Vác bụng bầu to tướng cô lặc lè đi lại trong phòng. Dù có bầu bí cũng phải tập thể dục, như vậy tốt cho mẹ và bé, chứ cứ nằm mãi phù thũng ra chẳng hay gì. Cô không biết đích xác ngày hạ sinh nhưng chắc cũng sắp đến lúc vỡ chum rồi. Hồi hộp ghê, cô sinh con so không biết có đau lắm không.
Những ngày ốm nghén vừa qua thực sự kinh khủng. Ngửi thấy bất cứ mùi gì cũng khiến cô nôn thốc nôn tháo, dù đó chỉ là mùi nước sôi. Các lỗ chân lông của cô mở ra hết cỡ, mỗi lần đi tắm y như cực hình, giống như cơ thể cô đầy những vết rạch, nước thấm vào rát buốt. Vì vậy kẻ ham tắm gội nhất trên đời là cô lần đầu tiên ngại tắm.
Cô chịu đựng nỗi đau đớn mệt mỏi trong niềm phấn khích. Đứa con này, giọt máu của anh là báu vật đối với cô. Dù cho không biết tương lai nào đón đợi 2 mẹ con cô, dù cho có thể cuộc sống của cô mai đây không có anh bên cạnh thì cô vẫn hạnh phúc vì sẽ được làm mẹ của bé con này.
Đầu óc cô lan man nghĩ ngợi, cũng đến lúc phải tìm cho con cô 1 cái tên thật đẹp rồi, hi vọng bé sẽ có cuộc đời hạnh phúc, không gặp khó khăn trắc trở như cô. Đang ngó bâng quơ lên đám rong rêu màu vàng nhạt phất phơ như múa phía xa xa, cô giật mình khi Diệp Thanh ở đâu ào về.
- Mau đi đi!
Cô ngớ ra chẳng hiểu chuyện gì. Người ta sắp đẻ đến nơi mà lại đuổi đi là ý làm sao?. ngôn tình tổng tài
- Đi đâu? Sao phải đi? - Tròn xoe mắt nhìn Diệp Thanh cô hỏi lại.
- Lên trên! Về thế giới của cô. Ta mở lối cho, ở đây không còn an toàn nữa.
Nói đoạn anh ta hối hả đẩy cô ra cửa. Ngay lập tức 1 tấm màn chắn ngăn cách cô với ngôi nhà trong hang. Cô đứng bần thần 1 hồi rồi mới chậm chạp rời đi bước vào con đường Diệp Thanh đã mở, phía đằng sau 1 đàn thuồng luồng đang lao nhanh tới.
Ánh tà dương nhuộm đỏ bầu trời, cảnh sắc gần như siêu thực. Ngồi ở bãi giữa Alex quét mắt khắp nơi mà cũng không chủ đích nhìn 1 thứ gì cụ thể.
Bất chợt anh thấy đám thợ vớt xác hoảng loạn lên thuyền chèo vội vào bờ. Rồi làn nước rẽ ra làm đôi, vợ anh hiện ra, đi trên con đường khô ráo giữa 2 bức tường nước từ đáy sông lên. Sững sờ ngạc nhiên, tim anh nhảy nhót rộn ràng trong lồng ngực. 1 niềm hạnh phúc khiến anh choáng ngợp.
Vợ anh còn sống! Dù có là chuyện dị thường nhưng anh chẳng quan tâm, miễn là anh có lại cô, chỉ cần cô về lại bên anh thì dù cô có là ma quỉ anh cũng đón nhận.
Vội vàng, cuống quít anh lao về phía vợ, miệng nở 1 nụ cười rạng rỡ vừa kịp lúc đỡ cô. Diệu Hương ngã vào vòng tay anh, ngất đi.
Alex ngồi ôm con chờ vợ tỉnh dậy. Cô đã vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông, chỉ là cô kiệt sức ngủ thiếp đi thôi. Ngồi say sưa ngắm Diệu Hương, Alex đưa tay khẽ chạm vào cô. Vợ anh, bằng xương bằng thịt đã quay về bên anh, đúng là kì tích. Rõ ràng Chúa đã đáp lại lời cầu nguyện của anh.
Giờ anh có nên trèo lên giường nằm cạnh cô, ôm cô thật chặt để cô không bao giờ rời xa anh nữa?
Nhẹ nhàng tiến tới gần hơn ghé sát vào cô, anh cúi xuống dụi dụi đầu vào cổ cô, cố hít 1 hơi thật sâu mùi thơm quen thuộc. Mùi hương hoa nhàn nhạt quá đỗi thân thương này, anh đẫ nhớ biết bao nhiêu.
Vì tư thế của anh mà con trai bé nhỏ anh đang bế có phần khó chịu, khóc ré lên. Vội vàng ngồi thẳng dậy, miệng anh xuýt xoa dỗ con, chỉ sợ làm cô thức giấc.
Mở choàng mắt khi nghe tiếng trẻ con khóc, cô hốt hoảng ngó quanh. Mùi thuốc sát trùng nồng gắt xộc vào mũi cho cô biết mình đang ở trong bệnh viện. Nhìn thấy chồng đang bế con nở nụ cười rạng rỡ, cô sẵng giọng:
- Trả con lại cho tôi!
Anh sững người nhìn vợ, tim nhói đau vì thái độ phũ phàng của cô. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra 2 người đã chia tay như thế nào, cô vẫn chưa hề hay biết về những việc xảy ra tiếp theo, những điều anh đã làm.
Trao con cho Diệu Hương rồi Alex lùi ra xa, sợ làm gì khiến cô phật ý. Cô mới sinh, sức khỏe còn yếu, anh không thể làm cho cô xúc động mạnh được. Rồi để từ từ anh sẽ thuật lại mọi chuyện cho cô nghe và rồi người con gái hiền lành nhân hậu là cô nhất định sẽ lại tha thứ cho anh thôi.
Nâng niu con trai bé bỏng trên tay cô quên hết tất cả những gì hiện hữu xung quanh. Con cô đấy, sinh linh bé nhỏ đẹp đẽ này là do cô tạo ra.
Cô vốn dĩ chẳng mấy ưa trẻ con, không giống như đứa bạn thân thấy trẻ con ở đâu là sà đến nựng nịu, cô thấy trẻ con là chạy biến. “Phiền phức nhất luôn!” cô đã thường nghĩ vậy mỗi khi thấy đám trẻ khóc lóc, vòi vĩnh cha mẹ đủ điều.
Nhưng đây không phải trẻ con, đây là con trai cô, là 1 phần máu thịt của cô. Đang khóc ré lên khi nằm trong vòng tay anh, thằng bé nín bặt lúc được cô ôm vào lòng. Ngước nhìn lên cô với đôi mắt trong vắt, ngây thơ, con trai cô ọ ọe gì đó trong miệng rồi rúc đầu vào ngực mẹ.
Phút giây hạnh phúc này cô sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả mọi thứ để có được.
Trái với lo lắng của cô, cuộc vượt cạn của cô rất nhẹ nhàng, không quá đau đớn. Chỉ sau 1 ngày sức khỏe cô đã hồi phục hoàn toàn nên cô nằng nặc đòi xuất viện. Giờ thì anh chẳng dám mở miệng ra nói không với cô, mọi yêu sách của cô dù có vô lí đến đâu cũng được anh chấp nhận.
Cô thuê 1 phòng ở khách sạn Hubert rồi chuyển đến đấy sống phớt lờ lời van nài của Alex quay về sống với anh. Đã định li dị còn sống cùng nhau làm gì, cuộc hôn nhân này cô không còn muốn níu kéo.
Anh cũng không còn sống cùng gia đình trong dinh thự, sau đám cưới anh từ mặt họ luôn. Anh mua 1 căn biệt thự, rồi vội vã sửa sang, cải tạo chớp nhoáng để có phòng cho trẻ sơ sinh. Tuy nhiên cô đâu có chịu về ở cùng anh.
Dù cô đã biết mọi chuyện xảy ra sau khi mình mất tích qua lời kể rất nhiều người, không phải chỉ của anh, đầu tiên là của bà Đào rồi đến Pascal, sau đó là Gabriel, cộng thêm tin tức dày đặc trên báo, có vẻ như vợ anh vẫn không chịu tha thứ cho anh. Những tổn thương cô đã phải hứng chịu chắc quá lớn nên cô chọn cách từ bỏ.
Tuy nhiên làm gì có chuyện anh chấp nhận buông tay. Cô sống ở khách sạn thì anh bám theo, không cho vào phòng thì nằm luôn ngoài cửa. Mỗi lần 2 người giáp mặt cô lại chìa lá đơn li dị ra trước mặt anh. Xoẹt, xoẹt, anh xé làm đôi rồi đặt ngay ngắn trên bàn. Cứ như vậy 2 vợ chồng anh đã làm tiêu tốn không biết bao nhiêu là giấy.
Cô luôn giữ thái độ thù địch với anh. Cho anh được thăm con, được bế bồng, nựng nịu nhưng cô ngồi bên cạnh quan sát, y như thể hở ra thì anh bê con chạy mất.
Sự kiên nhẫn trong anh dần dần mất đi. Anh không muốn thế này, anh muốn có lại cô, muốn ôm cô thật chặt trong lòng. Đã đành anh mong cô tha thứ và để 1 khoảng thời gian cho cô nguôi ngoai dần. Tuy nhiên anh chẳng còn thích chờ đợi.
Anh nhanh nhẹn lách qua cửa đi ngay đằng sau áp sát cô. Sống với nhau bấy lâu cô hiểu rõ tính chồng, chắc chắn là anh đang bực dọc lắm đây. Thích cãi nhau à, thì cãi nhau! Cô xoay người lại bình thản đối mặt với anh.
Nhưng đòn hiểm anh tung ra thì cô không ngờ tới. Thong thả móc chiếc điện thoại di động từ trong túi quần ra, Alex đưa nó tới sát mặt cô:
- Có vẻ em quên món đồ quan trọng này! Anh dùng được mấy lần rồi nó tự dưng tối đen không dùng được nữa.
Cô đứng chết sững không thốt ra nổi tiếng nào. Vậy là anh chắc đã đủ thông minh để biết cô từ đâu đến. Và khi đã nắm thóp được cô anh cũng có trăm phương ngàn kế để uy hiếp cô. Chẳng còn lựa chọn, cô dọn đồ về sống với chồng.
Những ngày ốm nghén vừa qua thực sự kinh khủng. Ngửi thấy bất cứ mùi gì cũng khiến cô nôn thốc nôn tháo, dù đó chỉ là mùi nước sôi. Các lỗ chân lông của cô mở ra hết cỡ, mỗi lần đi tắm y như cực hình, giống như cơ thể cô đầy những vết rạch, nước thấm vào rát buốt. Vì vậy kẻ ham tắm gội nhất trên đời là cô lần đầu tiên ngại tắm.
Cô chịu đựng nỗi đau đớn mệt mỏi trong niềm phấn khích. Đứa con này, giọt máu của anh là báu vật đối với cô. Dù cho không biết tương lai nào đón đợi 2 mẹ con cô, dù cho có thể cuộc sống của cô mai đây không có anh bên cạnh thì cô vẫn hạnh phúc vì sẽ được làm mẹ của bé con này.
Đầu óc cô lan man nghĩ ngợi, cũng đến lúc phải tìm cho con cô 1 cái tên thật đẹp rồi, hi vọng bé sẽ có cuộc đời hạnh phúc, không gặp khó khăn trắc trở như cô. Đang ngó bâng quơ lên đám rong rêu màu vàng nhạt phất phơ như múa phía xa xa, cô giật mình khi Diệp Thanh ở đâu ào về.
- Mau đi đi!
Cô ngớ ra chẳng hiểu chuyện gì. Người ta sắp đẻ đến nơi mà lại đuổi đi là ý làm sao?. ngôn tình tổng tài
- Đi đâu? Sao phải đi? - Tròn xoe mắt nhìn Diệp Thanh cô hỏi lại.
- Lên trên! Về thế giới của cô. Ta mở lối cho, ở đây không còn an toàn nữa.
Nói đoạn anh ta hối hả đẩy cô ra cửa. Ngay lập tức 1 tấm màn chắn ngăn cách cô với ngôi nhà trong hang. Cô đứng bần thần 1 hồi rồi mới chậm chạp rời đi bước vào con đường Diệp Thanh đã mở, phía đằng sau 1 đàn thuồng luồng đang lao nhanh tới.
Ánh tà dương nhuộm đỏ bầu trời, cảnh sắc gần như siêu thực. Ngồi ở bãi giữa Alex quét mắt khắp nơi mà cũng không chủ đích nhìn 1 thứ gì cụ thể.
Bất chợt anh thấy đám thợ vớt xác hoảng loạn lên thuyền chèo vội vào bờ. Rồi làn nước rẽ ra làm đôi, vợ anh hiện ra, đi trên con đường khô ráo giữa 2 bức tường nước từ đáy sông lên. Sững sờ ngạc nhiên, tim anh nhảy nhót rộn ràng trong lồng ngực. 1 niềm hạnh phúc khiến anh choáng ngợp.
Vợ anh còn sống! Dù có là chuyện dị thường nhưng anh chẳng quan tâm, miễn là anh có lại cô, chỉ cần cô về lại bên anh thì dù cô có là ma quỉ anh cũng đón nhận.
Vội vàng, cuống quít anh lao về phía vợ, miệng nở 1 nụ cười rạng rỡ vừa kịp lúc đỡ cô. Diệu Hương ngã vào vòng tay anh, ngất đi.
Alex ngồi ôm con chờ vợ tỉnh dậy. Cô đã vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông, chỉ là cô kiệt sức ngủ thiếp đi thôi. Ngồi say sưa ngắm Diệu Hương, Alex đưa tay khẽ chạm vào cô. Vợ anh, bằng xương bằng thịt đã quay về bên anh, đúng là kì tích. Rõ ràng Chúa đã đáp lại lời cầu nguyện của anh.
Giờ anh có nên trèo lên giường nằm cạnh cô, ôm cô thật chặt để cô không bao giờ rời xa anh nữa?
Nhẹ nhàng tiến tới gần hơn ghé sát vào cô, anh cúi xuống dụi dụi đầu vào cổ cô, cố hít 1 hơi thật sâu mùi thơm quen thuộc. Mùi hương hoa nhàn nhạt quá đỗi thân thương này, anh đẫ nhớ biết bao nhiêu.
Vì tư thế của anh mà con trai bé nhỏ anh đang bế có phần khó chịu, khóc ré lên. Vội vàng ngồi thẳng dậy, miệng anh xuýt xoa dỗ con, chỉ sợ làm cô thức giấc.
Mở choàng mắt khi nghe tiếng trẻ con khóc, cô hốt hoảng ngó quanh. Mùi thuốc sát trùng nồng gắt xộc vào mũi cho cô biết mình đang ở trong bệnh viện. Nhìn thấy chồng đang bế con nở nụ cười rạng rỡ, cô sẵng giọng:
- Trả con lại cho tôi!
Anh sững người nhìn vợ, tim nhói đau vì thái độ phũ phàng của cô. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra 2 người đã chia tay như thế nào, cô vẫn chưa hề hay biết về những việc xảy ra tiếp theo, những điều anh đã làm.
Trao con cho Diệu Hương rồi Alex lùi ra xa, sợ làm gì khiến cô phật ý. Cô mới sinh, sức khỏe còn yếu, anh không thể làm cho cô xúc động mạnh được. Rồi để từ từ anh sẽ thuật lại mọi chuyện cho cô nghe và rồi người con gái hiền lành nhân hậu là cô nhất định sẽ lại tha thứ cho anh thôi.
Nâng niu con trai bé bỏng trên tay cô quên hết tất cả những gì hiện hữu xung quanh. Con cô đấy, sinh linh bé nhỏ đẹp đẽ này là do cô tạo ra.
Cô vốn dĩ chẳng mấy ưa trẻ con, không giống như đứa bạn thân thấy trẻ con ở đâu là sà đến nựng nịu, cô thấy trẻ con là chạy biến. “Phiền phức nhất luôn!” cô đã thường nghĩ vậy mỗi khi thấy đám trẻ khóc lóc, vòi vĩnh cha mẹ đủ điều.
Nhưng đây không phải trẻ con, đây là con trai cô, là 1 phần máu thịt của cô. Đang khóc ré lên khi nằm trong vòng tay anh, thằng bé nín bặt lúc được cô ôm vào lòng. Ngước nhìn lên cô với đôi mắt trong vắt, ngây thơ, con trai cô ọ ọe gì đó trong miệng rồi rúc đầu vào ngực mẹ.
Phút giây hạnh phúc này cô sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả mọi thứ để có được.
Trái với lo lắng của cô, cuộc vượt cạn của cô rất nhẹ nhàng, không quá đau đớn. Chỉ sau 1 ngày sức khỏe cô đã hồi phục hoàn toàn nên cô nằng nặc đòi xuất viện. Giờ thì anh chẳng dám mở miệng ra nói không với cô, mọi yêu sách của cô dù có vô lí đến đâu cũng được anh chấp nhận.
Cô thuê 1 phòng ở khách sạn Hubert rồi chuyển đến đấy sống phớt lờ lời van nài của Alex quay về sống với anh. Đã định li dị còn sống cùng nhau làm gì, cuộc hôn nhân này cô không còn muốn níu kéo.
Anh cũng không còn sống cùng gia đình trong dinh thự, sau đám cưới anh từ mặt họ luôn. Anh mua 1 căn biệt thự, rồi vội vã sửa sang, cải tạo chớp nhoáng để có phòng cho trẻ sơ sinh. Tuy nhiên cô đâu có chịu về ở cùng anh.
Dù cô đã biết mọi chuyện xảy ra sau khi mình mất tích qua lời kể rất nhiều người, không phải chỉ của anh, đầu tiên là của bà Đào rồi đến Pascal, sau đó là Gabriel, cộng thêm tin tức dày đặc trên báo, có vẻ như vợ anh vẫn không chịu tha thứ cho anh. Những tổn thương cô đã phải hứng chịu chắc quá lớn nên cô chọn cách từ bỏ.
Tuy nhiên làm gì có chuyện anh chấp nhận buông tay. Cô sống ở khách sạn thì anh bám theo, không cho vào phòng thì nằm luôn ngoài cửa. Mỗi lần 2 người giáp mặt cô lại chìa lá đơn li dị ra trước mặt anh. Xoẹt, xoẹt, anh xé làm đôi rồi đặt ngay ngắn trên bàn. Cứ như vậy 2 vợ chồng anh đã làm tiêu tốn không biết bao nhiêu là giấy.
Cô luôn giữ thái độ thù địch với anh. Cho anh được thăm con, được bế bồng, nựng nịu nhưng cô ngồi bên cạnh quan sát, y như thể hở ra thì anh bê con chạy mất.
Sự kiên nhẫn trong anh dần dần mất đi. Anh không muốn thế này, anh muốn có lại cô, muốn ôm cô thật chặt trong lòng. Đã đành anh mong cô tha thứ và để 1 khoảng thời gian cho cô nguôi ngoai dần. Tuy nhiên anh chẳng còn thích chờ đợi.
Anh nhanh nhẹn lách qua cửa đi ngay đằng sau áp sát cô. Sống với nhau bấy lâu cô hiểu rõ tính chồng, chắc chắn là anh đang bực dọc lắm đây. Thích cãi nhau à, thì cãi nhau! Cô xoay người lại bình thản đối mặt với anh.
Nhưng đòn hiểm anh tung ra thì cô không ngờ tới. Thong thả móc chiếc điện thoại di động từ trong túi quần ra, Alex đưa nó tới sát mặt cô:
- Có vẻ em quên món đồ quan trọng này! Anh dùng được mấy lần rồi nó tự dưng tối đen không dùng được nữa.
Cô đứng chết sững không thốt ra nổi tiếng nào. Vậy là anh chắc đã đủ thông minh để biết cô từ đâu đến. Và khi đã nắm thóp được cô anh cũng có trăm phương ngàn kế để uy hiếp cô. Chẳng còn lựa chọn, cô dọn đồ về sống với chồng.