo xuống dưới chính là bài đăng về lịch sử trò chuyện của bọn họ.
【Ăn ít một chút: Nếu cô ấy không cách nào đáp lại anh, anh có thể buông tha cho chính mình không, cũng xem như là cho tôi một cơ hội?】
【Ăn ít một chút: Hình như tôi thích anh mất rồi.】
【Quả cam: Xin lỗi, tôi chỉ yêu bạn gái của mình, về sau chúng ta không cần liên lạc nữa.】
...
Trong lòng Diệp Thừa ngũ vị tạp trần*.
*Ngũ vị tạp trần (五味杂陈): ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn không thể nói rõ.
Nhớ lại một chút, ở trên QQ hắn chỉ toàn nói chuyện về Lê Thiên Thiên. Đứng ở góc độ của cô mà xem xét thì hắn chỉ toàn nói về một người con gái khác, một chút ái muội cũng không có, hoàn toàn xem cô như hốc cây để trút bầu tâm sự.
Diệp Thừa thật sự không nghĩ ra vì sao Lê Thiên Thiên lại có thể thích hắn ở trên mạng, đồng thời cũng có chút vui mừng vì dù sao người trên mạng kia cũng chính là hắn.
Tầm mắt lại dừng trên ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng nảy lên từng trận đau xót. Lúc cô bị từ chối liệu có phải là rất đau khổ hay không?
Diệp Thừa bấm vào khung chat, đè nén xúc động muốn thừa nhận xuống, đầu ngón tay thon dài gõ một đoạn tin nhắn nhưng cuối cùng lại xóa bỏ tất cả.
Trước tiên hắn cần phải tìm hiểu rõ xem bản thân mình ngoài đời và trên QQ khác nhau ở điểm nào?
-
Lúc Lê Thiên Thiên về đến ký túc xá thì Tần Hâm đang đứng đắp mặt nạ.
Tầm Hâm vừa nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ hỏi tội của Lê Thiên Thiên từ ngoài cửa bước vào thì suýt nữa đã làm rớt cái muỗng quét mặt nạ đang cầm trên tay.
"Tần Hâm, hai chữ 'khuê mật' chính là dùng để bán đứng nhau như vậy có phải không?"
"Tớ làm vậy là vì hạnh phúc của cậu mà!"
Tần Hâm bày ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng rồi áp sát đến gần Lê Thiên Thiên, ánh mắt càng thêm ái muội, tiếp tục hỏi:
"Diệp nam thần đến tìm cậu à?"
Lê Thiên Thiên thay quần áo ngủ, sợ mặt nạ của Tần Hâm quẹt trúng lên người mình nên có chút ghét bỏ mà trốn tránh cô bạn.
"Tìm, chẳng qua tớ đã nói rõ với anh ấy là tớ có người mình thích rồi."
"Cái gì!"
Mặt nạ trên mặt Tần Hâm thật sự rớt xuống, Lê Thiên Thiên kịp thời tránh né nên không bị dính lên quần áo.
Tần Hâm không quan tâm mặt nạ rớt nhiều hay ít, chỉ hận rèn sắt không thành thép, chọc chọc trán cô bạn rồi nói:
"Lê Thiên Thiên ơi Lê Thiên Thiên à, một bên là bạn trên mạng chưa từng gặp mặt, một bên là nam thần vừa soái vừa giàu, cậu đúng là đồ ngốc!"
Lê Thiên Thiên lấy khăn giấy lau phần mặt nạ bị rơi xuống đất rồi vứt vào thùng rác, không thèm để ý mà nói:
"Cậu cũng đã gọi Diệp Thừa là nam thần, vậy nói thử xem dựa vào đâu mà nam thần như anh ấy lại xem trọng tớ? Tớ cảm thấy anh ấy chỉ là đang trả thù việc trước kia tớ luôn quấn lấy anh ấy mà thôi."
Khóe miệng Tần Hâm giật giật, hỏi lại:
"Ồ, ý của cậu là Diệp đại nam thần trăm công ngàn việc nhưng bây giờ lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mới dùng phương thức thổ lộ rồi quấn chặt lấy như cậu từng dùng trước kia để trả thù à?"
Lê Thiên Thiên gật gật đầu, nói:
"Thì có câu: 'Dĩ bỉ chi đạo hoàn trì bỉ thân*' mà."
*Dĩ bỉ chi đạo hoàn trì bỉ thân: Lấy đạo của người trả lại cho người / Lấy cách của người trị lại người. (Cre: rungthanthoai.wordpress.com)
Tần Hâm:...
"Hơn nữa..." Lê Thiên Thiên vẫn chưa phân tích xong, không để ý đến mặt nạ trên mặt Tần Hâm đều đã khô nứt vì bị chọc tức.
"Người như Diệp Thừa mà thiếu phụ nữ à? Anh ấy không chỉ khiến cho người ta cảm thấy không an toàn mà lại còn đặc biệt không hiểu phong tình, cả ngày chỉ biết lạnh mặt, đây gọi là bạo lực lạnh đó cậu biết không? Ai có thể chịu được anh ấy chứ? Vậy nên anh ấy căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của tớ. Trước kia giữa bọn tớ có hôn ước, tớ lại bị kiểm soát nên không thể làm gì được. Nhưng bây giờ tớ đã được tự do rồi, cần gì phải xoay quanh anh ấy nữa? Trên đời này đâu có thiếu đàn ông tốt."
Tần Hâm không những không thuyết phục được Lê Thiên Thiên mà ngược lại còn bị tẩy não.
Thử nghĩ một chút mà xem, nếu hai người yêu đương với nhau thì nhất định Thiên Thiên sẽ phải nhân nhượng và thỏa hiệp đủ kiểu, vì Diệp Thừa như gần như xa mà lo được lo mất, còn phải đề phòng phụ nữ bên ngoài ùn ùn kéo đến không dứt, cả ngày phải lấy nước mắt rửa mặt.
Nếu đối phương không đủ yêu mình thì dù có là nam thần hoàn mỹ cũng không có ích lợi gì, sự bình đẳng giữa hai bên mới là nền tảng của tình yêu.
Tần Hâm không khỏi rùng mình, lau đi phần mặt nạ lung tung trên mặt rồi cũng không khuyên nhủ Lê Thiên Thiên thêm nữa.
-
Lê Thiên Thiên rửa mặt xong lên giường nằm mới thấy QQ có tin nhắn mới, adrenalin* dâng trào, tim đập không ngừng bởi vì người nhắn tin trên QQ với cô chỉ có mỗi Quả cam.
*Adrenalin là hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất ra khi cơ thể sợ hãi, tức giận hay thích thú và nó khiến cho nhịp tim đập nhanh hơn.
【Quả cam: Cô thích tôi ở điểm nào?】
Lê Thiên Thiên ngây người nhìn chằm chằm vào tin nhắn, không thể ngờ được là Quả cảm lại đột nhiên hỏi như vậy.
【Ăn ít một chút: Anh lại có mâu thuẫn với bạn gái hay là bị trộm mất tài khoản?】
【Quả cam: Tôi chỉ muốn biết vì sao cô lại thích tôi, dù sao thì chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, ngay cả tên thật của tôi cô cũng không biết.】
Nhịp tim của Lê Thiên Thiên dần ổn định lại, không rõ vì sao Quả cảm lại bỗng quan tâm đến cảm thụ của cô như vậy, cảm thấy có chút vi diệu.
【Ăn ít một chút: Anh từ bỏ cô bạn gái kia rồi à? Hoàn toàn hết hy vọng?】
【Quả cam: Không nói chuyện của cô ấy, nói về cô đi.】
Rốt cuộc Lê Thiên Thiên cũng biết được cái cảm giác vi diệu kia là gì. Quả cam không những không từ bỏ cô bạn gái kia mà lại còn để ý đến những cô gái khác, thiết lập thâm tình sụp đổ rồi? Ấm nam đã biến thành tra nam!
【Ăn ít một chút: Nói cái gì?】
【Quả cam: Cô thích tôi ở điểm nào?】
【Ăn ít một chút: Cảm thấy anh là người đàn ông ấm áp, rất thâm tình, không hải vương*.】
*Hải vương (Aquaman): là một siêu anh hùng có khả năng giao tiếp với các sinh vật biển và thống trị biển cả trong truyện tranh DC. Tuy nhiên hiện nay cư dân mạng dùng từ này để chỉ kiểu đàn ông cặn bã, hay đùa giỡn tình cảm của người khác, có tư tưởng 'giăng lưới đánh cá' (thích mập mờ với nhiều người, nhiều ở đây nói quá lên là bằng với số sinh vật dưới đại dương=)))) Cre: zhihu
Diệp Thừa nhìn chằm chằm vào màn hình, vì vừa mới tắm xong nên tóc vẫn còn chưa khô, một giọt nước nhiễu xuống trên màn hình đúng ngay hai chữ ấm áp, tựa như vận mệnh đang chỉ dẫn điều gì đó.
Thích đàn ông ấm áp à? Hắn không đủ ấm áp sao?
-
Bởi vì cùng nói chuyện phiếm với Quả cam nên tâm tình Lê Thiên Thiên trở nên phập phồng lo được lo mất, suốt đêm ngủ không được ngon.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức lặp đi lặp lại ba lần cô mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Lúc này đã trễ hơn 20 phút so với báo thức ban đầu.
"Thiên Thiên, cậu sắp trễ rồi, nhanh lên đi, tớ đi trước đây! Sữa đậu nành đặt trên bàn cho cậu, nhớ uống nha."
Lê Thiên Thiên nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi chạy ra cổng trường bắt taxi, lên xe cô lại không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh một chút.
Tài xế bị thúc giục cũng không kiên nhẫn, trong lúc chờ đèn đỏ thì quay lại nói với cô:
"Cô gái à, đang là giờ cao điểm buổi sáng đấy, có nhanh đến mấy thì cũng không thể bay được. Hoặc là cô dậy đi làm sớm một chút, hoặc là thuê một chỗ ở khác gần công ty hơn."
Tài xế đột nhiên nói đến chuyện thuê nhà đã nhắc Lê Thiên Thiên nhớ ra việc phải nhắn tin hỏi Tần Hâm.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hâm Hâm, cuối tháng này cậu dọn ra ngoài à?】
【Tam Kim: Có lẽ vậy, tớ sắp dọn dẹp xong bên kia rồi.】
Lê Thiên Thiên khẽ thở dài, xem ra cô cũng nên đem việc tìm nhà thuê xếp vào danh sách những việc cần phải làm.
Nhưng hiện tại cô vẫn chưa chính thức bàn bạc cùng Hoàng Tiêu về chuyện mở lớp yoga, tốt hơn hết là nên cân nhắc việc thuê nhà sau khi đã xác định được địa điểm.
Đang miên man suy nghĩ thì xe taxi cũng đã dừng trước toà cao ốc Diệp thị.
Lê Thiên Thiên xuống xe rồi cố chạy hết tốc lực đến chỗ quẹt thẻ. Mắt thấy chỉ còn 5 giây nữa, thẻ của cô cũng sắp chạm vào máy nhưng lúc này một bàn tay to ngăm đen đột nhiên xuất hiện chen vào phía trước.
Tiết Tấn Ninh làm bộ sững sờ một chút rồi mới nhấc tay lên, thời gian thành công trôi qua 10 giây.
"Có phải đã làm chậm trễ thời gian quẹt thẻ của cô rồi hay không? Vừa nãy tôi không nhìn thấy cô chạy đến."
Hắn ta lên tiếng xin lỗi nhưng vẻ mặt lại không có chút hối lỗi nào.
Lê Thiên Thiên bình tĩnh nhìn hắn ta hai giây, quẹt thẻ xong mới chậm rãi lên tiếng:
"Vậy thì anh nên nhanh chóng đến khoa mắt khám đi, đừng chậm trễ."
Biểu tình trên mặt cả hai lập tức trở nên lạnh lùng.
- 🅆🄰🅃🅃🄿🄰🄳: @𝗚𝗮𝘂𝗦𝘁𝗼𝗿𝗲
Đến khi bước vào thang máy Lê Thiên Thiên mới nhớ ra là mình đã để quên ly sữa đậu nành trên xe taxi. Vẻ mặt lạnh lùng vừa nãy nhanh chóng tiêu tan, cô ủy ủy khuất khuất mà đăng Weibo thương tiếc ly sữa đậu nành đã mất, hồn nhiên không để ý đến việc tài khoản của mình đã có thêm một người theo dõi.
