+Nguồn raw: 69shu
***
Không đợi Thượng Quan Chính nói gì, Trình Lâm lập tức mở miệng: "Cô Tống, chúng tôi tin cô."
Trình Lâm là một người thấy nhiều hiểu rộng.
Nhìn một cái bà liền biết Tống Họa khác với những cô gái bình thường.
Yên tĩnh, tự chủ, ăn nói lịch sự, trên người có một loại khí chất mà đứa trẻ tuổi này không có.
Là người từng trải.
"Tốt." Tống Họa gật nhẹ đầu, nói tiếp: "Có giấy bút không?"
"Có." Trình Lâm lập tức kêu người lấy giấy bút.
Tống Họa nhận lấy, viết một đơn thuốc, ghi chú những thứ cần kiêng cử và những vật dụng cần trong băng bó vết thương, sau đó đưa cho Trình Lâm, "Chuẩn bị đầy đủ những thứ trên giấy, chiều mai tôi lại tới."
"Được được." Trình Lâm cầm đơn thuốc, lúc nhìn thấy chữ viết trên đó thì thoáng kinh ngạc.
Phong vận siêu dật, nét mảnh mai nhưng mạnh mẽ, vô cùng xinh đẹp, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai có thể tin được một cô gái trẻ lại có thể viết được những nét chữ xinh đẹp như vậy.
Đúng thật là thấy chữ như thấy người.
Chữ của Tống Họa, như con người cô ấy.
Nghiêng nước nghiêng thành.
"Vậy tôi về đây."
"Tôi tiễn cô."
Trình Lâm tiễn Tống Họa ra ngoài.
Đến cổng, Tống Họa quay đầu nhìn Trình Lâm, "Bà Thượng Quan xin dừng bước."
Trình Lâm cười, "Tôi chắc cũng ngang tuổi với ba mẹ cô Tống, nếu cô không ngại thì có thể gọi tôi là dì Lâm."
"Dì Lâm."
"Để tôi bảo tài xế đưa cô về."
Tống Họa chỉ vào xe đạp công cộng bên đường, "Tôi đạp xe về là được rồi, rất nhanh."
"Cô Tống, vẫn là để tôi bảo tài xế chở đi."
"Không cần đâu, dì dừng bước đi."
Nói rồi cô liền đi qua bên đường dắt xe chạy đi.
Làn gió khẽ thổi mái tóc cô tung bay, vẽ thành một vòng cung hoàn hảo trong không trung, tạo nên một vẻ đẹp của sự lộn xộn.
Trình Lâm nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng dần dần biến mất.
Lát sau, Trình Lâm xoay người về phòng.
Thượng Quan Chính hỏi: "Cô Tống đi rồi?"
Trình Lâm gật đầu.
"Bà nghĩ cô ấy đáng tin không?"
"Có thể tin."
Trình Vũ Ngang đi tới, "Anh rể, anh yên tâm đi! Cô Tống chắc chắn có thể chữa khỏi cho Nghênh Nghênh mà!" Dù sao thì anh đã hoàn toàn phục rồi.
Thượng Quan Chính hơi nhíu mày, "Nhưng anh thấy cô ấy còn nhỏ tuổi quá."
Tuổi nhỏ, chưa trải đời, kiến thức ít.
Ông rất lo.
"Tuổi tác chỉ là một con số thôi mà, nó không đại biểu năng lực." Trình Vũ Ngang nói: "Cháu Cam Mậu, Cam La năm mười hai tuổi phong quan, anh rể, anh không nên chỉ nhìn người qua khe cửa."
Chính vào lúc này, người làm đi đến, "Ông bà chủ, Ngô lão thần y đến rồi ạ."
Nghe đến Ngô lão thần y thì Trình Lâm liền chau mày.
Ngô lão thần y này suýt chút nữa hại chết con gái bà rồi!
Trình Lâm vừa định nói gì thì Thượng Quan Chính níu tay bà, "Mau mời Ngô lão thần y vào."
"Vâng."
Sau khi người làm đi, Trình Lâm liền nói: "Ông còn mời ông ấy vào làm gì?"
Thượng Quan Chính nói: "Chúng ta nghe thử xem ông ấy nói gì."
Không lâu sau quản gia dẫn Ngô lão thần y vào tới.
Xem xong tình huống của Thượng Quan Nghênh Nghênh, Ngô lão thần y vuốt râu, "Ông Thượng Quan, bà Thượng Quan, tình hình hiện tại của lệnh thiên kim rất không tốt, mặt cô ấy xảy ra hiện tượng bài xích với thuốc, tôi sẽ cố gắng hết sức khiến miệng vết thương khép lại, còn về hồi phục hoàn toàn dung mạo, sợ là..."
Ông lắc đầu, "Sợ là cả đời này cũng không còn hi vọng nữa, hai vị phải chuẩn bị tâm lý."
"Lúc trước ông đâu có nói như vậy đâu!" Trình Lâm hơi tức giận, đương nhiên sẽ không có thái độ tốt gì.
"Không có cuộc phẫu thuật nào chắc chắn một trăm phần trăm, xuất hiện việc ngoài mong muốn là không thể tránh khỏi, huống chi tình trạng của lệnh thiên kim quả thật là quá nghiêm trọng! Tôi hành y cả đời chưa bao giờ gặp loại tình huống này! Tôi hiểu tâm trạng của bà, nhưng cũng xin bà hiểu cho tấm lòng của một bác sĩ, nhưng nếu thật sự có thuốc có thể trị cho lệnh thiên kim thì tôi đã không kết luận như vậy."
Lòng nhân ái của bác sĩ.
Ông muốn chữa khỏi cho Thượng Quan Nghênh Nghênh hơn bất cứ ai, nhưng tiếc là chuyện không như ý.
"Y thuật của ông không tốt thì cũng đừng phủ định tất cả mọi người!" Giọng nói Trình Lâm mang theo chút tức giận, "Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!"
Ngô lão thần y ngẩng đầu, "Ý của phu nhân là có người có thể chữa khỏi cho lệnh thiên kim?"
Kỳ quái!
Ông chưa từng nghe nói thành phố Giang có nhân vật như vậy!
Y thuật có thể vượt qua cả ông?
Thật sự chưa từng nghe nói tới!
Ngô lão thần y kiêu ngạo cả đời, được tôn kính cả đời, nghe không lọt tai những lời này.
"Đương nhiên có!" Bà Thượng Quan nói.
"Tuyệt đối không có khả năng!" Ngô lão thần y đứng bật dậy, "Không phải là tôi tự đại, nhưng mặt của lệnh thiên kim thật sự là hết cách rồi. Đã là đường cùng thì sao có thể khỏi được?"
Vào lúc này Trình Vũ Ngang đứng ra nói:
"Ngô lão thần y, nói thật với ông, lúc tôi đi bốc thuốc theo đơn của ông đã gặp một cô gái học y, cô ấy chỉ nhìn một cái liền biết đơn thuốc của ông có vấn đề, còn nói một cách chính xác là nếu cháu gái tôi uống thuốc đó, vết thương nhất định sẽ lở loét, chỉ trách chúng tôi lúc đầu không chịu đặt lời nói cô ấy ở trong lòng."
Trình Vũ Ngang nói: "May là chúng tôi kịp thời liên hệ cô ấy, chúng tôi tin cô ấy có bản lĩnh đó."
Ngô lão thần y híp mắt, trong lòng có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là người như thế nào mà lại nhìn ra mặt Thượng Quan Nghênh Nghênh sẽ lở loét chỉ dựa trên đơn thuốc?
Nhất định là vừa mù vừa dốt.
Ông dốc cả đời nghiên cứu y học cũng không thể chữa khỏi cho Thượng Quan Nghênh Nghênh, chỉ một đứa nhóc học sinh lại có thể?
Chuyện viển vông!
"Cậu Trình đừng để người ta lừa!" Ngô lão thần y tiếp tục nói: "Thuốc có ba phần độc, mặt của cô Thượng Quan đã đến đường cùng rồi, kịp thời dừng lại giảm thiệt hại là cách tốt nhất bây giờ. Nếu mọi người cưỡng chế trị liệu chắc chắc sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Tình trạng hiện tại của Thượng Quan Nghênh Nghênh chỉ có ông mới có thể cứu được, nếu là người khác thì chỉ có một kết quả.
Chết.
Nói tới đây Ngô lão thần y dừng một chút, quay đầu nhìn Thượng Quan Chính, "Ông Thượng Quan, tôi mong ông cân nhắc cho thật kỹ, làm chồng làm cha, ông đừng để suy nghĩ của đàn bà hại đến cô Thượng Quan!"
Đa số đàn bàn đều là tóc dài não ngắn!
Trình Lâm là ví dụ tốt nhất, lại đi tin một con nhóc chả biết từ đâu ra có thể chữa bệnh cho Thượng Quan Nghênh Nghênh.
"Ông đừng có mà nói bừa ở đây!" Trình Lâm tức giận nói, "Quản gia! Tiễn khách!"
Quản gia hơi khó xử, khom người đi qua, "Mời ngài!"
Ngô lão thần y cực kỳ tức giận, lúc gần đi còn nhìn Thượng Quan Chính nói: "Ông Thượng Quan, ngài là gia chủ, mạng của cô Thượng Quan chỉ có một, đừng làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận!"
Nói xong ông liền đi không hề ngoảnh đầu lại.
Trình Lâm cau chặc mày.
Thượng Quan Chính há miệng định nói cái gì, Trình Lâm liền nói: "Cái gì cũng đừng nói nữa, tôi tin cô Tống!"
Bà quay sang Thượng Quan Nghênh Nghênh, "Con thì sao Nghênh Nghênh?"
Thượng Quan Nghênh Nghênh trầm mặc mấy giây, sau đó ngẩng đầu: "Con cũng tin cô Tống."
So với cái chết, cô càng sợ phải sống nửa đời sau với hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như này.
Vợ và con gái đều đã nói vậy rồi, ông cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nhìn con gái nói: "Chỉ cần con không hối hận là được, ba tôn trọng quyết định của hai mẹ con."