• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo như bản Anh, tên của công chúa là Anil nên từ chương này trở đi mình sẽ để là Anil nhé. Mình k sửa mấy chương trước để tránh mất bình luận của các bạn nhé ~

- --------

"Như vậy có ổn không vậy, khun Pin?"

Prik vừa nói vừa tập trung nhìn tiểu thư Pin. Người kia đang bận rộn chuẩn bị các loại nguyên liệu để làm bánh ga tô sô cô la. Những món nguyên vật liệu kia chất đầy trên chiếc bàn dài trong nhà bếp kiểu Anh của Matsumiya.

"Thế nào mới gọi là ổn..." Tiểu thư Pin liếc mắt nhìn Prik, sau đó hỏi ngược lại. Lúc này, gương mặt xinh đẹp, phiền não của nàng dính đầy bột bánh, trông vô cùng đáng yêu.

"Còn nữa, thế nào mới gọi là không ổn?"

"Dạ... khun Pin dựa theo thực đơn mấy tháng trước khun Kua tặng cho Người để làm món điểm tâm kiểu Tây ngay trong cung điện Matsumiya như thế này thì không ổn đâu ạ..." Prik thở dài một hơi, mệt mỏi lắc đầu: "Nếu như bị công chúa Anil biết được..."

"Prik! Xuỵt."

Dù nàng biết lúc này công chúa Aninlaphat đang dùng bữa trưa cùng Đức vua và hoàng hậu Alisa ở Chánh Cung, căn bản không có ở Matsumiya, nhưng tiểu thư Pin vẫn vội vàng đặt ngón trỏ lên đôi môi xinh đẹp của mình, ra hiệu Prik mau im miệng.

"Ta không rành làm mấy món điểm tâm ngọt kiểu Tây. Cho nên mới không thể không làm theo quyển sách này. Hơn nữa, cách làm bánh ga tô sô cô la chỉ có trong quyển sách này của khun Kua thôi..."

"Nhưng mà..." Trong đôi mắt nâu của Prik vẫn tràn đầy vẻ lo lắng: "Công chúa Anil không thích đại nhân Kua đâu ạ..."

"Prik không nói... ta không nói là được." Tiểu thư Pin chăm chú nhìn Prik một cách khẩn cầu. Bản thân Prik như đang nằm mơ, không ngờ có một ngày bản thân lại có đãi ngộ lớn như vậy.

"Nếu công chúa Anil biết thì sao ạ?"

"Nhưng... Prik vẫn cảm thấy không ổn đâu thưa khun Pin."

"Vậy thì... Prik, xin hãy nhận lấy cái này." Tiểu thư Pin lấy ra một món đồ từ trong miệng túi chiếc váy hoa nhỏ, lén lút đặt vào tay của Prik.

Nơi đó thật sự có mấy xấp tiền mặt, trông qua có giá trị không nhỏ.

"Như vậy có ổn không, khun Pin."

"Hay là Prik không muốn..."

"Chuyện này xem như là bí mật giữa chúng ta nhé, khun Pin..." Nhìn dáng vẻ có chút lưỡng lự của tiểu thư Pin, Prik vội vàng nhận lấy tiền mặt trong tay tiểu thư Pin, giấu vào eo váy của cô ấy, tựa như cô ấy đã từng làm chuyện này cả ngàn lần.

Tiểu thư Pin thấy ánh mắt của Prik lúc này vô cùng hưng phấn, chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.

"Chuyện này để Prik giúp một tay ha. Vậy thì khun Pin có thể làm xong bánh ga tô trước khi công chúa quay về rồi." Prik giả bộ không chú ý đến ánh mắt lúc này có chút tức giận của tiểu thư Pin. Cô ấy chỉ vội vã bước qua, cầm lấy một vài thứ, sau đó bận rộn làm việc.

Tiểu thư Pin thở dài một hơi. Từ sáng sớm hôm nay, khi gặp được Prik cho đến hiện tại, nàng vẫn tin chắc Prik biết quá nhiều. Nàng không thể nào giả bộ không có chút phản ứng gì. Hơn nữa, có lẽ Prik còn biết nhiều hơn người trong cuộc như nàng nữa.

Vì chủ nhân của Prik tinh ranh bao nhiêu, thì bản thân Prik cũng ranh ma bấy nhiêu...

"Đây là ngón tay của ta, Anil à..." Tiểu thư Pin vừa thân mật vừa quở trách, phàn nàn hành động của người trước mặt. Gương mặt ửng đỏ của nàng tràn ngập nụ cười vui vẻ.

"Đâu phải là bánh ga tô."

"Thật sao?"

Công chúa Anil vừa dùng bờ môi của mình trêu chọc, liếm lấy ngón tay của tiểu thư Pin, vừa nói bằng giọng ngọt ngào.

"Ta không kiềm chế được..." Đôi mắt đen láy của cô sáng lấp lánh, khiến cho tiểu thư Pin không thể rời mắt.



"Dù sao thì, ngón tay của khun Pin càng khiến cho người ta muốn ăn hơn là bánh ga tô nhiều."

Công chúa Anilaphat khẽ cười nói.

"Là Anil nói, nếu như ta đút em thì em sẽ ăn bánh ga tô ta đã làm mà..."

"..."

"Nhưng thật ra em chỉ muốn chọc ghẹo ta thôi, đúng không?"

Giọng nói hoạt bát của tiểu thư Pin vô cùng đáng yêu, khiến cho công chúa Anil không thể nào từ chối. Cô không kiềm chế được, cầm bàn tay mảnh khảnh của cô gái kia lên, đặt lên đó một nụ hôn nồng nàn.

"Đừng hôn mà, Anil... Chúng ta đang ở trong vườn hoa đó, không phải trong phòng ngủ đâu." Tiểu thư Pin có chút trách mắng hành vi to gan của công chúa Anil, sau đó, nàng cảnh giác liếc nhìn chiếc đình thưởng trà ở một góc vườn hoa.

"Sẽ không ai thấy chúng ta đâu. Ta đã thuê Prik đi thám thính một vòng cung điện rồi." Công chúa cười, tâm trạng trông có vẻ không tệ.

"Thuê?" Tiểu thư Pin nhướng mày một cách khó hiểu: "Anil còn phải thuê Prik sao?"

"Phải vậy thì Prik mới có động lực chứ." Cô vừa cười vừa nói: "Cho em ấy chút tiền tiêu vặt, vậy thì Prik có thể để dành được một khoản tiền rồi."

Nghe đến đây, tiểu thư Pin thầm thở dài. Chuyện xảy ra sáng nay đã khơi dậy những gợn sóng trong đầu nàng.

Tiểu thư Pin không kiềm chế được, phỏng đoán trong lòng...

Hôm nay Prik đã nhận được bao nhiêu tờ tiền rồi nhỉ...

"Ờm, khụ, khụ, khụ!!!"

Tiểu thư Pin vừa nghe thấy tiếng ho khan của Prik thì lập tức nhích ra xa khỏi công chúa Anilaphat. Nhưng công chúa Anil chỉ chậm rãi buông tay tiểu thư Pin ra, sau đó trưng ra nụ cười ngây thơ vô tội, không hiểu chuyện gì nhìn cô ấy.

"Có phải cổ họng của em bị mắc phải thứ gì không, Prik..."

"Em không bị mắc vật gì trong cổ họng hết ạ, thưa công chúa." Prik mỉm cười có chút sợ sệt với công chúa: "Em chỉ muốn truyền lời của Mae Phin đến cho khun Pin thôi ạ."

"Bà ấy muốn nói gì vậy Prik? Tại sao lại không tự mình vào đây?"

Prik không dám trả lời thẳng câu hỏi của tiểu thư Pin, chẳng lẽ lại nói cô ấy sợ Mae Phin sẽ nhìn thấy họ làm những "chuyện không nên nhìn" trong cung điện Matsumiya hay sao. Cho nên, Prik đành phải vội vã cản Mae Phin lại, không cho bà ấy đi vào Matsumiya chứ còn gì nữa.

