Sau khi kết thúc học kì một, học sinh của Victory được nghỉ xả hơi khoảng một tuần, sau đó lại bắt đầu bước vào giai đoạn học kì hai.
Đối với sự chuyển biến tích cực của An Tri Hạ trong cả một học kì vừa rồi, hầu như ai cũng có thể thấy được. Tính tình của cô cũng thân thiện hơn, tiếng xấu ngày xưa coi như đã vớt vát được phần nào.
An Tri Hạ giờ không còn lo lắng về thành tích học tập, mối quan hệ của cô và Mặc Đông cũng đã tốt đẹp lên, ít nhất là cô cảm thấy như vậy. Hiện tại, cô chỉ còn nỗi lo về việc nữ chính Mạn Nhiên đã sắp xuất hiện rồi.
Trong tiểu thuyết, thời điểm cô ấy xuất hiện không hề được nhắc tới rõ ràng, chỉ biết là đầu học kì hai của năm lớp 11.
Đó là một ngày đông lạnh giá, thiếu nữ ôm sách đứng trước cửa thư viện đợi bạn. Từ Hạo Thiên đi qua nhìn thấy cô ấy, liền yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó gắt gao theo đuổi đến mức cả trường đều biết.
Cô ấy lại vốn là một cô gái mỏng manh, học rất giỏi, có thể nói là sánh ngang với Mặc Đông, từ nhỏ đến lớn chỉ biết mỗi một việc là học, đột nhiên bị nam thần nổi tiếng cả trường theo đuổi, việc này mang đến cho cô ấy không ít rắc rối.
Mạn Nhiên sắp xuất hiện, nguy cơ Mặc Đông gặp và nảy sinh tình cảm với cô ấy cũng đến gần. Nguy cấp nhất là chi tiết Mặc Đông gặp Mạn Nhiên ở bên ngoài không hề được đề cập cụ thể, chỉ được nhắc đến như một ký ức từng trải của Mặc Đông sau khi trở thành phản diện. Thời gian này, An Tri Hạ càng phải tăng cường bám dính lấy anh hơn, trước kì nghỉ năm mới nhất định phải làm công tác tư tưởng cho anh, không để anh được ấn tượng với ai đó, thấy hứng thú rồi lại yêu lúc nào không hay.
Chuông hết tiết vừa reo lên, An Tri Hạ bỏ hết sách bút vào cặp, chạy ào khỏi lớp học như một cơn gió.
Hôm nay, cô nhờ Mặc Đông đi chọn quà sinh nhạt cho ba cô. Lúc trước cô kiếm cớ gặp anh, cô còn tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ cuối cùng anh vẫn đồng ý.
Cô gái nhỏ từ xa đã thấy chàng trai đứng dưới gốc cây cổ thụ, tay đút túi quần, thân hình cao lớn ung dung. Làn gió lành lạnh mùa đông khẽ lay mái tóc bồng bềnh thơm mùi dầu gội của cậu ấy.
Mặc Đông thật sự quá đẹp trai!
“Mặc Đông.”
An Tri Hạ vừa vẫy vừa gọi tên anh từ phía xa.
Anh tháo một bên tai nghe ngẩng lên nhìn cô nhóc đang chạy như bay tới, bàn tay bất giác ngăn phía trước, tránh cho cô vì chạy nhanh quá mà mất đà.
“Mình đi thôi.”
Thế là An Tri Hạ đi trước, Mặc Đông theo sau, hai người cùng nhau dạo cả con phố để chọn mua mấy đồ xa xỉ làm quà sinh nhật cho ba cô.
Thành thật mà nói, An Tri Hạ không biết mua quà cho người khác, lại càng không phân biệt nổi mấy xa xỉ phẩm đến nhãn hiệu mà cô cũng không biết đọc tên. Một chiếc cà vạt thôi cũng tiền triệu, một chiếc đồng hồ còn có thể lên tới vài chục triệu.
Sau khi lựa tới lựa lui, Mặc Đông giúp cô chọn một chiếc đồng hồ, thiết kế đơn giản nhưng trông rất sang trọng, là sản phẩm của nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới.
Để cảm ơn, cô nói mời Mặc Đông đi ăn món đặc biệt.
Đến tận lúc ngồi trong quán lẩu đông đúc, Mặc Đông mới biết món đặc biệt mà cô gái kia tự hào mãi là món gì.
Lẩu, còn là lẩu uyên ương một bên cay xè, một bên nhạt. Khẩu vị của Mặc Đông không khó, nhưng cô nhóc đối diện có vẻ thích ăn cay, đồ ăn của cô đều nhúng vào bên cay.
“Khụ… Khụ…”
Miếng sườn sụn vừa gắp ra khỏi nồi lẩu, vừa cay vừa nóng, vậy mà cô nhóc hậu đậu tham ăn ấy bỏ vào miệng cho bằng được, kết quả là cay đến chảy nước mắt.
Khi cô đang kìm nén cơn ho khù khụ của mình, bên cạnh đã xuất hiện cốc nước lạnh kèm theo giọng điệu của một người đã quá quen với những cảnh tượng ngốc nghếch như thế này:
“Nhiều lúc tôi không hiểu trong cái đầu nhỏ của cậu có chứa cái gì đấy.”
Người ta đã ra nông nỗi này rồi mà anh còn nói mát, rõ là quá đáng.
“Cậu mà cứ lạnh lùng như thế, cẩn thận sau này không có cô gái nào chịu được cậu đâu đấy.”
Anh nhìn cô nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm đến vấn đề đó.
Nhưng An Tri Hạ biết, vấn đề không phải do anh lạnh lùng, là do anh quá im lặng. Từ Hạo Thiên người ta điên cuồng theo đuổi nữ chính, ít nhiều sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ với cô ấy. Còn anh lúc nào cũng đóng vai anh trai trưởng thành thấu hiểu, dần dần người ta cũng coi anh thành anh trai luôn chứ làm sao yêu đương được nữa.
“Ái chà, xem là ai đây này? Bảo sao mà kêu bận, không đi chơi với bọn tôi, hóa ra là ở đây hẹn hò với bạn gái nhỏ à?”
Cái chất giọng đùa cợt này thật quen thuộc, ngoài Khánh Đằng ra thì còn có thể là ai.
Mặc Đông lườm một cái, anh ta liền im bặt.
“Chị Tri Hạ cũng ở đây à?”
Đối với sự chuyển biến tích cực của An Tri Hạ trong cả một học kì vừa rồi, hầu như ai cũng có thể thấy được. Tính tình của cô cũng thân thiện hơn, tiếng xấu ngày xưa coi như đã vớt vát được phần nào.
An Tri Hạ giờ không còn lo lắng về thành tích học tập, mối quan hệ của cô và Mặc Đông cũng đã tốt đẹp lên, ít nhất là cô cảm thấy như vậy. Hiện tại, cô chỉ còn nỗi lo về việc nữ chính Mạn Nhiên đã sắp xuất hiện rồi.
Trong tiểu thuyết, thời điểm cô ấy xuất hiện không hề được nhắc tới rõ ràng, chỉ biết là đầu học kì hai của năm lớp 11.
Đó là một ngày đông lạnh giá, thiếu nữ ôm sách đứng trước cửa thư viện đợi bạn. Từ Hạo Thiên đi qua nhìn thấy cô ấy, liền yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó gắt gao theo đuổi đến mức cả trường đều biết.
Cô ấy lại vốn là một cô gái mỏng manh, học rất giỏi, có thể nói là sánh ngang với Mặc Đông, từ nhỏ đến lớn chỉ biết mỗi một việc là học, đột nhiên bị nam thần nổi tiếng cả trường theo đuổi, việc này mang đến cho cô ấy không ít rắc rối.
Mạn Nhiên sắp xuất hiện, nguy cơ Mặc Đông gặp và nảy sinh tình cảm với cô ấy cũng đến gần. Nguy cấp nhất là chi tiết Mặc Đông gặp Mạn Nhiên ở bên ngoài không hề được đề cập cụ thể, chỉ được nhắc đến như một ký ức từng trải của Mặc Đông sau khi trở thành phản diện. Thời gian này, An Tri Hạ càng phải tăng cường bám dính lấy anh hơn, trước kì nghỉ năm mới nhất định phải làm công tác tư tưởng cho anh, không để anh được ấn tượng với ai đó, thấy hứng thú rồi lại yêu lúc nào không hay.
Chuông hết tiết vừa reo lên, An Tri Hạ bỏ hết sách bút vào cặp, chạy ào khỏi lớp học như một cơn gió.
Hôm nay, cô nhờ Mặc Đông đi chọn quà sinh nhạt cho ba cô. Lúc trước cô kiếm cớ gặp anh, cô còn tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ cuối cùng anh vẫn đồng ý.
Cô gái nhỏ từ xa đã thấy chàng trai đứng dưới gốc cây cổ thụ, tay đút túi quần, thân hình cao lớn ung dung. Làn gió lành lạnh mùa đông khẽ lay mái tóc bồng bềnh thơm mùi dầu gội của cậu ấy.
Mặc Đông thật sự quá đẹp trai!
“Mặc Đông.”
An Tri Hạ vừa vẫy vừa gọi tên anh từ phía xa.
Anh tháo một bên tai nghe ngẩng lên nhìn cô nhóc đang chạy như bay tới, bàn tay bất giác ngăn phía trước, tránh cho cô vì chạy nhanh quá mà mất đà.
“Mình đi thôi.”
Thế là An Tri Hạ đi trước, Mặc Đông theo sau, hai người cùng nhau dạo cả con phố để chọn mua mấy đồ xa xỉ làm quà sinh nhật cho ba cô.
Thành thật mà nói, An Tri Hạ không biết mua quà cho người khác, lại càng không phân biệt nổi mấy xa xỉ phẩm đến nhãn hiệu mà cô cũng không biết đọc tên. Một chiếc cà vạt thôi cũng tiền triệu, một chiếc đồng hồ còn có thể lên tới vài chục triệu.
Sau khi lựa tới lựa lui, Mặc Đông giúp cô chọn một chiếc đồng hồ, thiết kế đơn giản nhưng trông rất sang trọng, là sản phẩm của nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới.
Để cảm ơn, cô nói mời Mặc Đông đi ăn món đặc biệt.
Đến tận lúc ngồi trong quán lẩu đông đúc, Mặc Đông mới biết món đặc biệt mà cô gái kia tự hào mãi là món gì.
Lẩu, còn là lẩu uyên ương một bên cay xè, một bên nhạt. Khẩu vị của Mặc Đông không khó, nhưng cô nhóc đối diện có vẻ thích ăn cay, đồ ăn của cô đều nhúng vào bên cay.
“Khụ… Khụ…”
Miếng sườn sụn vừa gắp ra khỏi nồi lẩu, vừa cay vừa nóng, vậy mà cô nhóc hậu đậu tham ăn ấy bỏ vào miệng cho bằng được, kết quả là cay đến chảy nước mắt.
Khi cô đang kìm nén cơn ho khù khụ của mình, bên cạnh đã xuất hiện cốc nước lạnh kèm theo giọng điệu của một người đã quá quen với những cảnh tượng ngốc nghếch như thế này:
“Nhiều lúc tôi không hiểu trong cái đầu nhỏ của cậu có chứa cái gì đấy.”
Người ta đã ra nông nỗi này rồi mà anh còn nói mát, rõ là quá đáng.
“Cậu mà cứ lạnh lùng như thế, cẩn thận sau này không có cô gái nào chịu được cậu đâu đấy.”
Anh nhìn cô nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm đến vấn đề đó.
Nhưng An Tri Hạ biết, vấn đề không phải do anh lạnh lùng, là do anh quá im lặng. Từ Hạo Thiên người ta điên cuồng theo đuổi nữ chính, ít nhiều sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ với cô ấy. Còn anh lúc nào cũng đóng vai anh trai trưởng thành thấu hiểu, dần dần người ta cũng coi anh thành anh trai luôn chứ làm sao yêu đương được nữa.
“Ái chà, xem là ai đây này? Bảo sao mà kêu bận, không đi chơi với bọn tôi, hóa ra là ở đây hẹn hò với bạn gái nhỏ à?”
Cái chất giọng đùa cợt này thật quen thuộc, ngoài Khánh Đằng ra thì còn có thể là ai.
Mặc Đông lườm một cái, anh ta liền im bặt.
“Chị Tri Hạ cũng ở đây à?”