Dưới tầng hầm của quán bar Nam Long có một căn phòng nhỏ cách âm với bên ngoài. Căn phòng không lớn, bên trong chỉ có một bóng điện nhỏ với ánh sáng lập lòe. Một tiếng *bốp* vang lên rúng động quanh căn phòng. Theo sau đó là những tiếng kêu cứu và xin tha.
Trong căn phòng nhỏ đó có chừng hơn mười người đàn ông. Bọn họ đứng xung quanh và cùng hướng nhìn về một hướng. Trung tâm căn phòng là hai người, một quỳ một đứng. Người đàn ông đang đứng tay đeo một chiếc gang tay với đầy gai sắc nhọn được nhuộm bởi màu đỏ của máu. Vài giọt máu trên gang tay nhỏ xuống sàn lấm tấm.
Người đàn ông quỳ dưới sàn mặt mày biến dạng, miệng há hốc, máu chảy từ trán xuống bao quanh mặt. Bàn tay anh ta rung rẩy giơ lên hướng về phía người đang đứng muốn làm gì đó nhưng chưa kịp chạm vào đã ăn thêm một cú đấm như trời giáng.
Đột nhiên có người mở cửa phòng đi vào, bước chân vội vã từng bước một nhanh. Vừa chạy vừa nói.
- Bọn Hắc Hoàng báo tin mới...
Cậu ta chạy vào trong phòng nhìn thấy khung cảnh trước mặt mọi lời nói đều bị nuốt ngược vào trong. Trạnh Hổ đứng bên góc phòng không nhịn được chỉ tay vào cậu ta mắng.
- Có biết tôn ti không hả, lão đại ở đây còn dám làm loạn.
Cậu ta nhìn Trạch Hổ rồi lại quay qua nhìn người đang động thủ ở giữa phòng. Khi khuôn mặt đó vừa quay lại khiến cậu ta sợ hãi mà tự động quỳ xuống.
- Lão đại! Em không biết là anh cũng ở đây.
Doãn Cung Minh quay người nhìn cũng không nhìn, anh tháo gang tay gai trên tay ra đặt lên bàn. Trên chiếc bàn đầy rẫy những dụng cụ tra tấn. Bàn tay anh lướt qua một lượt từng món và dừng lại trước một chiếc gậy sắt.
- Không sao, đứng lên đi. Có chuyện gì?
Cung Minh cầm gậy sắt lên nhìn, chiếc gậy thẳng có một đầu hơi bị móp lại là dấu vết để lại sau nhiều lần sử dụng. Ở phần bị móp đó còn dính lại một chút máu khô màu nâu đen.
Tên đàn em sợ hãi từ từ đứng dậy, cậu ta dè dặt nói: Bên bọn Hắc Hoàng vừa báo tin nói dạo này bên phía họ xảy ra nhiều biến động nên tạm thời phải ẩn mình và không bán tin tức cho chúng ta được nữa.
Cung Minh hai tay cầm chặt gậy sắt giơ lên với tư thế bóng chày hướng về phía người đang quỳ dưới đất đối diện anh.
- Chỉ có vậy?
Tên đàn em nuốt một ngụm nước bọt rồi tiếp lời: Bọn họ nói để tạ lỗi lên đã nói cho chúng ta một tin quan trọng. Người kế thừa 'gia tộc trắng' về nước rồi.
Vừa nghe đến đây bàn tay đang giơ lên của Cung Minh đột nhiên khựng lại. Hai tay anh xiết chặt chiếc gậy vung mạnh. Gậy sắt đập thẳng vào đầu của người đang quỳ dưới đất khiến cậu ta nghiêng người ngã ra đất. Tiếng va chạm giữa đầu người và gậy sắt thanh một cách ghê rợn. Người đàn ông kia vừa ngã xuống liền có một vũng máu chảy dần từ đầu anh ta lan ra.
Cung Minh thở mạnh hai cái rồi vứt chiếc gậy xuống đất. Anh quay lại nhìn tên đàn em nọ, ánh mắt lạnh băng như thấu xương khiến cậu ta run cầm cập.
- Hắn đang ở đâu?
Tên đàn em sợ hãi ánh mắt đảo quanh như cầu cứu nói: Hắn lấy tên giả là Ôn Mục Thiên, thân phận giáo viên của trường học quốc tế ×××.
- Ha.
Cung Minh cười một tiếng rồi khuôn mặt chợt trở nên đăm chiêu như suy nghĩ điều gì, anh quay người đi ra bàn lấy chiếc khăn sạch đã chuẩn bị sẵn lau đi những vết máu trên tay và mặt.
Ném chiếc khăn xuống đất anh nói: Phó Ngạn, chuyện còn lại giao cho cậu.
Tiêu Việt đứng bên cạnh đó nghe được câu này tỏ chút bất mãn, hai chân mày cậu nhíu lại, bàn tay hơi xiết vào nhưng lại không lên tiếng cũng không dám phản bác.
Phó Ngạn ngồi ở trong góc phòng, nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới. Nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng ai để ý cậu ta có hiện diện ở đó. Trên tay cậu cầm một khẩu súng và một chiếc khăn, xem ra cậu đang lau chùi vũ khí của mình. Vừa nghe Cung Minh nói liền lập tức đáp lại một tiếng.
- Rõ. truyện ngôn tình
Cung Minh vừa rời đi thì mấy người trong phòng cũng bắt đầu dọn dẹp. Có người lôi xác, người treo lại mấy món đồ tra tấn lên trên tường ở đúng vị trí ban đầu của nó. Phó Ngạn vẫn không ngồi yên đó không ra mặt nhưng vẫn ra lệnh.
- Xem người đã chết chưa, chết rồi thì đem đi thiêu. Kiểm tra điện thoại của cậu ta, sao chép hết dữ liệu ra máy khác rồi xoá hết dữ liệu trên máy đi. Sau đó, đóng gói gửi đến tập đoàn Thẩm thị.
Tiêu Việt tức tối bỏ ra ngoài, thấy vậy Trạch Hổ vội chạy theo sau cậu ta. Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Việt có chút nhăn nhó cậu liền cố ý khoác vai cậu ta.
- Ài, cũng không biết tên Phó Ngạn đó có gì tốt. Thần thần bí bí, nói thật đi theo lão đại bao lâu rồi tôi vẫn chưa nhớ nổi mặt cậu ta. Đúng là một tên kiêu ngạo. Tôi thấy cậu còn đáng tin hơn tên Phó Ngạn đó. Dù sao lão đại cũng luôn giao cho cậu nhiều việc quan trọng chẳng như tôi chỉ là cầm đầu đám tiểu tốt làm mấy việc tay chân.
Tiêu Việt nghe lải nhải xuống cả đoạn hành lang cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà bùng phát. Cậu ta hất tay Trạch Hổ ra, quay sang ghì cậu ta vào tường, hai tay xách cổ áo lên.
- Không ai nói mày rất phiền à. Vì mày nói nhiều nên mới không được tin tưởng đấy thằng não cơ bắp ạ.
Trạch Hổ vốn là một người nóng tính, nay bị chọc giận lại càng không kiềm chế mà đẩy Tiêu Việt ra. Thẳng tay đấm cậu ta một cái vào mặt. Khoé miệng Tiêu Việt rớm ra chút máu, cậu muốn phản kháng nhưng sức lực khó lòng địch lại liền bị đảo ngược tình thế.
Tiêu Việt bị Trạch Hổ ghì vào tường xếch lên mắng: Cmn tao là anh em của mày chứ không phải là bao cát của mày để mày trút giận. Khi tao muốn đàng hoàng thì đừng có chọc tao điên.
Trạch Hổ mắng xong một cậu rồi buông người Tiêu Việt ra, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được không đánh người mình. Tiêu Việt mệt mỏi trượt người xuống ngồi dựa vào tường. Tay quẹt đi vết máu trên miệng một cách ấm ức.
Trạch Hổ thấy vậy hừ một tiếng: Nếu mày không phế thì sao lão đại lại coi trọng Phó Ngạn hơn. Tự xem lại mày đi thằng khốn.
Nói rồi cậu ta quay người bỏ đi để mặc Tiêu Việt ngồi đó cúi gằm mặt không nói thêm một lời.