Lâm Điềm Điềm đi vào, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên mặt Ninh Tri, cô ta đột nhiên phát hiện, Ninh Tri vậy mà lại có thể trắng lên.
Tuy rằng không phải rất trắng nhưng so với bất kỳ ai, cô ta là người cảm nhận được sự biến hóa của Ninh Tri rõ ràng nhất, Lâm Điềm Điềm nhớ tới chuyện đột nhiên phát sinh trên mặt mình mấy ngày nay, có phải có quan hệ gì đó với việc này hay không?
Lâm Điềm Điềm chào hỏi mẹ Lục sau đó liền vội vàng trở về phòng.
Cô ta cởi vòng cổ trên cổ xuống, mặt ngọc trên dây toa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bởi vì đã chiếm được toàn bộ hào quang của Ninh Tri nên gần đây cô ta không còn để ý tới viên ngọc này nữa.
Hiện tại khi tinh tế đánh giá lại cô ta mới phát hiện trên mặt ngọc trắng lại xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Vết nứt này xuất hiện từ khi nào?
Chẳng lẽ là do cô ta không để ý va chạm nơi nào đó nên nứt sao?
Hiện tại quai hàm hai bên sườn mặt của cô ta bạnh ra mà Ninh Tri lại trắng hơn một hút, điều này nhất định có quan hệ tới vết nứt trên mặt của viên ngọc này.
Nghĩ tới đây Lâm Điềm Điềm lại sợ hãi, nếu viên ngọc thật sự bị hỏng có phải bộ dáng của cô ta sẽ bị đánh trở về nguyên hình hay không?
Lâm Điềm Điềm đau lòng nhìn vết nứt nhỏ bên trên mặt ngọc, lúc này cô ta đã trở nên cảnh giác, về sau nhất định phải che chở cho viên ngọc này thật tốt.
Cô ta cẩn thận đem vòng cổ đeo lên, sau đó bỏ vào trong cổ áo, cất giấu trong người.
Chuyện Ninh Tri trở nên trắng hơn, Lâm Điềm Điềm cũng không quá để ý, chỉ cần cô ta lại đem hào quang cướp về lần nữa là được rồi.
Ban đêm.
Lâm Điềm Điềm lại nằm mơ.
Cô ta mơ thấy Ninh Tri cầm một chiếc ấn ngọc nhỏ đi đến một chỗ, nơi đó hình như là biệt thự của một nhà giàu có.
Sau đó, Ninh Tri đem chiếc ấn ngọc nhỏ giao cho một ông già.
Giấc mơ đứt quãng, chuyển cảnh.
Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri lại càng tỏa sáng hơn trước, cô tựa như mặt trăng tỏa sáng giữa nền trời đầy sao, trở thành bộ dáng mà mọi người đều hâm mộ.
Mà cô ta lại chỉ có thể đứng nơi xa nhìn ngắm, nhìn Ninh Tri được sủng ái thành công chúa, cho dù không có cha mẹ nhưng Ninh Tri còn có rất nhiều người yêu thương cô…
Lâm Điềm Điềm bừng tỉnh, cô ta đột nhiên nhớ tới lúc sáng mẹ mình có đưa cho Ninh Tri một chiếc ấn ngọc nhỏ.
Lâm Điềm Điềm không thấy rõ người trong mơ nhưng cô ta lại nhận ra chiếc ấn ngọc kia rất quan trọng, cô ta tuyệt đối không thể để Ninh Tri có được nó.
Nếu cô ta muốn lấy lại chiếc ấn ngọc.
Lâm Điềm Điềm nhìn Lục Thâm Viễn an tĩnh ngủ bên cạnh, cô ta thả nhẹ bước chân đi ra khỏi phòng.
Cô ta chuẩn bị đi xuống lầu, vừa lúc lại bắt gặp Ninh Tri đang bưng một ly sữa bò ở hành lang.
“Tiểu Tri, đã trễ thế này rồi sao em còn chưa đi ngủ?” Lâm Điềm Điềm tiến lên.
Ninh Tri nhướng mày, “Không phải chị cũng vậy sao?”
Lâm Điềm Điềm làm như không nhìn thấy sự lạnh nhạt của Ninh Tri, cô ta cười mở miệng: “Hôm nay chị thấy mẹ đưa cho em một chiếc ấn ngọc nhỏ nhìn rất tinh xảo, rất xinh đẹp, gần đây chị rất thích sưu tầm ngọc, chị có thể ….”
“Không thể!”
Ninh Tri trực tiếp cắt ngang lời cô ta, “Đó là di vật của cha mẹ tôi, chị đừng tốn công làm gì.” Cô không biết vì sao Lâm Điềm Điềm lại dòm ngó đồ của cô.
Lâm Điềm Điềm cắn cắn môi, “Chị chỉ muốn nhìn một chút thôi.”
“Xem cũng không cho xem.” Ninh Tri uống một ngụm sữa bò, cô cười lạnh nói: “Không bằng chị đưa chiếc vòng trên cổ cho tôi mượn xem một chút có được không?”
Lâm Điềm Điềm theo bản năng che vòng cổ trên cổ lại, “Cái này sáng quá, không thể để cho người khác tùy ý chạm vào......”
Trong mắt Ninh Tri là sự cười nhạo không chút nào che giấu, “Tiêu chuẩn kép như vậy sao?”
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm trắng nhợt.
Trở lại phòng, Ninh Tri nhanh chóng đem hộp di vật cất vào trong tủ nhỏ bí mật, còn cẩn thận khóa lại.
đem trang di vật cái hộp nhỏ tàng đến càng bí ẩn, còn cố ý khóa lại.
Sau khi xác định đã an toàn, Ninh Tri quay về giường nằm.
Lục Tuyệt đã ngủ rồi, nghĩ đến chuyện hắn làm trong chăn hôm nay hắn mặt Ninh Tri hơi nóng lên.
Sau khi thu suy nghĩ của mình lại, Ninh Tri gọi Bá Vương ra, “Nếu bây giờ tôi trở về cứu Lục Tuyệt thì cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
Bá Vương nhanh chóng nói với cô: 【 chủ nhân, lúc này trở về sẽ cần phải có năm mặt trời nhỏ.
】
Vốn Ninh Tri nghĩ đến hôm nay cô lấy được mười sáu mặt trời nhỏ xem như đã phất lên nhanh lắm rồi.
Không nghĩ tới sau khi đổi hào quang mất mười mặt trời nhỏ, hiện tại lại phải tiêu hao năm cái để cứu Lục Tuyệt, cái kho nhỏ của cô trong nháy mắt chỉ còn lại có một mặt trời nhỏ mà thôi.
Bá Vương nhanh chóng thu của Ninh Tri năm mặt trời nhỏ, thanh âm trẻ con tràn ngập hưng phấn: 【 chúc chủ nhân thành công, chúc chủ nhân thuận buồm xuôi gió.
】
Lại lần nữa mở mắt ra.
Ninh Tri đánh giá đôi tay mình, bây giờ da cô trắng nõn non mịn, ngón tay tinh tế, đầu ngón tay còn phiếm màu hồng anh đào nhàn nhạt, xem ra đã khôi phục lại dáng hình cũ.
Chân cô vẫn trần trụi như cũ, dẫm lên mặt đất cũng không dính một hạt bụi nào.
Ninh Tri bắt đầu đánh giá bốn phía, nhìn cảnh vật xa lạ, lúc này đây, nơi cô xuyên tới không phải Lục gia.
Chẳng lẽ tiểu Lục Tuyệt đang ở gần đây?
“Nhanh lên, sắp thể dục rồi.”
“Tên ngốc kia sẽ không méc thầy giáo đấy chứ?”
“Không đâu, nó như người câm ấy, không thích nói chuyện.”
“Lá gan của thằng nhóc ấy rất nhỏ, nhất định sẽ bị dọa khóc trong WC cho xem.”
“Lần sau chúng ta đem nó ra chỗ vằng người, giả làm quỷ dạo nó sợ tới tiểu ra quần đi.”
......
Ninh Tri nghe được cuộc nói chuyện của mấy đứa bé trai đằng sau, cô lập tức xoay người.
Nghe thấy đứa ngốc trong lời bọn nhóc đó nói, phản ứng đầu tiên của cô chính là, bọn nó đang nhắc đến Lục Tuyệt.
Bọn chúng đem Lục Tuyệt nhốt ở trong WC?
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, chung quanh nháy mắt trở nên an tĩnh lại, không ít đứa trẻ vội vội vàng vàng chạy về phòng học.
Mấy đứa nhóc kia cũng nhanh chân chạy mất.
Ninh Tri nhíu mày, cô nhanh chóng đi tìm WC.
Dọc theo phương hướng mà mấy đứa nhóc con kia đi tới, Ninh Tri thấy được bảng hướng dẫn tới toilet.
Đứng ở cửa WC nam, Ninh Tri hơi nghiêng người nhìn vào, bên trong không có ai.
Lúc này cô mới đi vào trong.
Các gian phòng đều không có người, cho đến khi Ninh Tri đi đến gian phòng cuối cùng, cô nhìn thấy ván cửa bị dây thừng khóa chết ở bên ngoài.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em ở bên trong sao?” Ninh Tri duỗi tay muốn cởi dây thừng nhưng tay cô lại xuyên qua cánh cửa, không đụng vào dây thừng được.
Ninh Tri trực tiếp xuyên qua cửa đi vào.
Gian toilet cuối cùng rất nhỏ hẹp, thường dùng để cho mấy người lao công đặt dụng cụ vệ sinh như thùng rác, túi rác, kéo, chổi, thùng nước, chất đầy một bên.
Thân thể nho nhỏ của tiểu Lục Tuyệt ngồi xổm cách những thứ đó một khoảng, bé con cúi đầu, an an tĩnh tĩnh ôm đầu gối.
Tim Ninh Tri chợt nhót lên, tựa như bị một cái kẹp kẹp mạnh một cái.
Cô ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai bé dịu dàng nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị tới rồi.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK