• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ai tổ chức sinh nhật? Tớ còn có việc, không đi." Trình Diệp cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Túc bưng một ly cà phê đi tới, rất tự nhiên ngồi lên tay vịn của ghế salon, đôi chân thon dài, có thể cảm nhận bắp thịt rắn chắc dưới lớp quần tây màu đen, "Ai vậy?"

"'Bạn bè' trước đây!" Hai chữ bạn bè Trình Diệp nhấn rất nặng, hiển nhiên đối với người bạn này đã mất đi hứng thú, thậm chí mơ hồ có chút không cam lòng, "Nói có người sinh nhật, kêu em đến ăn cơm, em từ chối."

"Xã giao mà thôi, đi cũng không sao, từ chối làm gì?" Tần Túc phát thệ, hắn chỉ là nói vu vơ một chút, không có ý gì khác.

Hắn biết Tiểu Diệp Tử trước đây bởi vì cô đơn nên thường thường cùng một vài phú nhị đại ra ngoài vui chơi đùa giỡn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc ăn cơm, không hề uống rượu. Diệp Tử trước đây cũng đã thẳng thắn nói cho hắn biết, hắn nghe chỉ cảm thấy đau lòng, nếu hắn có thể sớm gặp Trình Diệp thì tốt rồi, sẽ không để cậu cảm thấy cô đơn.

Còn hơi ăn dấm, những người bạn trước đây của Diệp Tử rất có thể cũng không phải học sinh tốt gì.

Nếu như có hắn trong quá khứ của Diệp Tử, chẳng phải là có thể ngăn cậu gặp gỡ đám hồ bằng cẩu hữu (*) này sao.

(*) 狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

Tần Túc rầu rĩ, uống mấy ngụm nước cũng không thể nguôi ngoai.

666 đo lường được, nhưng không nói cho Trình Diệp, nếu như Trình Diệp biết Tần Túc có ý nghĩ như vậy, sợ là sẽ cười ba tiếng thật to, sau đó không chút lưu tình trào phúng đối phương nếu quả thật sớm gặp nhau, sợ là oán hận giữa hai người sẽ chất lên thành núi, không đến hai ba năm không thể xua tan.

Dù sao, Tô Bạch Duệ thật sự không phải là người nguyên chủ có thể đối phó.

Lòng tham của Tần Túc không dễ dàng bị che đậy, sớm gặp được nguyên chủ nói không chừng sẽ bị Tô Bạch Duệ điều khiển, đối phó.

"Anh buổi tối không phải muốn mang em đi ăn gà sao, không muốn đi?" Trình Diệp không muốn thấy Tô Bạch Duệ, tự nhiên không muốn ăn ở Tần gia, cho nên đều là theo chân Tần Túc đi làm, thậm chí ngay cả lúc đàm phán hợp đồng cậu cũng đi theo không rời, người không biết còn tưởng rằng là trợ lý.

Cậu đã xem tài liệu cả buổi chiều, đôi mắt có chút đau, tiện tay cầm cái ly trong tay Tần Túc nhấp một ngụm cà phê, khổ sở nhe răng trợn mắt, hoài nghi nhân sinh, không thể tin nhìn Tần Túc.

Người này, đầu lưỡi ít uống đắng đi một chút thì sẽ chết sao.


Tần Túc biết cậu thích ngọt, không thích đắng, có một lần không cẩn thận ăn mướp đắng thậm chí còn rơi nước mắt.

Nhìn cậu nhe răng trợn mắt mặt mày nhăn nhó, Tần Túc cảm thấy thú vị nhưng cũng không thể biểu hiện ra mặt, thả hai viên đường vào, rồi lại cho thêm miếng sữa, mãi đến khi cà phê biến thành màu nâu sữa, nghe một mùi sữa thơm như vốn dĩ nó không phải là cà phê mới đưa đến bên mép Trình Diệp, đút cho cậu uống hai ngụm, xoa dịu vị đắng trong cổ họng.

Trình Diệp cúi đầu, uống một ngụm, vẫn chưa đủ ngọt, không muốn uống.

Tần Túc suy nghĩ ăn nhiều đường cũng không tốt, cũng không miễn cưỡng cậu uống, nặn nặn hai má hai ngày nay thật vất vả nuôi ra ít thịt: "Được rồi, ăn xong gà hầm chúng ta đi mua bánh ngọt ở cửa hàng kia."

"Thật sao?" Trình Diệp hai mắt phát sáng, ngay lập tức liền bắt đầu nuốt nước miếng.

Trước đây công việc bận rộn, hơn nữa còn phải sắp xếp với thới gian của bạn trai, Trình Diệp vẫn luôn tận sức không bước ra khỏi vùng an toàn hay thích gì làm đó, bây giờ đến thế giới này, lại không người có thể làm cho cậu lo lắng, cũng không cần cố kỵ duy trì hình thể, tự nhiên là muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

"Thật." Tần Túc cố ý không nhìn cậu, lại nói, "Mẹ nói muốn ăn bánh dâu tây, kêu anh đặt sớm một chút."

Cửa tiệm kia bán rất đông khách, không cần biết là vị gì mỗi ngày chỉ bán mười phần, không được cái gì tốt, chỉ được cái mùi vị không thể chê nổi.

Nói đến bánh dâu tây, Trình Diệp cũng thích ăn, vừa nghĩ tới miệng liền không nhịn được liên tục nuốt nước miếng, ngượng ngùng che mặt, nhược nhược nói: "Em muốn ăn vị việt quất."

"Em muốn ăn anh liền phải mua cho em?" Tần Túc hỏi ngược lại.

Trình Diệp dừng một chút, kéo vạt áo của hắn, kéo hắn cúi đầu, chủ động hôn lên khóe môi hắn một cái.

Mềm mại, hơi lạnh, nhiệt độ cơ thể Tần Túc khá thấp, mặt cậu hiện tại lại đặc biệt nóng, Trình Diệp vừa mới tiếp xúc liền giật mình một cái, run lên.

Chọc cho Tần Túc ôm bụng cười ra tiếng, nửa ngày đều không dừng được.

Trình Diệp mặt tối sầm lại nhìn hắn cười, tức giận hừ nói: "Em không ăn nữa!" Tính khí trẻ con đặc biệt lớn.

Ngay lúc Tần Túc muốn dỗ cậu, điện thoại di động không đúng lúc mà 'rít gào', là một tràng tiếng kêu thảm thiết, thậm chí có thể liên tưởng đến trước khi chết là có bao nhiêu không cam tâm, cuối cùng ngửa cổ thét dài, Tần Túc khẽ cau mày, Trình Diệp vội vàng ấn xuống một cái, tiếng chuông im bặt: "Không phải em cài, anh của em trước khi đi làm, nói em nhất định phải đúng lúc nhận điện thoại của anh ấy, bằng không anh ấy sẽ lo lắng, sẽ phát ra loại âm thanh này... Ạch."

Trình Diệp đau hết cả đầu, cũng không nghĩ ra một từ gì để có thể miêu tả âm thanh này, ảo não mà giải thích, "Trước đây bị chấn động, em liền đem việc này quên hết, mới vừa rồi khẳng định là không cẩn thận đụng tới điểm mấu chốt."

Tần Túc: "..." Một ngày nào đó phải đánh chết tên anh vợ này, thiếu chút nữa sợ đến mức rớt não ra ngoài, còn tưởng rằng Diệp Tử có ham muốn đặc thù.

"Là Tiểu Bạch." Trình Diệp khoa tay một cái ý bảo anh im lặng chút, bấm nhận điện thoại.

"..." Người này so với người kia cũng không tốt hơn Trình Cẩm Nhiên bao nhiêu, vừa nghĩ tới ánh mắt cậu ta nhìn Trình Diệp, Tần Túc liền cảm thấy nổi da gà đầy người.

Không bao lâu, Tần Túc trở lại, trong tay bưng một ly trà sữa bốc hơi nóng, vị ngọt ở trong phòng làm việc lạnh lẽo cứng rắn tung bay, hắn thấy Trình Diệp ngồi ở chỗ đó một mặt không vui, đưa tới trước mặt cậu: "Làm sao vậy, anh của em nói cái gì?"

"Ai nói là điện thoại của anh em?" Trình Diệp hỏi xong bỗng nhiên phản ứng lại, ngượng ngùng nói, "Anh của em đều cài cho tất cả mọi người tiếng chuông kia."

Tần Túc: "... Bao gồm cả anh?"

Trình Diệp: "Bao gồm cả anh." Đặc biệt là anh.

Tần Túc: "Vừa đúng lúc nên thay đổi đi." Cứ một cuộc điện thoại lại như vậy, sẽ khiến Diệp Tử có bóng ma trong lòng mà không dám nhận điện thoại.

Trình Diệp "Ừ" một tiếng, hiển nhiên cũng không thích tiếng chuông kia, cảm ơn trời đất. Tần Túc sờ sờ mặt của cậu: "Ai gọi tới vậy?."

Trình Diệp uống một ngụm trà sữa cảm thấy hàn ý trên người tản đi mấy phần mới lên tiếng: "Là Tiểu Bạch, vẫn là người vừa nãy gọi."

Tần Túc cau mày: "Không muốn đi thì không đi, ai nói cũng không đi."

Trình Diệp lắc đầu: "Cậu ấy nói không đến liền không còn là bạn bè nữa, ngày qua ngày trôi qua, em nghĩ Tiểu Bạch cũng nghĩ thông suốt rồi, dù sao tình cảm là chuyện của hai người, em nghĩ cậu ấy từ nhỏ dịu ngoan hiểu lễ nghĩa, cũng nên buông xuống rồi." Tuy là nói như vậy, tay cậu vẫn nắm thật chặt tay Tần Túc, chỉ lo đối phương bỏ lại mình.

Sớm biết đừng nói bốn chữ 'đi cũng không sao', sớm biết thái độ cứng rắn cũng nhất định phải bắt cậu đi ăn cơm với hắn là tốt rồi, Tần Túc một thân một mình xuất hiện ở bãi đậu xe, ngửa mặt lên trời thở dài, thực sự là tự cầm cục đá đập chân mình mà.

Suy nghĩ một chút, hắn quay người liền vào thang máy, trên lầu mọi người đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, ngẩng đầu liền nhìn thấy lão tổng biểu tình âm u đứng ở trước mặt, tập thể sợ đến mức giật cả mình.

Tần Túc: "Ngày hôm nay tăng ca, sau đó tôi sẽ đem nhiệm vụ gửi đến hòm thư, chú ý kiểm tra và nhận." Nói xong không chút lưu tình nhìn đám người ngạc nhiên lại ảo não chạy đi nói cho mọi người ở lại tăng ca.

"Đã hơn nửa tháng không làm thêm giờ, ngày hôm nay làm sao vậy?"

"Tần tổng đây là ăn trúng thuốc nổ?"

"Thất tình? Không thể nào?"

"Không muốn a, tôi đã có dự cảm sợ hãi sẽ bị Tần tổng lãnh khốc vô tình chi phối!!"

"Trời ạ, tiểu ca ca kia ngày hôm nay về sớm, có ai để ý lúc cậu ấy về có biểu tình như thế nào hay không, thương tâm? Phẫn nộ?"

"Ai dám nhìn tiểu ca ca nhiều thêm một giây chứ? Không muốn nhìn đời nữa sao?"

"Các vị bồ tát phù hộ, phù hộ cho chuyện tình cảm của Tần tổng trôi chảy, tôi cũng muốn tìm bạn gái, oa!"

"U, lâu rồi không gặp, Trình tiểu gia liền non đi không ít." Bạn bè Trình Diệp đều là hồ bằng cẩu hữu, tất cả đều là dùng để giết thời gian, cậu tuy rằng không thân thiết nhưng cách một quãng thời gian vẫn sẽ đi tụ hội.

Người vừa nói chuyện tên là Bạch Kỳ, là con trai nhà Bạch gia, phong lưu thành tính, nam nữ đều ăn, mơ ước sắc đẹp của nguyên chủ đã lâu, nhưng bởi vì Trình gia không thể so với người có gia cảnh bình thường, hơn nữa Trình Cẩm Nhiên nổi tiếng đệ khống, đến giờ một chút tiện nghi Bạch Kỳ cũng không chiếm được.

Sự thật là càng về sau, Bạch Kỳ liền thích Tô Bạch Duệ, tâm tư dành cho Trình Diệp nhạt đi không ít, nhưng dục vọng vẫn còn tồn đọng, hắn cuối cùng lại là một công cụ trợ giúp Tô Bạch Duệ thành công.

Trình Diệp nhíu mày, che giấu chán ghét trong lòng, ngồi ở bên người Bạch Kỳ, nhấc mặt trong nháy mắt tươi sáng nở nụ cười.

Xoạch ——

Ly rượu rớt xuống bàn, rượu văng tung toé, Bạch Kỳ sững sờ nhìn Trình Diệp, phảng phất như đang nhìn động vật sắp tuyệt chủng cần quốc gia bảo vệ: "Trình, Trình Diệp? Cậu không uống lộn thuốc chớ."

Trước đây nhìn thấy hắn mặc dù không trốn tránh giống như nhìn thấy bệnh độc, nhưng tuyệt đối sẽ không hoà nhã, ngày hôm nay ——

Trúng tà? Cười đến xán lạn lại đẹp mắt như thế.

"... Tớ không uống thuốc." Trình Diệp giơ lên ly rượu trước mặt cụng ly với cậu ta một cái, vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, "Sinh nhật vui vẻ, lại lớn thêm một tuổi, hi vọng sang năm cậu có tiền tiêu vặt nhiều hơn chút."

Bạch Kỳ chỉ ngây ngốc mà uống sạch ly rượu trong tay, thiếu chút nữa bị sặc chết, ho khan vài tiếng mặt đỏ tới mang tai mà nói: "Trình tiểu gia, cậu ngày hôm nay làm sao vậy, trước khi tới đã uống rất nhiều rồi sao?"

Trước đây Trình Diệp luôn là bộ dáng né hắn trốn còn không kịp, bây giờ lại vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với hắn, Bạch Kỳ có chút —— hoảng loạn.

"Đây là ly đầu tiên ngày hôm nay, ly thứ hai này là tớ nói xin lỗi với cậu, trước đây bởi vì có chút hiểu lầm nên luôn hơi né tránh cậu, hiện tại tớ mới biết ngọn nguồn, coi như xin lỗi." Trình Diệp nâng chén, 'coong' một tiếng liền ngửa cổ uống cạn.

Bạch Kỳ: "...?"

Người xung quanh còn cười vui vẻ lung tung chọc cười, Trình Diệp nhìn lướt qua, cũng chẳng có bao nhiêu người để ý bên này, ngoại trừ Tô Bạch Duệ như cái máy theo dõi, đôi mắt một giây cũng chưa từng rời khỏi người cậu.

Tô Bạch Duệ lúc này cũng bưng một ly rượu lại gần, cười híp mắt nói: "Bạch thiếu, tôi đã nói là Diệp Tử kỳ thực vẫn luôn rất thích anh (anh này là từ kiểu lịch sự nha), là anh suy nghĩ nhiều."

Trình Diệp híp mắt nhìn Tô Bạch Duệ, rượu trong tay Tô Bạch Duệ rơi ra hai giọt, mu bàn tay như bị bỏng.

Trình Diệp ăn một miếng thức ăn, cười ha hả nói: "Tiểu Bạch, mấy ngày không gặp gầy đi không ít, nhìn ngược lại so với lúc trước đẹp trai hơn, làm sao bảo dưỡng, dạy tớ được không?"

Ánh đèn tối tăm, ngũ quan Tô Bạch Duệ vốn thanh tú, dưới ánh trăng xem như là mỹ nhân, càng xem càng dễ nhìn, lực chú ý của Bạch Kỳ chuyển đến trên người Tô Bạch Duệ, hắn cười hắc hắc hai tiếng: "Chao ôi, bình thường không phát hiện, vị huynh đệ này lớn lên cũng thực không tồi!"

Trình Diệp trên dưới quét Tô Bạch Duệ, nói: "Đúng vậy, như hoa sen mới nở, dễ nhìn."

666: "..." Chính là Bạch Liên hoa, đúng không.

Tô Bạch Duệ trước đây cũng từng cùng Trình Diệp đi tụ hội, mỗi lần đều dùng tận khả năng lẫn nhan sắc của mình, dù sao trong đám phú nhị đại cũng quen biết được không ít, cậu ta không tiền không thế nếu như bị ám toán cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng, có nỗi khổ cũng không nói được.

Lại nói sau này mình là người của Túc ca, làm sao có khả năng cùng đám luôn nghĩ bẩn thỉu này ở một chỗ.

Không phải không có ai mơ ước Tô Bạch Duệ, nhưng mỗi lần đều có Trình Diệp giúp cậu ta ra mặt, chỉ cần trốn phía sau Trình Diệp ——

Không thể không nói, gương mặt kia của Trình Diệp quả thật có ưu thế.

Tô Bạch Duệ oán hận nghĩ, nếu không phải Trình Diệp có Trình Cẩm Nhiên ở sau lưng làm chỗ dựa, cậu ta cứ đi lang thang như vậy không biết bị bao nhiêu nam nhân đùa bỡn rồi!

Tiện nhân từ trong xương!

Nhưng hôm nay ——

Tô Bạch Duệ hơi nghiêng mặt, muốn dịch ra để Bạch Kỳ nhìn rõ mình.

Cậu ta không nghĩ tới Trình Diệp ngày hôm nay dĩ nhiên lại đẩy cậu ta lên phía trước, để lực chú ý của 'đám dơ bẩn' đó toàn bộ tập trung ở trên người mình, Tô Bạch Duệ ngượng ngùng cười cười, giơ tay che mặt một cái: "Bạch thiếu, thật biết nói đùa."

Trình Diệp cũng cười: "Bạch thiếu, cũng đừng nói giỡn, đừng nhìn Tiểu Bạch lớn lên như vậy, nhưng cậu ấy đơn thuần lắm, thân hình như học sinh, tính cách cũng học sinh."

Người ở chỗ này đi ra ngoài chọn người, không một ai không yêu thích ngây ngô, thậm chí còn có người mặc đồng phục chuyên đóng vai học sinh nữa, ánh mắt nhìn Tô Bạch Duệ lại càng **.

Lớn lên như vậy?! Lớn lên loại nào?! Cậu ta lớn lên như thế nào mà Trình Diệp có quyền phán xét chứ!

Tô Bạch Duệ bị cậu ám chỉ nhắc đến, lại bị những người khác nhìn chăm chú mà sợ hãi, liếc mắt nhìn Trình Diệp một cái, xoay người đi đến trong góc, cực lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.

Trình Diệp cũng không để ý Tô Bạch Duệ, vừa nãy chỉ là muốn nói để cậu ta đi ra, thuận tiện buồn nôn cậu ta mà thôi, chờ cậu ta đi ra rồi, một ánh mắt cũng không bố thí cho cậu ta nữa, chỉ coi như không thấy ánh mắt cầu trợ nhu nhược vừa nãy.

Trình Diệp nghiêng người tới gần Bạch Kỳ, nhỏ giọng nói: "Lúc trước tớ cũng không biết nhà cậu phức tạp, cũng không biết cậu vì để cho anh của cậu... Cho nên mới..." Cậu nói cũng không tỉ mỉ, nhưng Bạch Kỳ chắc chắn hiểu, nói xong cậu liền bổ sung một câu, "Cậu yên tâm, nếu cậu muốn kiếm tiền, xung quanh không có ai cậu tin tưởng thì tìm tớ, tớ kêu anh tớ giúp cậu, còn có thể làm tiền đẻ ra tiền, thế nào cũng phải chừa cho bản thân chút ít."

Bạch Kỳ rung động, trợn tròn mắt nhìn về phía Trình Diệp, một hồi lâu sau liền rót một ly rượu, cùng Trình Diệp cụng ly một cái: "Cảm ơn."

Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với hắn câu nói như thế này, không quản Trình Diệp rắp tâm như thế nào, nhưng hắn giờ khắc này quả thật có loại cảm giác như trút được gánh nặng, tựa hồ có người chia sẻ gánh nặng với mình.

Tô Bạch Duệ không biết hai người nói cái gì, nhưng Trình Diệp kể từ khi cùng Túc ca xác định quan hệ, vẫn luôn lạnh nhạt với mình, thậm chí là hận, nhưng bây giờ lại dĩ nhiên cùng Bạch Kỳ người vẫn luôn đối chọi gay gắt nói mấy câu liền nở nụ cười như quên hết thù oán, trong lòng cậu ta có chút hận.

Hoàn toàn không biết tại sao đột nhiên mọi người đều rất yêu thích Trình Diệp, người này rốt cuộc có cái gì đáng giá để yêu thích.

Tô Bạch Duệ đều không quá quen thuộc với những người ở nơi này, trước đây đều là Trình Diệp mang theo cậu ta cùng mọi người chào hỏi, hiện tại Trình Diệp không quản cậu ta, thân phận con trai nuôi của Tần gia căn bản không đáng giá để người khác tiếp cận Tô Bạch Duệ.


Cho dù có người mơ ước vẻ ngoài của Tô Bạch Duệ, nhưng vẫn dè chừng cậu ta là bạn của Trình Diệp, cũng không dám tiến lên quấy rầy, ánh mắt như xâm phạm, hận không thể trong mắt có đao, lột sạch y phục của cậu ta.


Tô Bạch Duệ nhìn Trình Diệp và những người khác đàm tiếu như thường, dáng dấp vui vẻ sung sướng, mà xung quanh mình còn đầy những ánh mắt như sói quấn mãi không rời, nhất thời trốn không được lại bắt đầu tự mình bổ não.


Nếu không phải do Trình Diệp bỗng nhiên lạnh nhạt với mình, những người này —— làm sao dám!!


Chờ mình cùng Túc ca công khai mối quan hệ, xem bọn họ ai còn dám xem thường mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK