• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư kí Lam khó xử không biết làm sao đành nhìn tổng giám đốc .

"Thưa tổng…"

Chưa nói xong bị âm thanh lạnh lùng cắt lời, anh nhìn thư kí như sắp mất kiên nhẫn khi bị cô ta ăn vạ mãi.

"cậu còn không kéo cô ta đi ngay"

"Anh..anh dám.. "

cô ta trừng mắt ,nước mắt như sắp rơi không thể tin nhìn anh , vì cái gì đuổi cô ta đi, vì cái gì chứ,

tại sao cô ta có cảm giác không yên vậy, cứ như có điều gì đó sắp mất đi thứ cô ta vốn có,rốt cuộc vì cái gì chứ.

(tg: đầu óc có vấn đề rồi , nghĩ mọi thứ thế giới này là của cô sao * khinh thường*)

"có gì tôi không dám thưa Cố tiểu thư, cô đang làm mất thời gian của tôi đấy"

Lâm Vũ Hàn không muốn nhìn nước mắt điềm đạm của cô ta ,càng nhìn càng phiền,cứ kéo dài mãi không đi,thật khó chịu sao điểm này cô ta còn không hiểu vậy.

"mời Cố tiểu thư "

Thư kí Lam thấy tình hình không ổn, liền mời cô ta ra khỏi đây, thấy cô ta không ra ,anh liền không thèm để ý nam nữ ,lập tức gọi bảo vệ kéo đi.

Cô ta bị kéo đi thì càng hận, càng cảm thấy tức giận hơn,cô ta sau khi kéo đi khỏi công ty,

cô ta nhìn chằm chằm công ty thấy mọi người châm chọc, chê bai cô ta ,cô ta liền không ở lại nữa lập tức về nhà, hảo hảo điều tra xem rốt cuộc vì sao lại xảy ra như vậy.

Quay lại phòng tổng giám đốc ,sau khi cô ta bị kéo đi, anh ngã người vào ghế salon ,cánh tay đặt lên trán thở dài,

cuối cùng cũng thoát được cô ta,giờ việc còn lại anh nên chuẩn bị kéo cô (CHB) lại bên anh ,

dù cô không tha thứ cho anh chẳng sao , anh nhất định làm tan chảy trái tim lạnh lùng của cô.

‘Tuyết nhi ,em nhất định phải là của anh ,cho dù giam lồng em thì cũng phải có em’

Anh cười nhu hòa,ánh mắt lóe lên tinh quang nghĩ kế hoạch bắt mèo con.

Cố Hàn Băng rùng mình, cô ngó quanh xem ai dám tính kế cô vậy,càng nhìn chả có ai làm cô khó hiểu,nhưng rất nhanh liền không thèm quan tâm.

Bởi trước cửa nhà của cô có người đứng chờ sẵn ,không sai người đó chính là Phàm Dật Thần vô sỉ, da mặt dày hơn tường thành kia.

Cô nghiến rang nghiến lợi hỏi.

"Anh sao lại tới đây nữa, nhà anh không về tới nhà tôi làm cái gì"

"Bảo bối ,sao em tuyệt tình thế, chẳng lẽ em không muốn anh ở lại sao"

"Đúng"

"Ôi, các con nhìn thấy không mẹ không cho baba sống ở đây kìa ,làm baba hảo thương tâm a~"

Phàm Dật Thần ôm tim đau lòng ,đáng thương hề hề nhìn các con tố cáo.

"Ai nha~ baba à ,chẳng phải con đã nói rồi sao mẹ không cần ba,thì có con cần ba nha "

Bối bối an ủi baba nhà mình,đôi mắt long lanh chớp chớp,cười ngây thơ như thể muốn nói

‘ có nhân gia đây ,mau mau về vòng tay con đi’

"ngốc đã chết"

Bảo bảo liếc nhìn ,lạnh lùng nói baba ,ý ngụ muốn nói ‘ba quá ngốc’

Cố Hàn Băng đen mặt : "…"

Cô không muốn mất mặt nữa liền nói thỏa thiệp

"Được rồi ,anh muốn sống ở đây thì làm đi, tôi đi ngủ"

"Ai ai ,mẹ, tụi con còn chưa ăn cơm đâu, "

Hai bảo bối bất mãn, cảm thấy mẹ hay quên nha.

"Ách được rồi ,mẹ sẽ làm cho các con ăn.giờ thì vào nhà chuẩn bị ăn cơm thôi"

Cô mém quên,liền cười khẽ an ủi các con ,nắm tay các con vào nhà không thèm nhìn người còn đứng ở cửa.

Sau khi ăn xong ,cô dặn các con đi ngủ,còn cô thì vào phòng tắm chuẩn bị ngủ, đang ngâm mình trong bồn tắm thì cửa bỗng mở ra .

Phàm Dật Thần quần áo đã thoát từ lúc nào, nay chỉ nhìn cô vợ đang ngâm mình trong bồn tắm ,

giọt nước rơi từ tóc kéo dài xuống bộ ngực tròn mềm mại,xuống tới làn nước hòa tan ,nhìn sắc mặt cô hồng nhuận đẹp mê ly ,

liếc nhìn thấy thì giật mình ,bởi sau lưng cô làn da trắng nõn dị thường đẹp, có vết bớt phượng hoàng sau lưng cô bám vào làn da không làm hỏng vẻ đẹp của cô chỉ thấy càng tăng thêm sự huyền bí mông lung.

Sao lúc trước anh không thấy nó nhỉ,thật kì lạ,anh rất tò mò cô rốt cuộc là người thế nào, nhưng anh không quan tâm sớm muộn gì cô sẽ nói cho anh biết thôi.

Anh cười tà ,lại gần còn cô thì ngủ mê man mà không biết con sói sắp ăn thịt thỏ ,thịt lên cửa mà không ăn thì anh là thằng ngốc nha.

Bàn tay anh khẽ nắm lấy bầu ngực của cô bóp nhẹ, xoa nắn khiến cô khẽ rên nhẹ,

tiếng rên này làm anh càng hưng phấn hơn ,anh tiếp tục xoa nắn bầu ngực, bóp nhẹ điểm hồng khiến nó căng cứng hơn,

anh cúi người mút lấy bầu ngực còn lại ,cắn, mút, hút,

đảo quanh nụ hoa, day day nhẹ điểm hồng thấy nụ hoa nở rộ có dính nước miếng long lánh của anh,

anh hài lòng ,anh mút tiếp bầu ngực còn lại ,tay rảnh rỗi, sờ soạng từ ngực vòng qua tấm lưng khẽ vuốt , anh làm xong ngước lên nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK