Thạch phường trong Diệp gia có rất nhiều quặng sắt và huyền thiết, Diệp Lăng Nguyệt thuận tiện cầm hai khối, sẽ không ai chú ý tới khối nhỏ này.
Diệp Lăng Nguyệt lúc nãy ở một bên nhìn cẩn thận nhìn thật kỹ, cắt chém tinh luyện quặng sắt thạch, thực sự là quá mất công sức, một người võ giả Luyện Thể Ngũ Trọng, chiếu theo tốc độ lúc nãy, một ngày nhiều nhất chỉ có thể luyện ra ba khối huyền thiết thạch thô mà thôi.
Hơn nữa bên trong độ tinh khiết huyền thiết, còn chỉ có ba, bốn phần mười, quả thực là vất vả mà không có kết quả tốt.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ đến, Càn Đỉnh có thể tinh luyện được dược thảo, vừa có thể nuốt chửng tạp chất, cũng có thể dùng để tinh luyện huyền thiết khoáng thạch.
Diệp Lăng Nguyệt tìm một nơi hẻo lánh, bắt đầu tinh luyện huyền thiết thạch.
Trong tay có một khối huyền thiết thạch lớn chừng một bàn tay một tiếng “Phốc”, liền bị hút vào bên trong đỉnh Càn Đỉnh.
Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, lòng bàn tay Diệp Lăng Nguyệt, có thêm một khối sắt màu bạc to bằng trứng ngỗng.
Nàng vội vàng dùng Đỉnh Tức dò xét một lượt.
“Năm phần mười!” Diệp Lăng Nguyệt tay không khỏi run lên, điều này cũng quá thần kỳ đi, đồ chơi trong tay nàng lại là một khối huyền thiết thạch được tinh luyện độ tinh khiết của nó đạt tới năm phần mười.
Lúc nãy Diệp Thánh cũng đã nói, thạch phường Diệp gia nhiều nhất chỉ có thể đem huyền thiết thạch thô luyện đến ba, bốn phần mười, ba, bốn phần mười ba, bốn phần mười mà thôi, tinh luyện huyền thiết đến năm phần mười thì chỉ có những thương hội tài đại khí thô* mới có thể thu luyện được.
(*giàu, lắm tiền)
Nếu lúc này để cho một đám người gia công võ giã ngũ đại lão mà nhìn thấy thì không biết hâm mộ và ghen tị thành hình dạng gì.
Diệp Lăng Nguyệt thử nghiệm lại một lần nữa, đem quặng sắt thạch cũng tinh luyện một phen, tinh luyện ra quặng sắt thạch độ tinh khiết cao lên tới sáu phần mười.
Hơn nữa Diệp Lăng Nguyệt còn phát hiện, sau khi tinh luyện hai khối khoáng thạch này, Càn Đỉnh trong Đỉnh Tức so với trước khi tinh luyện tụ nguyên dịch thì hùng hậu không ít.
Nhìn dáng dấp, tinh luyện khoáng thạch, có trợ giúp Đỉnh Tức ngưng tụ, có điều tiêu hao nguyên lực cũng không nhỏ.
Lấy tu vi Luyện Thể Ngũ Trọng Diệp Lăng Nguyệt, một ngày đại khái chỉ có thể tinh luyện khoảng chừng năm lần huyền thiết thạch mà thôi.
Diệp Lăng Nguyệt đem huyền thiết đã tinh luyện cất đi, đồng thời đi dạo trong thạch phường một vòng.
Lúc này, nàng nhìn thấy phía trước tụ tập đầy người, đại biểu ca Diệp Thánh cùng vài tên quản sự thạch phường, đang nghị luận cái gì đó.
“Diệp Thánh thiếu gia, đám huyền thiết thạch này độ tinh khiết cao tới bốn phần mười, nhưng mà mười năm khó gặp được hàng tốt như vậy, nếu không phải trong tay ta đang thiếu tiền, cũng sẽ không bán cho thạch phường Diệp gia của các ngươi.” bộ dáng của nam tử thương nhân kia, cùng với Diệp Thánh đang cò kè mặc cả.
Lúc nãy Diệp Thánh ở trong thạch phường dò xét, vừa vặn gặp phải tên thương nhân họ Trần này.
Hắn tự xưng là thương nhân khai thác đá, hồi trước ở trong núi được một đám huyền thiết chất lượng tốt, vốn định bán trên huyện thành, không biết làm sao trong nhà lão mẫu đột nhiên bị bệnh nặng, cần tiền gấp, liền tạm thời đưa tới thạch phường Diệp gia bán.
Huyền thiết quặng thô thạch độ tinh khiết lên tới ốn phần mười, đó cũng là mặt hàng không bình thường, toàn bộ quáng sơn Diệp gia, một năm cũng chưa chắc có thể đào được hơn trăm cân.
Tên thương nhân họ Trần này khối đá trong tay hắn, có tới hơn một ngàn cân, nếu như thô luyện một phen, đến thời điểm bán lên huyện thành thì vụ mua bán chắc chắn một vốn bốn lời.
Theo cách nhìn của Diệp Thánh thì cũng không khỏi có mấy phần động tâm, hắn tìm trong thạch phường vài tên sư phó khai thác đá, nhìn kỹ một chút, đoàn người đều cảm thấy đám khối khoáng thạch này bất luận là màu sắc hay trọng lượng thì có vấn đề gì, chắc hẳn là hàng thật.
Chẳng qua là tên thương nhân này chào giá có chút cao, một ngàn cân quặng thô thạch, muốn giá tới hai chục ngàn lượng hoàng kim.
Con số này, có thể ước chừng so với thạch phường Diệp gia trọng một năm lợi nhuận, nếu như xảy ra sai sót, Diệp Thánh cũng đảm đương không nổi.
Ý định ban đầu của Diệp Thánh là mời Diệp Hoàng Vân tới làm chủ, nhưng vị thương nhân họ Trần này, lại nói hắn cần tiền gấp, nếu như không muốn mua, hắn phải đi cửa hàng đối diện thạch phường Tống thị bán, một khắc cũng không được.
Nói tới Tống gia trong thu phong trấn, ai cũng biết Tống gia cùng Diệp gia là đối thủ một mất một còn.
Bàn về lịch sử gia tộc, Diệp gia so với Tống gia, ở Thu Phong Trấn còn phải lâu hơn rất nhiều, Tống gia là gần nhất một trăm năm nay, gia tộc mới quật khởi, thế nhưng gia chủ Tống gia, cũng là một tên cường giả Hậu Thiên Đỉnh Phong, bàn về thực lực, cùng Diệp Cô cách biệt không bao nhiêu.
Bất kể hai nhà bên trên là quáng sơn hay huyền thiết thạch cung ứng, cũng một mực tranh ngươi chết ta sống.
Một đám khối đá chất lượng tốt này nếu là bán cho Tống gia, Diệp Thánh thật sự là tội nhân thiên cổ trong Diệp gia.
“Khối đám đá huyền thiết thạch này, chồng ta muốn, chỉ có điều trong thạch phường muốn bỏ ra hai chục ngàn lượng hoàng thì không kịp, hiện tại ta chỉ có thể tập hợp năm ngàn lượng vàng, coi như tiền đặt cọc, số còn lại trong vòng ba ngày nhất định sẽ bổ sung đủ.” Diệp Thánh khẽ cắn răng, sai người mang tới năm ngàn lượng vàng, chuẩn bị một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Chỉ cần Diệp gia có đám khối huyền thiết thạch chất lượng tốt này, chuyển tay một cái là có thể kiếm hơn năm chục ngàn lượng hoàng kim.
Sau khi tên thương nhân họ Trần Tính nghe xong, khóe miệng không dễ phát hiện lộ ra một nụ cười quái dị, một nụ cười này, ngay lập tức bị Diệp Lăng Nguyệt bắt được.
“Chờ một chút, đại biểu ca, ta có thể hay không coi một chút những khoáng thạch kia.” giọng nữ giòn tan vang lên ngay lúc này, chen vào rất đột ngột.
Mọi người trong thạch phường, chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, một thiếu nữ xinh đẹp mang trên mình áo lam y bước ra.
“Lăng Nguyệt, ngươi nghịch ngợm cái gì đó, ngươi hôm nay mới ngày thứ nhất tới thạch phường thì biết cái gì.” Diệp Thánh vội vã muốn mua một đám khối huyền thiết thạch này vào trong tay, nhưng khi thấy Diệp Lăng Nguyệt nhiều chuyện, thì giọng nói của hắn trở nên không vui.
Hắn bước lên phía trước một bước, một tay kéo Lăng Nguyệt lại, muốn để cho nàng lui ra ngoài.
Vậy mà Diệp Lăng Nguyệt duỗi ra hai ngón tay, ở trên cổ tay hắn nhẹ nhàng một ấn xuống, Diệp Thánh chỉ cảm thấy trên cổ tay hắn tê rần, Diệp Lăng Nguyệt chợt lách người sang, từ dưới mê mắt của hắn trượt qua.
Bị chính biểu muộn nhà mình dễ đãng phá giải tấn công, trên mặt Diệp Thánh càng không nhịn thêm được nữa.
Nàng nhặt lên một khối huyền thiết thạch “Chất lượng tốt ” kia, vẻ mặt như vô tâm ở trong tay thương thức mấy lần.
Trong tay Diệp Lăng Nguyệt đỉnh tức đã thuận thế chui vào trong huyền thiết thạch “Chất lượng tốt” .
Vừa nhìn một chút, nhưng lại không phải chuyện nhỏ, cái gọi là huyền thiết thạch này, đừng nói là huyền thiết, chính là ngay cả thành phần quặng sắt thạch đều rất ít mầy phần, những tảng đá này, chẳng qua chỉ là mặt ngoài, dựa vào một tầng cái gọi là huyền thiết tầng mà thôi.
Thủ pháp làm giả thật là cao minh, khó trách ngay cả Diệp Thánh cùng những người khai thác đá như sư phó đều nhìn không ra.
Một tiếng “hừ” lạnh, Diệp Lăng Nguyệt âm thầm phát lực, chợt nghe một tiếng “RĂ. . . Ắ. . . C”, ngón trỏ cùng ngón giữa căng ra, một khối huyền thiết thjach ở trong tay nàng, theo một tiếng cắt thành bốn mảnh.
“Ai nha, đây thật sự là huyền thiết thạch? Làm sao lại giống như đậu hũ, nhẹ nhàng bóp một cái là vỡ.” Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt lời, vốn là muốn để răn dạy Diệp Thánh, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt hắn lại trắng bệch ra.
Huyền thiết thạch thượng hạng thì cực kì cứng rắn, sao có thể dễ đãng bị Diệp Lăng Nguyệt tạo thành mấy khối.
Diệp Thánh cùng vài người sư phó khai thác đá hoảng hốt tiến lên coi, vừa nhìn bên dưới, kinh hãi đến biến sắc, những khối huyền thiết thạch này đều là giả.
” Vô liêm sỉ, cứ nhiên là giả, người đến, đem tên lường gạt này bắt lại.” Diệp Thánh lúc này mới biết chính mình bị mắc lừa, trong lòng nghĩ đến mà sợ hãi không thôi, hắn sai người đem tên thương nhân họ Trần bắt lại.
Tên thương nhân kia bị nhìn thấu âm mưu, sắc mặt liền chuyển màu xanh, trong miệng chảy ra máu đen, đôi chân vừa đạp, ngã xuống đất bỏ mình.