Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“À, vậy được.” Dương Họa Y cúi xuống quan sát chiếc vòng ngọc trên cổ tay, chất ngọc rất đẹp, sáng bóng và đen như mực.

Cô thử giơ lên cao quan sát dưới ánh đèn, chất ngọc hơi trong, giữa đen óng ánh màu xanh biên biếc, sắc ngọc tinh khiết lạ.

Chiếc vòng này có giá trị rất cao.

Tim Dương Họa Y lại lỡ nhịp, cô biết mẹ Nhan rất yêu thương mình.

Nhan Từ Khuynh đầy cửa phòng ra.

Dương Họa Y chợt nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó, chân cô dừng lại trước cửa.

Anh quay lại nhìn, chẳng cần phải tốn nhiều tế bào não để biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Anh thoáng cười: “Đêm đó em còn vào được thì hôm nay sợ gì không dám bước vô?”

“Hôm đó khác.” Dương Họa Y không hề bị dụ dỗ bởi người đàn ông này, cô vẫn giữ được lý trí: “Tôi nghĩ chúng ta cần phải ngồi lại nói chuyện.”

Bây giờ bầu không khí giữa hai người rất kì lạ, Nhan Từ Khuynh không phải là người dễ tính thế này.

Nếu đây là thái độ của anh ba năm trước thì cô đã không vội vã chuyền trường, chạy ra nước ngoài trốn mất ba năm.

“Có gì thì vào đi rồi nói.” Nhan Từ Khuynh cũng chẳng còn mấy kiên nhẫn, anh kéo cô đầy vào phòng rồi đá cửa đóng lại.

Dương Họa Y mất rất nhiều thời gian để cởi được chiếc vòng trên cổ tay, cô cẩn thận cất nó vào nơi khác: “Tôi biết nó không phải là một chiếc vòng bình thường, tôi lại thích bay nhảy khắp nơi, nhỡ va chạm đâu đó làm vỡ nó thì không hay lắm, anh lấy lại đi.”

Anh đứng trên cao nhìn xuống, sức mạnh áp đảo: “Đây là điều em muốn nói hả?”

Cô dừng lại trong giây lát, thong thả nói: “Chuyện thỏa thuận ly hôn, tôi nghĩ…”

Lần này anh đã không để cô nói hết câu: “Em nghĩ là chuyện của em, liên quan gì đến tôi?”

“Cưới nhau là chuyện của hai người, nếu một trong hai người đó không muốn tiếp tục thì giải thoát cho nhau để chết sớm đầu thai sớm có phải tốt hơn không. Cứ kéo dài thế này cả hai bên đều mệt mỏi.”

Thật ra cô biết anh đột ngột đổi ý không muốn ly hôn vì đang khó chịu.

Anh tức tối vì đêm đó đã không kiểm chế được và đang cáu kỉnh vì nhận nhầm người.

“Tôi có thể xin lỗi anh.” Mắt cô sáng lên.

“Xin lỗi? Xin cho ba năm trước hay là ba năm sau?” Anh bước đến nhấc chiếc cằm nhỏ nhắn ấy lên, cười mỉa mai rồi lại khinh bỉ: “Dương Họa Y, tôi xui xẻo vấp ngã dưới chân em hai lần và tạm thời chưa muốn đứng dậy, phải làm sao bây giờ?”

Xui xẻo vấp ngã dưới chân cô hai lần?

Chưa muốn đứng lên?

Tim Dương Họa Y đập mạnh, anh đang nói cái gì thế này. Cô bất đắc dĩ nói: “Chuyện ba năm trước, người thua thiệt là tôi. Ba năm sau, người thua thiệt vẫn là tôi cơ mà.”

Ngón tay đang nhấc cằm bỗng trượt lên trên, đè môi cô: “Nhưng em đã chiếm lấy vị trí cô Nhan rồi Dương Họa Y.”

Anh chặn môi khiến lời cô nói ra không tròn vành rõ chữ: “Nên tôi sẵn sàng ly hôn trả tự do lại cho anh đấy.”

Anh cúi xuống ghé vào tay Dương Họa Y: “Nhưng tại sao tôi phải thực hiện mong muốn của em nhỉ.”

Hơi thở nóng ran lượn lờ bên tai, cô bỗng nhận ra có gì đó không đúng nhưng vùng vẫy thì đã muộn.

Anh vung tay và lớp vải cuối cùng trên người cô đã biến mất.

Da thịt trắng ngần đập vào mắt anh, Nhan Từ Khuynh lại nhớ đến đóa hoa nở rộ trên giường anh đêm đó. Anh cong môi cúi người xuống, cơ thể mất rất lâu mới trở về dáng vẻ ban đâu lại bị khắc thêm dấu ấn của ma quỷ.

Dương Họa Y cố đẩy anh nhưng nó chẳng mang đến tác dụng gì: “Buông ra Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh dừng thật, đôi mắt sâu thằm nhìn cô không hề chớp và đôi môi mỏng lại thốt ra những từ chẳng hay ho gì cho cam: “Tôi muốn làm em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK