Hoắc Văn Hoa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau, một người trẻ tuổi, dáng người cao to, mặc áo sơ mi trắng, tóc tai gọn gàng mang theo một túi xách màu đen đến.
Hoắc Văn Hoa ra hiệu cho người trẻ tuổi đó đưa mười lăm ngàn cho Dương Hà.
Khi thấy một số tiền lớn như vậy đang nằm trên tay mình, tay của Dương Hà run run.
Trước giờ Dương Hà chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy!
Một tháng, nhiều nhất Dương Hà cũng chỉ kiếm được hơn một trăm đồng. Mười lăm ngàn này Dương Hà phải làm bao lâu mới kiếm được chứ. Nhưng bây giờ, số tiền lớn như vậy quả thật đang ở trong tay Dương Hà.
Dương Hà cẩn thận đếm từng tờ từng tờ một, vừa đếm vừa xem là tiền thật hay giả nữa. Đếm xong, mới phấn khởi quay sang nói với Dương Tử Mi:
– Bé con à, con là ngôi sao may mắn của chú, chú sẽ chia cho con một ít.
Dương Tử Mi cười cười đồng ý. Hiện tại, gia đình cô đang rất cần tiền, về lý mà nói thì Dương Hà phải cho cô một ít gọi là cám ơn.
Dương Hà rút ra tờ một trăm đồng định đưa cho Dương Tử Mi, nhưng sau lại nghĩ chỉ có một trăm đồng thôi thì khó coi quá. Nếu không nhờ có Dương Tử Mi giúp thì anh cũng chỉ kiếm được có một ngàn thôi, thế nên ít ra anh cũng phải cho Dương Tử Mi một ngàn mới đúng. Nhưng vì Dương Tử Mi còn nhỏ, sợ đưa nhiều tiền vậy cho cô cô sẽ làm mất thế nên Dương Hà mới quay sang Dương Tử Mi nói:
– Bé con à, chú sẽ cho con một ngàn để cám ơn con, nhưng chú sẽ đưa số tiền này cho cha mẹ con, để con không làm mất nó, hi hi.
– Dạ.
Dương Tử Mi gật đầu đồng ý. Nhà cô hiện đang cần dời mộ, lại phải xây vách ngăn, mấy chuyện này đều cần đến tiền. Tuy nhiên, cô cũng không tham lam, dù gì thì cây cũng là của Dương Hà, cô chỉ là đứng ra giúp chú mình thôi, thế nên một ngàn cũng đủ rồi.
Thấy cô không chút động lòng tham với từng xấp tiền trước mặt kia, Hoắc Văn Hoa càng thích cô hơn. Ông nghĩ, cô còn nhỏ như vậy mà đã biết lễ nghĩa, không tham lam nên càng cảm thấy cô là một cô bé phi thường, chắc chắn là có mắt phong thủy bẩm sinh.
– Cô bé à, con nói con có mắt phong thủy bẩm sinh, vậy con có thể giúp ông tìm long huyệt không?
– Được chứ ạ, nhưng không phải xem miễn phí đâu.
Dương Tử Mi thẳng thắn nói.
– Ha ha, đương nhiên rồi. Nếu như con có thể giúp ông tìm được một nơi phong thủy tốt thì ông nhất định sẽ hậu tạ xứng đáng.
Hoắc Văn Hoa cười lớn.
Hoa Thiều Quang bên cạnh nghe vậy liền chau mày lại, vẻ mặt không vui.
Hoắc Văn Hoa là người làm ăn lâu năm nên giao tiếp, hành xử vô cùng khôn khéo. Nhưng lúc nãy, vì quá vội vàng nên ông quên mất là Hoa Thiều Quang đang ở bên cạnh. Giờ thấy Hoa Thiều Quang không vui nên liền quay sang nói:
– Hoa đại sư, cô bé này rất quen thuộc địa hình ở đây, nếu cô bé có thể giúp thì chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức và thời gian. Cô bé chọn chỗ xong, tôi cũng phải nhờ đại sư kiểm tra lại tôi mới yên tâm được.
Nghe Hoắc Văn Hoa nói vậy, Hoa Thiều Quang mới không mặt nhăn mày nhó như lúc nãy nữa. Ông không tin là một đứa trẻ mới năm tuổi đầu lại có mắt phong thủy bẩm sinh. Nếu đúng là có thật, thì tuổi còn nhỏ như vậy thì cũng hiểu được bao nhiêu chứ?
– Thế này đi, tôi tìm phần tôi, con bé tìm phần của con bé, xem ai có thể tìm được một nơi phong thủy tốt hơn.
Hoa Thiều Quang sau đó nói giọng khinh khi:
– Chẳng qua chỉ là một thầy bói gian dối thôi.
Hoắc Văn Hoa bảo người thanh niên trẻ tuổi tên Lôi Chinh vừa đến lúc nãy đi theo Dương Tử Mi, còn ông thì phải lo việc đốn cây làm quan tài để còn kịp chuyển về Hong Kong.
Đến chiều, Hoa Thiều Quang báo qua là đã tìm được nơi có phong thủy tốt.
Nghe xong, Dương Tử Mi cùng Hoắc Văn Hoa vội chạy đến xem. Dương Tử Mi đã đi hết mấy ngọn núi mà cũng không tìm thấy được một nơi có khí tốt, thế nên cô rất muốn xem nơi mà Hoa Thiều Quang tìm được.
Nơi mà Hoa Thiều Quang tìm thấy quả nhiên rất hợp với bố cục phong thủy.
Một nơi có phong thủy tốt, không những là một nơi đáp ứng được yêu cầu “Tứ Tượng Tất Bị” mà còn phải là nơi có đầy đủ các yếu tố như long, an sa, minh đường, thủy khẩu, lập hướng… những yếu tố này cũng chính là long, huyệt, sa, thủy, hướng mà các nhà phong thủy thường nói đến. Đất phong thủy tốt yêu cầu hướng bắc phải có các dãy núi kéo dài bất tận, hướng nam phải có các sườn đồi mấp mô xa gần kết hợp với nhau, hai bên trái phải phải có núi bao quanh bảo vệ, ở giữa thì nơi để an táng và cảnh vật trước mặt phải hài hòa, rõ ràng, địa thế bằng phẳng, rộng rãi đồng thời phải có sông suối uốn lượn xung quanh.
Nơi mà Hoa Thiều Quang chọn hoàn toàn phù hợp với tất cả những yếu tố này.
Thấy một nơi như vậy, người cũng có chút am hiểu về phong thủy như Hoắc Văn Hoa cũng vô cùng hài lòng.
Chương 26: Tìm Long Huyệt (1)
Dương Tử Mi nhìn chăm chú vào huyệt vị mà Hoa Thiều Quang tìm được, cô phát hiện trên huyệt vị có một luồng khí màu xám bay lờn vờn xung quanh chứ không phải là luồng khí trắng tượng trưng cho sự may mắn. Có lẽ đó là luồng khí thái cực hòa trộn giữa khí âm và khí dương nên mới có màu xám như thế.
Dương Tử Mi tiến lại gần hơn một chút, cô cảm thấy có âm sát khí tỏa ra liền vội vàng lùi lại.
Nơi này nếu chỉ nhìn địa hình bên ngoài thì quả đúng là một huyệt vị tốt nhưng tại sao lại có âm sát khí lởn vởn như vậy được?
Cô nhìn xung quanh và phát hiện ngọn núi đối diện có một chóp núi nhỏ nhô lên, tạo thành hình cung tên đâm thẳng vào huyệt vị.
Sa có nghĩa là núi xung quanh huyệt vị.