Ăn không mập 0414: Bỏ lỡ, đại khái chính là quẹt thẻ trễ mười giây và để quên sữa đậu nành trên xe taxi. Ly sữa đậu nành lớn như vậy, một ngụm cũng chưa uống. (ủy khuất jpg).
Lê Thiên Thiên vừa vào đến văn phòng liền cảm nhận được sự chú ý xưa nay chưa từng có.
Biểu tình của mọi người không giống nhau, có cười thầm, có bất đắc dĩ lắc đầu, có giơ ngón cái, còn có khinh miệt trào phúng.
Cô chỉ đến muộn vài phút mà thôi, không đến mức khiến bọn họ phải bày ra những cảm xúc phức tạp như vậy chứ?
"Thiên Thiên, cô may mắn thật đó." Cô gái ngồi đối diện vừa thấy cô ngồi xuống đã thăm dò lên tiếng.
"Một phút trước tiểu Diệp tổng vừa mới sửa lại thời gian làm việc vào mùa đông, buổi sáng sẽ trễ hơn bình thường nửa tiếng, bắt đầu tính từ hôm nay."
Lê Thiên Thiên:!
Vậy có nghĩa là hôm nay cô không hề đến muộn?
"Trước kia vừa đến mùa đông là công ty sẽ thay đổi thời gian làm việc à?"
Cô gái ngồi đối diện nhún nhún vai nói:
"Tôi cũng vừa vào làm chưa được một năm, chưa từng trải qua khoảng thời gian mùa đông."
Tiếng chuông báo của WeChat kéo Lê Thiên Thiên ra khỏi những suy nghĩ nghi ngờ.
Triệu Tương gửi cho cô một tấm ảnh.
【Triệu Tương: Đây là thông tin của vợ Tiết tổng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, khi nào cô mới xóa đoạn ghi âm?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tôi chỉ đáp ứng với chị là không gửi đoạn ghi âm này cho Tiết Tấn Ninh, chưa nói là muốn xóa nó.】
Lê Thiên Thiên chậm rãi trả lời xong tin nhắn, không thèm để ý đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Triệu Tương mà trực tiếp gọi vào số điện thoại vừa nhận được, giả vờ làm nhân viên chào hàng hỏi thăm một chút xem đối phương có đúng là vợ của Tiết Tấn Ninh hay không.
Sau khi đã xác nhận xong, cô chuyển tiếp tin nhắn sang cho Đơn Nhu.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đây là phương thức liên hệ của vợ Tiết Tấn Ninh, cô có thể dùng cái này để uy hiếp anh ta, nếu vẫn không giải quyết được thì hãy đến tìm tôi, tôi giúp cô.】
Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng đối phương mãi vẫn không đáp lại.
Ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên bị che khuất, Lê Thiên Thiên vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt u oán của Triệu Tương, cô ta nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Lê Thiên Thiên, sao cô lại có thể như vậy chứ? Sao cô không thực hiện theo những gì đã đáp ứng với tôi?"
"Triệu Tương, cô lại bắt nạt người mới!"
Giọng nói của Doãn Hoằng từ cách đó không xa truyền đến, hai người đều nhìn qua rồi cùng khiếp sợ khi thấy Diệp Thừa cũng xuất hiện bên cạnh Doãn Hoằng, đang dùng ánh mắt sâu thẳm mà nhìn bọn họ.
"Tôi, tôi không có." Triệu Tương sợ tới mức lắp bắp xua tay tự mình làm sáng tỏ.
Doãn Hoằng nhìn qua Diệp Thừa, không rõ vì sao tiểu Diệp tổng lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn bảo Hàn Dương đi mua sữa đậu nành rồi phát cho mỗi người một ly.
Việc này thậm chí còn khó tin hơn so với việc điều chỉnh thời gian làm việc vào mùa đông.
"Diêm Tiểu Đóa, cô ở gần nhất, nói tôi nghe xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"
Cô gái ngồi đối diện bị gọi tên, do dự mà lên tiếng:
"Vừa nãy tôi nghe thấy hình như chị Tương ra lệnh cho Thiên Thiên làm gì đó, bộ dáng tựa như muốn ăn thịt người."
Triệu Tương mở to hai mắt đầy khó tin mà nhìn Diêm Tiểu Đoá, dường như không ngờ rằng người luôn thành thật như cô ta lại có thể quay sang cắn mình một phát.
"Triệu Tương, đến phòng họp chờ tôi."
Doãn Hoằng nghiêm mặt khiển trách rồi liếc mắt nhìn sang Diệp Thừa một cái theo bản năng. Ông ấy không cho Triệu Tương bất cứ cơ hội giải thích nào, cứ thế đi ra khỏi văn phòng.
Diệp Thừa đang ở đây nên Triệu Tương không dám nhiều lời thêm nữa, ủ rũ đi theo Doãn Hoằng đến phòng họp.
Lê Thiên Thiên cũng không lên tiếng giải thích giúp Triệu Tương, dù sao thì trước đây cô ta cũng thích bắt nạt người mới đến nên đây xem như là bài học dành cho cô ta.
Hàn Dương bắt đầu phân phát sữa đậu nành, lúc đến chỗ Lê Thiên Thiên còn đưa thêm cho cô một cái túi giấy, bên trong là khoai lang nướng.
Lê Thiên Thiên giương mắt nhìn về phía Diệp Thừa nhưng hắn đã quay về phòng làm việc của mình.
"Woa, Thiên Thiên, sao cô lại còn có cả khoai lang nướng nữa vậy?" Diêm Tiểu Đóa đề cao giọng nói, vài người xung quanh đều nhìn lại đây.
Lê Thiên Thiên liếc cô ta một cái, tuy trong lòng đã đoán được khoai lang nướng là của Diệp Thừa mua cho cô nhưng vẫn làm bộ không biết gì, chỉ tay về phía Hàn Dương đã sắp ra khỏi văn phòng, nói:
"Nếu cô thắc mắc thì hỏi trợ lý Hàn thử xem?"
Hàn Dương nghe tiếng liền quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ kia khiến mọi người đều im bặt, vội vàng quay đầu làm việc.
Lê Thiên Thiên dời tầm mắt từ trên người Diêm Tiểu Đóa về ly sữa đậu nành và khoai lang nướng trên bàn rồi không khỏi thở dài, cho rằng Tần Hâm lại mật báo với Diệp Thừa sau khi nhìn thấy bài đăng trên Weibo của cô nên liền nhắn tin hỏi tội cô bạn.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Thật đúng là khuê mật tốt của tớ mà, hiện tại cậu đã trở thành tình báo viên chuyên nghiệp của Diệp Thừa rồi đúng không?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Cậu sắp mất đi tớ rồi đó.jpg】
【Tam Kim: Cậu nói chuyện Weibo à? Ây da tớ sai rồi, trước đó tớ cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại đã tỉnh ngộ rồi.】
【Tam Kim: Nam thần cũng chỉ có thể để đó rồi thưởng thức, không thích hợp làm bạn trai, trước kia là tớ nông cạn.】
【Tam Kim: Đồng nghiệp của tớ có một người bạn, bằng cấp cao công việc ổn định, lớn lên cũng không tồi, quan trọng là thích nuôi mèo, rất ôn nhu, lại có kiên nhẫn, hẳn là rất sát với tiêu chuẩn chọn chồng của cậu đúng không?】
【Tam Kim: Có cảm thấy hứng thú không? Muốn gặp mặt một lần không?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Trông tớ thiếu đàn ông lắm à? Hiện tại bà đây chỉ muốn lấy sự nghiệp làm đầu, đàn ông chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của bà!】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Lui xuống đi.】
【Tam Kim: Dạ vâng.】
Cuộc trò chuyện với Tần Hâm vừa kết thúc thì Lê Thiên Thiên cũng nhận được tin nhắn trả lời của Đơn Nhu.
【Đơn Nhu: Được rồi, cảm ơn cô, nhưng tôi không dám dùng chuyện này để uy hiếp Tiết tổng, anh ta sẽ nghĩ cách để đuổi tôi ra khỏi công ty, cô có thể giúp tôi không?】
Lê Thiên Thiên thở dài, vừa thấy thương vừa thấy giận Đơn Nhu. Chẳng qua cũng biết được là bởi vì hoàn cảnh gia đình nên cô ta mới để ý đến công việc như vậy, bằng không cũng sẽ không bị Tiết Tấn Ninh nắm thóp.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Được, vậy trước tiên cô đừng đánh rắn động cỏ, tôi sẽ giúp cô.】
【Đơn Nhu: Cô định giúp bằng cách nào?】
Đơn Nhu run rẩy gửi xong tin nhắn rồi quay đầu nhìn Tiết Tấn Ninh đã thắt xong cà vạt. Trong phòng u tối, hắn ta lên tiếng dò hỏi:
"Cô ta nhắn gì rồi? Định giúp cô bằng cách nào?"
Đơn Nhu thu lại ánh mắt đờ đẫn, không dám nhìn quần áo vương vãi trên sàn nhà, cô ta cảm thấy bản thân mình như một miếng thịt thối tản ra hương vị ghê tởm.
Căn phòng kho nhỏ u tối này là nơi yêu đương vụng trộm của bọn họ, ánh đèn huỳnh quang vàng nhạt trên trần đã ghi lại sự hèn nhát và đáng xấu hổ của cả hai người.
"Vẫn còn chưa nhắn lại."
Đơn Nhu nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình bởi vì vừa nãy đã ẩn nhẫn không dám kêu lớn. Cô ta ghê tởm Tiết Tấn Ninh, cũng ghê tởm bản thân nhưng lại không dám phản kháng bởi vì không muốn mất đi.
Vì vậy khi thấy Lê Thiên Thiên gửi đến thông tin của vợ Tiết Tấn Ninh cô ta liền luống cuống, sợ rằng chuyện ghê tởm của mình sẽ không giấu được nữa. Thậm chí cô ta còn nghĩ đến viễn cảnh khi chuyện bị phanh phui trước mắt mọi người. Cô ta sẽ bị đồng nghiệp chỉ trỏ xem thường, sẽ bị sa thải, sẽ bị cha mẹ mắng mỏ là đồ đê tiện, là đồ phế vật không biết xấu hổ!
Đơn Nhu tự sờ cổ của mình, cảm thấy hít thở không thông. Cô ta nhất định sẽ không để chuyện này phát sinh nên đành lựa chọn bán đứng Lê Thiên Thiên.
"Cô ta nhắn lại thì mau chóng nói cho tôi biết."
Tiết Tấn Ninh sửa sang lại tây trang lần nữa rồi vươn tay véo véo khuôn mặt của Đơn Nhu, từ trên cao nhìn xuống, nói tiếp:
"Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không cô cũng biết hậu quả là gì rồi đấy!"
-
Đến thời gian nghỉ trưa, Lê Thiên Thiên tranh thủ chạy đến nhà ăn mặc kệ lời mời đến văn phòng ăn cơm của Diệp Thừa.
Nhà ăn của công ty theo hình thức buffet, các món ăn khá phong phú vì quan tâm đến khẩu vị của nhân viên đến từ các vùng miền khác nhau.
Tuy nhà ăn rất tốt nhưng đồ ăn Diệp Thừa nấu vẫn hợp khẩu vị của cô hơn.
Trong đầu vừa nảy lên suy nghĩ này thì Lê Thiên Thiên đã lập tức lắc lắc đầu, cô hoài nghi liệu có phải mình đã bị thứ gì đó dơ bẩn bám vào người rồi hay không mà suốt ngày toàn nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn!
Vừa ngồi vào bàn, ngẩng đầu lên đã bắt gặp Hàn Dương đang đứng chọn món. Lê Thiên Thiên lập tức cúi đầu theo bản năng vì cho rằng Diệp Thừa cũng đang ở gần đó.
Nhưng ngay sau đó cũng kịp phản ứng lại, bên người Hàn Dương không có ai khác, chậm rãi ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện Hàn Dương cũng đang tiến về phía này.
"Sếp, ăn cơm thôi." Lê Thiên Thiên ngoan ngoãn tiếp đón rồi thân thiện mời Hàn Dương ngồi xuống.
"Sao hôm nay cô không đến văn phòng của Thừa ca?"
Lê Thiên Thiên suýt nữa phun ngụm canh trong miệng ra, họ khù khụ hai tiếng rồi u oán mà nhìn Hàn Dương.
Hàn Dương thấy biểu tình này của cô không đúng lắm nên nghi hoặc nhỏ giọng hỏi:
"Cô và Thừa ca, hai người không phải là bạn trai bạn gái à?"
"Đương nhiên không phải!"
Hàn Dương bừng tỉnh gật gật đầu, dường như đã hiểu ra gì đó nên không nói thêm gì nữa.
Hai người lẳng lặng dùng cơm, một lúc sau Hàn Dương lại nghĩ đến gì đó nên quay ra nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng hỏi:
"Cô đắc tội với Tiết Tấn Ninh à?"
Lê Thiên Thiên ngẩng đầu, có chút không nói nên lời, chuyện cô đắc tội với Tiết Tấn Ninh đã truyền khắp công ty rồi sao?
"Tiết Tấn Ninh tố cáo với tôi rất nhiều tội trạng của cô nhưng thấy không có tác dụng gì nên mới truyền ra tin đồn, nói cô và..."
"Tôi và Phương Ngạn Nghiễn có quan hệ tình cảm với nhau đúng không?" Lê Thiên Thiên cười hừ một tiếng, chẳng hề để ý mà nói tiếp vế sau.
Hàn Dương khá bất ngờ trước thái độ của Lê Thiên Thiên.
"Cô có cách giải quyết rồi à? Tôi còn đang phân vân không biết có nên nói chuyện này cho Thừa ca biết hay không."
"Đừng nói cho anh ấy biết, tôi sẽ tự giải quyết chuyện của mình!"
Hàn Dương nhìn cô gái nhỏ gầy gầy nhược nhược trước mặt, cảm thấy nội tâm cô mạnh mẽ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài nên cũng mơ hồ hiểu được vì sao Thừa ca lại để ý cô đến vậy.
"À đúng rồi, vì sao anh lại gọi tiểu Diệp tổng là Thừa ca vậy? Hai người đã sớm quen biết nhau rồi sao?"
"Đúng vậy, hẳn là từ cấp hai, bọn tôi có tổng cộng năm anh em, tất cả đều là thiếu niên bất lương mỗi ngày chỉ biết đánh nhau chơi bời lêu lổng, côn đồ trên phim truyền hình diễn thế nào thì bọn tôi trông y như vậy."
Đôi đũa trong tay Lê Thiên Thiên khựng lại, cô nâng mắt lên nhìn người đang ngồi đối diện mình, cái khí chất lão đại này quả nhiên là đã được rèn luyện từ nhỏ.
"Lúc đó không ngờ thiếu gia như Thừa ca lại tham gia vào nhóm của bọn tôi, nhưng ngoại trừ trốn học thì anh ấy chưa từng làm những chuyện khác, cũng không cho bọn tôi làm nữa. Thiếu tiền thì cứ nói với anh ấy, không cần phải đi trấn tiền của người khác. Đoạn thời gian đó chúng tôi dần vứt bỏ những bản lĩnh sinh tồn cơ bản của lưu manh, rảnh rỗi đến phát hoảng, lại còn luôn bị chỉ số thông minh của Thừa ca nghiền áp.
Có đôi khi anh ấy tùy tiện nói ra một câu gì đó nhưng bọn tôi đều nghe không hiểu nghĩa. Lúc Thừa ca trào phúng người khác thật sự rất độc miệng, lòng tự trọng của bọn tôi đều chịu không nổi nên liền lên mạng tra ý tứ trong lời nói của anh ấy, đó là lần đầu tiên bọn tôi cảm nhận được mị lực của tri thức.
Kết quả là bọn tôi nổi lên tâm lý phản nghịch, thề phải học tập cho thật tốt để có thể giống với Thừa ca, mắng chửi người khác không dùng một chữ thô tục nào nhưng lại khiến cho đối phương không thể phản bác. Sau đó năm người bọn tôi đều trở về trường học tập, kết quả là không cẩn thận đều thi đậu đại học. Lòng cảm kích của bọn tôi đối với Thừa ca không ngôn từ nào có thể biểu đạt được."
Lê Thiên Thiên:...
Rốt cuộc Diệp Thừa phải độc miệng đến mức nào mới có thể bức cho năm thiếu niên bất lương thà rằng đi học chứ không thèm đi chơi cùng hắn.
Trách không được hung thần ác sát như Hàn Dương lại có thể nghe theo lệnh của Diệp Thừa, cô còn tưởng rằng tất cả là do năng lực của đồng tiền. Thì ra giữa bọn họ còn có chuyện xưa như vậy.
Cô từng nghe dì Diệp kể rằng thời cấp hai Diệp Thừa rất phản nghịch nhưng không ngờ là lại đến mức này.
Tiếng chuông báo của QQ vang lên khiến Lê Thiên Thiên thoát ra khỏi suy nghĩ về 'sự tích anh dũng' Diệp Thừa, cô lập tức cầm điện thoại lên xem.
【Quả cam: Ăn cơm trưa chưa?】
【Ăn ít một chút: Đang ăn.】
Cô thuận tay chụp một tấm ảnh gửi qua, không chú ý nên đã chụp trúng tay của Hàn Dương.
【Quả cam: Người đàn ông ngồi đối diện là ai vậy?】
【Ăn ít một chút: Sếp của tôi.】
【Ăn ít một chút: Anh ăn cơm chưa?】
【Quả cam: Không ai ăn cùng với tôi. Đau lòng jpg】
Lê Thiên Thiên nhìn meme Quả cam gửi qua, khóe miệng giật giật.
Cho dù rất nguyện ý nói chuyện phiếm cùng anh ấy, rất muốn thân cận với anh ấy nhưng hiện tại anh ấy vẫn chưa cắt đứt sạch sẽ với cô bạn gái kia nên cô vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
【Ăn ít một chút: Bạn gái không ăn cùng anh à?】
【Quả cam: Cô thật sự không có bạn trai à?】
Sao lại đột ngột đổi sang đề tài này vậy? Quá cứng nhắc.
【Ăn ít một chút: Không có.】
【Quả cam: Đã đính hôn chưa? Có vị hôn phu không?】
Lê Thiên Thiên vừa thấy tin nhắn này liền tự hỏi, hiện tại người người nhà nhà đều có vị hôn phu à?
【Ăn ít một chút: Vì sao lại hỏi như vậy?】
【Quả cam: Tôi luôn cảm thấy hẳn là cô đã từng trải qua chuyện tình cảm, nếu không sao có thể tư vấn cho tôi được chứ.】
【Ăn ít một chút: Ừ thì cũng không tính là đã trải qua chuyện tình cảm, trước kia quả thật là tôi đã từng có vị hôn phu nhưng cũng đã giải trừ hôn ước, hiện tại giữa tôi và anh ấy không có bất cứ quan hệ nào nữa.】
【Quả cam: Vị hôn phu của cô là người như thế nào?】
【Ăn ít một chút: Tôi không muốn nhắc đến anh ấy.】
【Quả cam: Sao lại vậy?】
【Quả cam: Có thể đính hôn cùng với cô thì hẳn cũng là người không tệ?】
【Ăn ít một chút: Vô cùng kém cỏi! Cuồng vọng tự đại, lạnh nhạt độc miệng, có thể bức cho năm thiếu niên bất lương phải đi học, anh nói xem có phiền không?】
Cô gửi tin này xong thì Quả cam cũng không nhắn lại nữa, ngược lại chuông báo WeChat bên điện thoại Hàn Dương lại không ngừng vang lên.
Hàn Dương xem WeChat xong thì sắc mặt xanh mét, giương mắt nhìn Lê Thiên Thiên, lên tiếng hỏi:
"Cô... cô nói với Thừa ca là tôi kể những chuyện kia cho cô biết?"
"Không có mà." Vẻ mặt Lê Thiên Thiên đầy bối rối.
Tiếng chuông báo WeChat lại vang lên, Hàn Dương nhìn tin nhắn cuối cùng mà Diệp Thừa gửi đến, khóe miệng giật giật, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Sếp, anh đi đâu vậy?"
Hàn Dương đưa lưng về phía cô, hơi hơi nghiêng đầu, từ sườn mặt có thể nhìn ra được nét bi tráng.
"Cọ nhà vệ sinh."
_
08/08/2022.
Vui lòng đọc truyện tại 🅆🄰🅃🅃🄿🄰🄳 chính chủ @𝗚𝗮𝘂𝗦𝘁𝗼𝗿𝗲