Tim của Giản Ngôn Chi nhảy tót lên tận cổ họng.
"Mắt, mắt mũi kiểu gì vậy." Giản Ngôn Chi lúng túng.
"Bọn nó nói đúng mà," Lão Dao cười gian, "lão đại, sao anh lại tranh việc với em, em là chống chịu mà còn chưa lên chắn, anh thì lại nhiệt tình quá thể."
"Tại cô ấy cứ thích trốn sau lưng anh thôi," Hà Uyên mặt bình tĩnh, "thay vì hỏi cái này, chú nên tự vấn lương tâm đi, tại sao nguồn sát thương chính bên mình lại thiếu lòng tin với chú như vậy."
Lão Dao, "..."
Kết thúc ván đấu, thắng lợi rực rỡ.
Mọi người bỏ điện thoại xuống rồi vào bếp ăn bữa xế mà Giản Ngôn Chi mang đến, Hà Uyên ngồi trên sô-pha, nói với Lâm Mậu "ăn xong thì mang phần ra cho anh" rồi đi chỉnh bảng ngọc của tướng.
Một đám người tụ tập trong phòng bếp, sô-pha ở phòng khách chỉ còn lại Giản Ngôn Chi và Hà Uyên.
Giản Ngôn Chi, "Uyên thần."
"Gì?"
"Em không có thiếu lòng tin với Lão Dao."
Hà Uyên khựng lại, "ờ."
"Em cũng không có trốn sau lưng anh." Giản Ngôn Chi chống đầu, chậm rãi nói, "mà là anh chạy ra đứng trước mặt em."
Hà Uyên, "..."
"Nhắc mới nhớ, sao anh cứ chắn sát thương cho em suốt thế."
Dứt lời, cô phát hiện Hà Uyên đang liếc nhìn mình, Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, gánh chịu một nguồn áp lực khó lí giải mà quay sang nhìn anh. Anh im lặng một chốc rồi đột nhiên nhếch môi cười, "chẳng phải bọn cô hay than tôi suốt ngày phũ với fan sao, còn bảo tôi nên học tập người khác, tập tành chiều fan?"
"Bọn em, ai là bọn em?" Giản Ngôn Chi ngẩn ra, "chiều fan?"
Hà Uyên đứng dậy, cầm một góc điện thoại gõ nhẹ lên đầu cô, nói đầy ẩn ý, "thế nên giờ tôi đang làm đấy, tiểu hồ ly?"
"..."
"..."
Hà Uyên đi vào phòng bếp, Lâm Mậu quay đầu lại nhìn thấy anh, miệng nhồm nhoàm toàn bánh kem, nói, "anh bảo em mang ra cho anh ăn cơ mà."
Hà Uyên cầm một ly nước trái cây, "nhìn cái dáng vẻ này của cậu có mà ăn đến sang năm, thà anh tự đi lấy còn hơn."
Lâm Mậu "ò" một tiếng, nhìn ra phía sau anh, "tiểu Ngôn Chi không vào ăn luôn hả."
Hà Uyên theo hướng nhìn của cậu ta, đưa mắt liếc ra đằng sau, lúc này Giản Ngôn Chi đang ngồi trên sô-pha, không hề nhúc nhích, trên mặt hiện rõ một hàng chữ "tôi là ai tôi đang ở đâu tôi nên đi đâu".
Hà Uyên nhướng môi cười, "minh tinh mà, sợ béo."
"...Ồ."
Giản Ngôn Chi chịu một cú sốc quá lớn, khiến mấy ngày sau đó cô còn không dám vào Weibo.
Cô không tài nào hiểu nổi, thế quái nào mà mình lại bị lộ được, làm sao Hà Uyên lại biết cô chính là "Tiểu hồ ly nhà Uyên thần"! . Xin hãy đọc truyện tại ( TRÙM truyện. O RG )
Dựa vào thời điểm anh trả lời bình luận và theo dõi cô trên Weibo, có lẽ anh đã biết từ trước đó rồi!
Đệt...Khoảng thời gian vừa rồi cô tặng quà vào phòng stream của anh, rồi lên Weibo tấm tắc khen anh đẹp trai các kiểu, tất cả đều bị anh nhìn thấy rõ mồn một?
Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu!
Đúng là không còn cơ hội để khóc với sầu nữa thật, vì ngay hôm sau, còn chưa gặp mặt Hà Uyên thì Giản Ngôn Chi đã bị Phương Dạng kéo vào đoàn phim rồi.
Bộ phim tình cảm trinh thám "Giọng nói của anh ấy" chính thức bấm máy, mặc dù quay tại Thượng Hải nhưng vì ở cách xa nhà cô nên Giản Ngôn Chi ở luôn tại khách sạn của đoàn.
Trong "Giọng nói của anh ấy" Giản Ngôn Chi vào vai một nữ cảnh sát mới vào nghề, còn nam chính là Chử Phàm, "bô lão" cực nổi trong giới giải trí hai năm trở lại đây.
Người đảm nhận vai chính thì Giản Ngôn Chi đã biết, nhưng không ngờ là sát giờ bấm máy lại nhận được thông báo vai nam phụ của Lưu Hâm bị đổi do vấn đề hợp đồng, cuối cùng người được chọn để thay thế là Trâu Sướng.
Sau khi biết được tin này từ chỗ Phương Dạng, Giản Ngôn Chi sắc mặt bình thản.
"Sao thế, gặp lại bạn trai cũ mà không có cảm giác gì cả à?" Phương Dang cười.
Giản Ngôn Chi liếc chị ta một cái, "thì em có ý gì với anh ta đâu."
"Thế em có ý với ai," Phương Dạng thu lại nụ cười, "Hà Uyên?"
"Phụt!" Giản Ngôn Chi bỏ cốc thủy tinh trong tay xuống, "sao tự dưng chị lại nhắc đến anh ấy, mà sao chị lại biết anh ấy..."
"Ha, thần tượng của em ngoài game ra thì còn gì nữa, mà trong game người khiến em thích nhất không phải là Hà Uyên à, em nghĩ chị ngày thường ngồi cạnh em xem livestream gì đó đều nhắm mắt mà xem cả à?"
Giản Ngôn Chi, "đó, đó cũng chỉ là thần tượng thôi, có ý gì chứ, nói năng linh tinh."
Phương Dạng, "ha ha, Giản Ngôn Chi em để tay lên ngực tự hỏi đi, em không có ý gì với cậu ta sao? Nếu không có ý gì thật thì em suốt ngày kể cho chị nghe cậu ta ở trụ sở ngay đối diện nhà em như nào như nào, rồi thì em chơi game với cậu ta ra làm sao để làm gì? Ăn no rửng mỡ?"
"Em chỉ muốn kể cho chị biết về anh ấy thôi, chia sẻ những câu chuyện thú vị về thần tượng, chị hiểu hông."
"Lừa mình dối người."
"..."
Suốt một tháng ròng, bọn cô không liên lạc gì với nhau.
Mậu Mậu và Lão Dao thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn kể dạo gần đây như thế nào ra làm sao, nhưng cô không hề nhận được bất cứ tin gì của Hà Uyên.
Phương Dạng nói, cô có ý với anh, không phải là kiểu hâm mộ đối với thần tượng, mà là thích, thích giữa nam và nữ.
Về phần cô, miệng thì cứ liên tục phủ nhận, nhưng trong lòng lại giật thót vì ý nghĩ này, cái cảm giác này cứ quấn lấy cô khiến cô ngủ không ngon giấc, ăn cũng không ngon miệng, trong đầu toàn là dáng vẻ biếng nhác thảnh thơi của người nào đó.
Quay xong cảnh ngày hôm nay, Giản Ngôn Chi về khách sạn.
Lúc đi đến sảnh thì có người gọi cô từ phía sau, "Ngôn Ngôn."
Giản Ngôn Chi quay đầu lại, nhìn thấy Trâu Sướng dẫn theo trợ lý đi về phía này. Một tháng này mối quan hệ giữa cô và anh ta bình đạm như nước, vì thế Giản Ngôn Chi cũng xem anh ta như một bạn diễn bình thường, "tối nay anh có cảnh quay cơ mà."
Trâu Sướng lắc đầu, "đổi lịch quay rồi, hôm nay không cần đi nữa."
"Ồ."
"Em ăn tối chưa."
"Chưa."
"Vậy, cùng đi ăn nhé."
Giản Ngôn Chi khựng lại, "thôi khỏi, tôi đang giảm cân nên không ăn tối."
Trâu Sướng nghe xong cũng không nói gì, cùng cô đi đến chỗ thang máy.
"Ting."
Cửa thang máy mở ra, hai người và một vài nhân viên cùng đi vào. Lúc cửa thang máy sắp đóng thì có người ở bên ngoài ấn mở.
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên, chỉ thấy một bóng người cao lớn bước vào.
Anh mặc đồng phục thi đấu màu trắng đen, đôi chân dài giấu sau chiếc quần màu đen, thon dài thẳng tắp. Trước ngực anh là ba chữ cái DSG, người bình thường sẽ không biết ý nghĩa của kí hiệu này, nhưng chỉ cần là người có tìm hiểu chút chút về thể thao điện tử đều sẽ biết địa vị bá vương của nó trong giới esport.
Ngay khi nhìn thấy anh, Giản Ngôn Chi sững cả người. Tiếp đó nhích người sang bên cạnh, nhường chỗ cho anh.
Hà Uyên xách theo hai cốc cà phê Starbucks, mùi hương tản ra từ trong túi, khiến cả thang máy đều đượm mùi thơm nguyên chất.
Giản Ngôn Chi mắt nhìn thẳng, len lén liếc nhìn gương mặt Hà Uyên phản chiếu trên thang máy.
Thật ra, không chỉ mình cô lén nhìn Hà Uyên, mà mấy nhân viên của đoàn phim cũng chú ý đến khuôn mặt của anh, trong mắt họ đều toát lên vẻ kinh ngạc. Vì họ biết đây không phải là nghệ sĩ của đoàn phim, nhưng giá trị nhan sắc lại không hề kém cạnh bất kì sao nam nào.
Còn Trâu Sướng cũng có nhận ra Hà Uyên, tối hôm đó dù có ngà ngà say nhưng anh không hề quên cảnh tượng tên này nói chắc như đinh đóng cột rằng "tôi là bạn trai của cô ấy".
Vớ vẩn.
Sau khi tỉnh rượu, anh đã nghĩ thông suốt, sao có chuyện Giản Ngôn Chi tìm bạn trai mới nhanh như vậy được, có lẽ người đó cũng chỉ nói thế để giúp Giản Ngôn Chi thoát khỏi mình mà thôi.
"Ngôn Ngôn," Trâu Sướng đột nhiên lên tiếng, "cảnh ngày mai hơi khó, anh muốn bàn trước với em xem nên diễn ra sao, anh qua chỗ em hay em qua chỗ anh thì tiện."
Giản Ngôn Chi đang dồn hết tâm trí lên người Hà Uyên, làm sao nghe được Trâu Sướng nói gì, cô lại liếc nhìn Hà Uyên một cái, đáp qua loa, "sao cũng được."
"Vậy, em qua chỗ anh đi, để anh bảo trợ lý đi mua ít đồ ăn về." Trâu Sương nói với vẻ mừng rỡ.
"Ting." Thang máy lên đến tầng 15, cửa mở ra, Hà Uyên nhấc chân bước ra ngoài.
Tim Giản Ngôn Chi thắt lại, vừa khó hiểu vừa hơi buồn buồn. Rõ ràng là có quen biết nhau, sao đến một câu chào cũng không nói.
"Giản Ngôn Chi." Đột nhiên, bóng người phía trước dừng lại, quay người.
Người trong thang máy ngạc nhiên nhìn về phía Hà Uyên.
Giản Ngôn Chi ngước mắt, vẻ mất mát trên mặt cô còn chưa kịp thu về đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Hà Uyên, "dạ?"
"Ra đây." Bàn tay đang đút túi của Hà Uyên đưa ra túm lấy góc áo của cô, sau đó kéo cô ra khỏi thang máy.
"Này khoan đã!" một nhân viên cảnh giác lên tiếng, "cô Giản?"
"Anh ấy là bạn tôi." Giản Ngôn Chi phản ứng lại được, vội nói, "vậy mọi người lên trước đi, lát nữa tôi tự về cũng được."
"Ngôn Ngôn." Trâu Sướng nhíu mày.
Giản Ngôn Chi nhìn Trâu Sướng, Trâu Sướng im lặng một chút rồi nói, "em...nhớ cẩn thận."
"Ừ."
"Ha." Hà Uyên kéo hẳn người Giản Ngôn Chi ra ngoài, thang máy dần đóng lại, Hà Uyên nhìn người đàn ông đứng trong thang máy, cười xùy, dùng âm lượng đủ cho tất cả mọi người bên trong đều nghe được, nói, "đi với cậu mới cần phải cẩn thận đấy."
Thang máy đóng lại, Giản Ngôn Chi giờ cũng lười bận tâm xem những người kia nghe được câu vừa rồi sẽ có phản ứng gì. Cô nhìn người cả tháng không gặp trước mặt, hắng giọng nói, "sao anh lại ở đây."
Hà Uyên xoay người đi vào trong, "hôm nay có hoạt động ở gần đây, mọi người đều đang ở tại khách sạn này."
"Ồ..." Giản Ngôn Chi theo sau anh, do dự một chút rồi nói, "vậy anh tìm em có chuyện gì."
Người đằng trước dừng bước, Giản Ngôn Chi vừa đi vừa cúi đầu nên đâm sầm vào anh, "ui da."
Hà Uyên quay đầu lại nhìn cô gái đang ôm lấy trán, "không tìm cô là cô định đi đến phòng cái tên đó để nối lại tình xưa?"
"Hả?"
Hà Uyên hừ lạnh, "bảo cô đần mà cô còn tưởng mình ngây thơ thật đấy à, nửa đêm nửa hôm vào phòng đàn ông làm cái gì."
Giản Ngôn Chi nghe mà ngây cả người, vì ban nãy cô cũng không nghe rõ xem Trâu Sướng nói gì.
Hà Uyên tiếp tục hừ lạnh, vừa đi vừa lải nhải, "đi lấy cà phê cho Giản Bác Dịch đã đành, lại còn phải tiện thể giúp giải cứu đứa em gái ngu ngốc của nhà cậu ta nữa, làm đội trưởng cũng không dễ dàng gì, cô có hiểu không."
"..."
Đi đến cửa phòng, Hà Uyên lấy thẻ ra quét mở cửa.
"Lão đại, anh về rồi à, anh mau vào đây nghe xem chiến thuật này được không..." Lâm Mậu đang nói thì nhìn thấy Giản Ngôn Chi, cậu ta ngưng không nói nữa mà chạy thẳng qua chỗ cô, "ôi! Tiểu Ngôn Chi! Sao chị lại ở đây!"
Giản Ngôn Chi nhún vai, "trùng hợp, đoàn phim của bọn chị ở tại khách sạn này."
"Uầy! Hay quá vậy!" Lâm Mậu bĩu bĩu môi, "chị không biết lúc chị đi vắng bọn em nhớ chị nhiều thế nào đâu."
Giản Ngôn Chi nhìn ông anh trai đang ngồi bắt chéo chân của mình và Hà Uyên đang cúi người xem chiến thuật, lạnh lùng nói, "bỏ chữ 'bọn' đi."