Quan niệm phong thủy cho rằng: sơn hậu nhân phì, sơn sấu nhân cơ, sơn thanh nhân quý, sơn phá nhân bi, sơn quy nhân tụ, sơn tẩu nhân ly, sơn trường nhân dũng, sơn thúc nhân đê, sơn minh nhân đạt, sơn ám nhân mê, sơn thuận nhân hiếu, sơn nghịch nhân tư. Dáng núi thay đổi khôn lường, nhìn từ các góc độ khác nhau sẽ có những hình dáng khác nhau. Dáng núi thế nào, đẹp hay xấu, sáng hay tối đều tùy thuộc vào huyệt điểm. Huyệt điểm chọn tốt sẽ khiến núi xa thành gần, núi cao thành thấp, núi xấu thành núi đẹp, núi dữ hóa núi lành… Dáng núi muôn hình vạn trạng, chỉ cần đứng ở những vị trí khác nhau một chút thôi sẽ thấy núi khác ngay. Núi và nước tương liên với nhau, hỗ trợ, bổ sung cho nhau. Bao huyệt sơn có liên quan đến nguyên thìn thủy, long hổ sơn có liên quan đến hoài trung thủy, cận án sơn liên quan đến trung đường thủy, ngoại triều sơn liên quan đến ngoại long thủy. Hai bên huyệt là thị sơn, có tác dụng chắn những luồng gió xấu. Còn các núi bao quanh phía sau là vệ sơn, bên ngoài chắn gió, bên trong tụ khí. Núi bao quanh trước huyệt vị là nghênh sơn, còn núi ngay đối diện huyệt vị gọi là triều sơn. Nước đến từ bên trái thì núi phải bên phải và ngược lại.
Chóp núi nhỏ như vậy quả nhiên không dễ dàng phát hiện. Nếu như Dương Tử Mi không có mắt phong thủy mà chỉ dựa vào những kiến thức phong thủy thông thường kia thì chắc chắn cô cũng sẽ cho đây là một huyệt vị tốt.
– Cô bé, thấy nơi này thế nào?
Hoa Thiều Quang đắc ý hỏi.
Hoa Thiều Quang cảm thấy mình rất may mắn vì không cần tốn nhiều công sức là đã có thể tìm ra được một huyệt vị tốt như thế này. Cho dù là từ góc độ nào đi nữa cũng có thể nói là hoàn mỹ.
– Hoa đại sư, không biết ông có để ý đến chóp núi nhỏ kia không?
Dương Tử Mi cười cười và giơ tay chỉ vào chóp núi đối diện.
Hoa Thiều Quang nhìn theo hướng tay cô chỉ và phát hiện một chóp núi hơi nghiêng ở phía xa, mặt ông biến sắc, sau đó vội vã dùng la bàn đi quanh huyệt vị rất lâu, cuối cùng ông xụ mặt xuống, ngại ngùng nói với Hoắc Văn Hoa:
– Ông Hoắc, suýt nữa là tôi sai rồi!
Hoắc Văn Hoa vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi hỏi lại thì mặt ông cũng biến sắc.
– Cô bé, ông… phục rồi!
Hoa Thiều Quang khó khăn lắm mới nói với Dương Tử Mi:
– Ông đường đường là một đại sư Dịch Học và tự hào là đã sống nhờ vào Dịch Học mấy chục năm nay, nhưng cuối cùng lại không tỉ mỉ, kỹ càng, cẩn thận như một cô bé như con. Sau này, ông sẽ không xem phong thủy dùm ai nữa cả, để tránh làm hại người ta.
Là một vị đại sư danh tiếng, biết sai nhận sai, quả là rất hiếm thấy.
Dương Tử Mi thấy vậy, cũng không tỏ vẻ đắc ý gì, cô chỉ nhẹ nhàng nói:
– Ai cũng có lúc sai sót mà, Hoa đại sư không cần phải tự trách mình như vậy. Nhưng mà, sau này mong ông đừng tùy tiện nói người khác là thầy bói gian dối nữa.
Hoa Thiều Quang nghe xong vô cùng bối rối và ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Dương Tử Mi có thể nhìn thấy được nhược điểm của huyệt vị mà Hoa Thiều Quang tìm được khiến Hoắc Văn Hoa hoàn toàn tin là cô có mắt phong thủy bẩm sinh. Thế nên, Hoắc Văn Hoa nhìn Dương Tử Mi, kỳ vọng hỏi:
– Đại sư nhỏ, không biết đại sư có giúp ta tìm được huyệt vị tốt chưa?
Hoắc Văn Hoa đột nhiên chuyển sang gọi Dương Tử Mi là đại sư nhỏ, khiến cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô cũng thấy vui vì mình đã có chút thành tựu.
Ha ha, thật không ngờ cũng có ngày cô được gọi là đại sư chứ không phải là thầy bói gian dối!