"Prik thấy dáng vẻ của Mae Phin rất bận, nên đã xung phong truyền lời của bà ấy đến khun Pin."

"Mae Phin nói gì?" Lông mày của tiểu thư Pin nhíu chặt.

"Khun Kua muốn gặp khun Pin ạ, đang đợi ở phòng tiếp khách trong cung điện Bua." Prik nói, đồng thời lén liếc nhìn công chúa Anil một chút. Gương mặt xinh đẹp kia lập tức trở nên nghiêm túc.

"Khun Kua lại đến nữa à..." Gương mặt xinh đẹp của tiểu thư Pin hiện lên sự tức giận, nhất là khi nàng nhìn thấy khuôn mặt mịn màng kia của công chúa Anil hiện ra vẻ mặt khiến cho người ta không nhìn thấu được.

Sự tức giận của tiểu thư Pin đối với đại nhân Kuakiat bộc phát một cách không thể kiểm soát.

"Prik..."

"Vâng ạ!" Prik chưa từng nghe thấy giọng nói lạnh lùng như thế này của công chúa Anilaphat, lập tức quỳ phục trên đất.

"Đi mời khun Kua đến đây uống trà với ta."

"Nhưng... Anil à..." Vẻ mặt của tiểu thư Pin vô cùng lo lắng. Hôm nay, ngoài công chúa Anilaphat ra, nàng hoàn toàn không muốn gặp mặt bất cứ ai.

Càng không cần nhắc đến đại nhân Kua. Mỗi lần nhìn thấy mặt anh ta, tiểu thư Pin đều cảm thấy tức giận...

"Làm như lời ta nói..."

"Tuân lệnh, thưa công chúa."

Prik nghe thấy mệnh lệnh quyết đoán của công chúa Anil, đành cúi người sát đất, lui ra ngoài, sau đó bò dậy, nhanh chân chạy về phía cổng cung điện Matsumiya. Tiểu thư Pin đành phải yên lặng nhìn gương mặt bình tĩnh như một pho tượng của công chúa Anilaphat.

Công chúa Anil nhấc tách trà lên, bình thản nhấp một ngụm, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn Prik dẫn theo một người mặc tây trang màu trắng đi đến đình thưởng trà. Đại nhân Kuakiat cung kính hành lễ với công chúa Anil. Sau đó, quay sang tiểu thư Pin, mỉm cười với nàng, chắp tay trước ngực hành lễ.

"Mời ngồi, khun Kua." Khóe miệng của công chúa Anin mỉm cười, vươn tay về phía anh ta, mời đại nhân Kuakiat ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô: "Khun Kua đến đúng lúc lắm, vừa đúng giờ thưởng trà."

"Cảm ơn lời mời hào phóng của Người, thưa công chúa điện hạ."

Kuakiat có chút lúng túng ngồi xuống trước mặt công chúa Anilaphat. Khi anh ta nhìn thấy một sự trấn áp đáng sợ trong đôi mắt đen láy sắc sảo kia, anh ta chợt cảm thấy e ngại.

Kua cũng không phải không nhận ra...

Công chúa Anil xinh đẹp, lương thiện, nhiệt tình và hiếu khách tựa như ánh nắng mặt trời, chiếu rọi cho mọi người. Nhưng đối với anh ta mà nói... trong ấn tượng của mình, hình tượng công chúa Anilaphat dường như có chút u ám, tựa như một bóng đen, bao trùm lên chiếc bóng in trên mặt đất của anh ta, khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt và áp lực. Ánh mắt của nàng luôn sâu sắc và lạnh lùng, tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm anh ta, giống như đang định giá anh ta. Còn công chúa đối xử với người khác thì lại không hề keo kiệt lộ ra nụ cười xán lạn và chân thành. Trái lại, đối với anh ta thì luôn là một nụ cười bí hiểm, vô cùng đúng lễ nghi.

"Trong thời gian làm việc..." Sau khi công chúa Anil nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ khảm kim cương xa hoa trên cổ tay của anh ta thì cười lạnh: "Tại sao khun Kua lại đến cung điện Bua vậy?"

"Ta chỉ muốn đến đây trò chuyện với muội muội một chút."

Kuakiat có chút lo lắng bất an. Lúc này, vành tai trắng như tuyết của chàng trai đã ửng đỏ. Nhưng khi anh ta nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của công chúa vẫn treo nụ cười lạnh lùng, không chút thay đổi thì anh ta nuốt nước bọt một cách khó khăn.



"Thật ra, hôm nay ta định hẹn Anon huynh đi Chiang Mai dạo chơi, nhưng nhị hoàng huynh bị gọi về Bộ rồi. Nói là có một vài công việc khẩn cấp đang đợi huynh ấy xử lí..." Công chúa Anil vừa nói vừa như có điều suy nghĩ, ngón tay thon dài gõ nhịp trên chiếc bàn trà màu trắng: "Ta thấy sáng sớm hôm nay, nhị hoàng huynh đã đi đến Bộ rồi."

"Ta..."

"Điều thú vị chính là, hai người lại làm chung một Bộ..."

Trong khoảnh khắc công chúa mỉm cười cúi đầu, Prik vẫn luôn đứng yên lặng bên cạnh cô, quan sát tình thế phát triển, không khỏi hít sâu một hơi.

"Nhị hoàng huynh trông có vẻ rất bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có... nhưng có vẻ một cận thần như khun Kua lại có thời gian để đi dạo lòng vòng nhỉ..."

Công chúa Anilaphat nhìn về phía khun Pin bằng ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo, khiến anh ta phải cúi đầu, miễn cưỡng lên tiếng.

"Là ta sai rồi... thưa công chúa, xin Người hãy thứ lỗi."

Tiểu thư Pin lén nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng có chút thương hại. Nàng quen thuộc với hình tượng một vị đại nhân Kua cao ngạo với những "phẩm chất tốt đẹp" hơn là dáng vẻ bị áp chế, phải cúi đầu, rụt vai của đại nhân Kua đang ngồi trước công chúa Anilaphat này.

"Sao Ngài lại xin lỗi ta chứ, khun Kua?" Công chúa Anil khẽ cười nói: "Nếu như khun Kua đã nói có việc muốn trao đổi với khun Pin..."

Công chúa nói một cách bình thản, sau đó áp sát mặt khun Kua.

"Vậy thì có lời gì thì xin cứ nói... khun Pin đang ở đây."

"Nhưng mà..." Kuakiat mở to hai mắt. Anh ta không ngờ công chúa Anilaphat lại có thể nói như vậy, khiến cho anh ta trở tay không kịp.

"Nhưng nhị cái gì...?"

"..."

"Hay là, chuyện này hai người cần phải nói chuyện riêng mới được?"

Lần này, ánh mắt của công chúa Anil lại nhìn sang tiểu thư Pin, còn tiểu thư Pin thì lắc đầu không ngừng, ánh mắt nhìn về phía cô ẩn chứa trăm ngàn lời muốn giải thích.

"Không phải như vậy, thưa công chúa..." Kuakiat nuốt nước bọt: "Ta chỉ muốn mời em ấy tham gia một buổi tiệc tối do câu lạc bộ tổ chức vào cuối tuần này thôi."

"Tiệc tối của câu lạc bộ à?" Công chúa Anil nhướng mày: "Buổi vũ hội đó. Không phải bạn nhảy bình thường đều là người yêu hay vợ chồng sao?"

"À..." Kuakiat ngây ngẩn cả người.

"Khun Kua, Ngài và khun Pin có quan hệ gì?" Lông mày của công chúa nhíu chặt: "Sao Ngài lại dám mời khun Pin?"

"Không phải, thưa công chúa... Chẳng qua ta cảm thấy có lẽ muội muội sẽ muốn tham dự vũ hội thôi ạ."

Kuakiat chỉ có thể trả lời như vậy, sau đó lại cúi đầu, tránh đi ánh mắt đã bắt đầu tức giận của công chúa.

"Khun Pin, nàng có muốn tham dự vũ hội không?" Công chúa Anil quay đầu sang hỏi người bên cạnh. Nhưng lúc này, nàng lại đang cắn chặt môi.

"Ta không muốn đi..."

"..."

"Hơn nữa, ta cũng chưa từng nói ta muốn đi."

Câu trả lời của tiểu thư Pin khiến cho sắc mặt của Kuakiat trở nên trắng bệch. Lúc này, chỉ có Prik mới có chút đồng cảm với anh ta.

"Dù thế nào đi nữa... thì cũng tiếp tục cố gắng nhé, khun Kua." Bờ môi đầy đặn, quyến rũ của cô nở nụ cười xán lạn, để lộ lúm đồng tiền trên má. "Lần này, khun Pin không muốn đi... Nói không chừng, lần sau nàng ấy sẽ mềm lòng đồng ý đó."

"..."

"Người ta có câu nước rồi đá gì ấy nhỉ? Prik..." Công chúa Anil quay sang hỏi Prik đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình.

"Nước chảy... thì như thế nào ta..."

"..."

"Nước chảy đá mòn, thưa công chúa." Sau đó, cô ấy và chú nhân nhìn nhau cười một tiếng, khiến cho Kuakiat cảm thấy vô cùng khó xử.

"Vậy, đây là tất cả mọi chuyện mà Ngài muốn trao đổi với khun Pin nhỉ, khun Kua...?"

"Vâng, thưa công chúa." Kuakiat đành phải trả lời như vậy.

"Vậy Ngài ở lại ăn bánh ga tô và uống trà với chúng ta nhé." Giọng nói của công chúa Anil vô cùng dịu dàng, nhưng Kuakiat chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

"Hóa ra mọi người đang trốn ở đây."

Ngay khi Kuakiat cảm thấy như ngồi trên bàn chông thì giọng nói vui vẻ của Pranot vang lên rất đúng lúc. Chàng trai anh tuấn, cao to mang theo vẻ mặt tươi cười đi vào đình thưởng trà, thái độ quen thuộc lại thân thiết.

Hôm nay là ngày gì vậy... Sao tất cả xe lửa đều đụng đầu nhau nhỉ! Sai thời điểm, sai cả địa điểm!

Trong đầu Prik nghĩ như vậy, nhưng thân là một người hầu xuất sắc, cô ấy bèn bước lên trước, mời Pranot đi vào trong đình.

"Hello, khun Pin, khun Kua và công chúa điện hạ..." Pranot cười hoạt bát, cúi người, vươn tay, theo thói quen chờ đợi đón lấy bàn tay của công chúa Anil để hôn hành lễ.



Nhưng lần này, công chúa Anil bỗng nhanh chóng rút tay lại, giấu ra đằng sau.

"Không cần đâu Pranot... Đây là Thái Lan."

Công chúa khẽ cười nói. Sau đó, cô lén nhìn sang gương mặt u ám, đầy vẻ tức giận của tiểu thư Pin.

"Vậy tôi sẽ đợi sau này quay về rồi tính tiếp nha."

Pranot bật cười lớn, cười đến mức híp cả mắt, cho nên anh ấy cũng hoàn toàn không chú ý đến lửa giận trong mắt tiểu thư Pin.

"Ngọn gió nào thổi huynh đến đây vậy?" Công chúa Anil cười nói. Cô vẫy vẫy tay, mời Pranot ngồi xuống cạnh đại nhân Kuakiat đang ngồi như bị đóng đinh ở đó: "Chúng ta thưởng thức trà và bánh ga tô do khun Pin làm nhé."

"Tôi chỉ hơi nhớ công chúa nên đến xem một chút thôi." Pranot bưng tách trà nóng lên, nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhõm và vui vẻ nói, dáng vẻ như một chàng trai tốt tính, lời nói và hành động vẫn hệt như trước.

"Mấy ngày trước tôi tiện đường đi ngang qua đây, nhưng mà công chúa đã đi Chiang Mai rồi."

Khi tiểu thư Pin nghe thấy Pranot nói "nhớ" cô, gương mặt nàng hơi rụtlại một chút.

"Chúng ta đi tham dự tang lễ của bác Chakkham. Là cha của khun Euang á."

"Tôi cũng có nghe nói. Chắc khun Euang đau lòng lắm." Anh ấy vừa nói vừa múc một muỗng bánh sô cô la nếm thử, sau đó giơ ngón cái với tiểu thư Pin, bày tỏ sự khen ngợi. Nhưng tiểu thư Pin chỉ miễn cưỡng gật đầu, xem như đáp lại.

"Đau lòng là chuyện bình thường của con người. Anh có thích bánh ga tô này không?" Xuất phát từ sự sợ sệt đối với tiểu thư Pin, công chúa Anil cố tình tránh né chủ để liên quan đến vương tôn nữ Euang.

"Thích chứ, thưa công chúa... Tài nấu ăn của khun Pin thật sự rất xuất sắc." Pranot nở nụ cười xán lạn và chân thành, khiến cho khun Kua bên cạnh anh ấy thả lỏng không ít.

"Tay nghề của muội muội thật sự không tồi. Dù là đồ ngọt kiểu Thái hay đồ ngọt kiểu Tây đều làm rất tuyệt, khun Pranot." Đại nhân Kua tự hào khen ngợi, giống như tiểu thư Pin là một món đồ vật thuộc quyền sở hữu của anh ta: "Công thức làm chiếc bánh ga tô này có lẽ nằm trong quyển sách ta mang đến cho muội muội nhỉ?"

"..."

Prik vừa nghe thấy lời khun Kua nói, lập tức trợn tròn mắt. Cô ấy không ngờ lời anh ta nói lại đúng ngay bí mật mà tiểu thư Pin và cô ấy đang cố gắng che giấu. Tiểu thư Pin ở bên cạnh chỉ lẳng lặng ngồi đó, tựa như lời khun Kua nói chỉ là một cơn gió thoảng qua tai.

"Chắc chắn khun Kua có hiểu lầm gì đó rồi... Chiếc bánh ga tô này được lấy từ thực đơn của đầu bếp Mae Chuen ở cung điện Haradi của hoàng tử Anon."

Công chúa Anilaphat cảm thấy có chút tức giận. Dù cô cảm thấy tiểu thư Pin dùng công thức trong quyển sách lấy từ chỗ khun Kua để làm bánh ga tô chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Nhưng câu hỏi của khun Kua lại khiến cho cô bỗng cảm thấy khó chịu.

"Ta..." Anh ta nhỏ giọng trả lời. Rõ ràng, hôm nay không phải ngày may mắn của anh ta, bởi vì cho dù anh ta nói gì thì có vẻ cũng sai hết.

"Thật ra, tôi tìm công chúa là có chuyện muốn nói."

Pranot hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên nói chen vào.


"Chuyện gì vậy, Pranot?"


"Tôi muốn biết khi nào công chúa sẽ quay về nước Anh?" Pranot nói, lại nâng tách trà lên, nhấp một ngụm trà nóng, không hề bị phỏng nhưng trái tim thì ngược lại, cảm thấy rất bất an...


Lúc này, gương mặt của cô gái bỗng trở nên trắng bệch, không còn chút máu...


"Tôi sẽ về chung với công chúa." Pranot vẫn mỉm cười rạng rỡ như trước kia: "Công chúa sắp khai giảng rồi. Vậy đầu tháng sau chúng ta sẽ xuất phát nhé?"


Công chúa Anil nhìn chàng trai trước mặt, thở dài một hơi.


Đây là lần đầu tiên công chúa Anil muốn giơ tay lên, tán vào cái miệng nhiều chuyện kia của anh ấy vài bạt tay.


Như vậy thì lần sau chắc hẳn Pranot có thể học được cách im miệng rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK