Không thấy hắn trả lời, cô kiên nhẫn lặp lại câu nói với giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, cô luôn cư xử với tất cả bệnh nhân ôn nhu như vậy.
- Anh Tiêu à, tôi hỏi anh sáng giờ vết thương có đau nhiều không?
Hắn ta không chút dấu giếm sự si mê cô, lời nói thốt ra lộ rõ sự tán tỉnh:
- Vừa nãy rất đau, nhưng từ lúc bác sĩ Triệu bước vào phòng thì tôi không thấy đau nữa.
Ninh Mịch xem chút nổi hết da gà với những lời thả thính sến sẩm của hắn. Cô ngay lập tức biết được hắn đang muốn trêu ong ghẹo bướm. Thái độ mềm mỏng dành cho bệnh nhân vừa rồi của cô ngay lập tức trở nên nghiêm khắc hơn hẳn:
- Anh vui lòng trả lời nghiêm túc để tôi ghi nhận vào hồ sơ theo dõi bệnh.
Thấy người đẹp có vẻ bực mình, hắn lập tức không dám cãi lời, điều chỉnh thái độ đứng đắn hơn một chút:
- Thật ra tôi vẫn còn đau khá nhiều, bác sĩ biết đấy, vừa phẫu thuật mà.
Ninh Mịch lạnh lùng cầm bút ghi vào hồ sơ cô đang cầm trên tay. Tiếp theo cô đeo ống nghe y tế rồi áp màng nghe của đầu ống nghe lên ngực, hai bên hông bệnh nhân để kiểm tra tình trạng sức khỏe.
Tiêu Tống Hàm nằm trên giường, dán chặt mắt lên người cô. Gương mặt xinh đẹp của Ninh Mịch đã hoàn toàn khiến hắn mê đắm, chưa bao giờ hắn cảm thấy vào bệnh viện lại tuyệt vời như vậy. E rằng dẫu có được ra viện sớm hắn cũng sẽ tự nguyện xin được ở lại.
- Hôm nay tiếp tục truyền dịch, đến chiều thì anh có thể ăn một ít cháo loãng.
Cô gắn đầu kim đã được ghim sẵn vào tay của Tiêu Tống Hàm vào ống dẫn truyền, thao tác nhanh nhẹn nhưng vô cùng kỹ lưỡng. Thông thường việc truyền dịch do y tá phụ trách, tuy nhiên vì bệnh nhân vừa phẫu thuật xong nên Ninh Mịch đặt biệt quan tâm, sẵn lúc ghé phòng bệnh xem tình trạng của Tiêu Tống Hàm nên cô đã đích thân truyền dịch cho hắn.
Trước khi rời đi, Ninh Mịch chu đáo nói:
- Lát nữa dịch trong lọ thuốc cạn sẽ có điều dưỡng vào thay cho anh.
Nói rồi cô quay lưng đi ra cửa, Tiêu Tống Hàm thấy cô rời đi liền lộ rõ sự tiếc nuối, hắn muốn ngồi dậy nhưng vì đang truyền dịch và do vết thương còn đau nên đành bất lực:
- Bác sĩ Triệu à... khi nào cô sẽ quay lại vậy?
Cô im lặng không đáp lời, cứ thế lạnh lùng rời đi, do cô nhận ra hắn có thái độ không mấy đứng đắn nên muốn tránh xa nhất có thể.
Bác sĩ Triệu bước ra khỏi phòng bệnh, cô đưa tập hồ sơ theo dõi bệnh cho điều dưỡng đang đứng bên ngoài rồi dặn dò:
- Em nhớ chú ý theo dõi bệnh nhân phòng số 5 vì anh ta đang được truyền dịch.
Nữ điều dưỡng liền gật đầu:
- Dạ, bác sĩ Triệu.
Một lúc sau, đàn em của Tiêu Tống Hàm vào viện thăm hắn, khi biết cô chính là bác sĩ đảm nhận điều trị cho đại ca của chúng, vì mối thù ngày hôm qua, bọn chúng chẳng ngại miệng nói xấu cô:
- Đại ca à, ả bác sĩ Triệu đó hung dữ như bà chằn vậy. Cô ta rất láo, bọn em định dạy cho cô ta một bài học nhưng không ngờ ả dám đánh bọn em te tua. Nếu không phải lúc đó cảnh sát ập vào thì bọn em đã cho cô ta ăn một phát đạn nhớ đời. Hay để em giúp đại ca yêu cầu đổi bác sĩ điều trị?
Nghe mấy tên thuộc hạ nói những lời không hay về mỹ nữ hắn đang muốn theo đuổi, Tiêu Tống Hàm rất không vui. Hắn đưa tay quắc nhẹ tên đàn em vừa nói xấu cô, tên kia tưởng đại ca có gì muốn dặn dò nên lập tức bước đến gần rồi cúi thấp người. Tiêu Tống Hàm không chần chừ mà thẳng tay ký vào đầu tên thuộc hạ thật mạnh.
- Ui, sao đại ca lại đánh em?
Tiêu Tống Hàm tỏ rõ thái độ không hài lòng, dù đang bị thương nhưng hắn vẫn cố sức quát lớn:
- Thật vô lễ, cô ấy rồi sẽ trở nữ chủ nhân tương lai của bọn bây đấy. Lần sau gặp bác sĩ Triệu thì hãy mau xin lỗi cô ấy đi.
Đột nhiên bị đại ca mắng thẳng mặt, bọn họ ngớ người vì sốc. Nhưng đám thuộc hạ này đã theo Tiêu Tống Hàm từ lâu nên vừa nhìn vào bọn họ liền nhận ra hắn đã có tình ý với bác sĩ Triệu.
- Chẳng lẽ đại ca...
...
Mấy ngày sau cô liên tục bị làm phiền bởi những món quà mà Tiêu Tống Hàm sai thuộc hạ mang đến bệnh viện. Hắn dày mặt theo đuổi cô công khai, dù cô nhất quyết không nhận nhưng bọn họ cứ gửi quà ở bệnh viện, nào là hoa, trang sức đắt đỏ rồi còn có cả túi xách. Tên Tiêu Tống Hàm xem ra rất đầu tư cho hành trình chinh phục bác sĩ Triệu.
Thuộc hạ của hắn đưa tận tay nhưng cô nhất quyết không nhận, vậy nên bọn họ gửi đồ ở quầy tiếp tân của bệnh viện. Mấy hôm nay, ngày nào cô cũng phải ôm cả đống quà đến phòng bệnh của Tiêu Tống Hàm để trả lại. Mấy gã đàn ông thả thính lung tung, xem phụ nữ như thú vui mà cưa cẩm trêu đùa chỉ khiến cô thấy chán ghét và nhất quyết muốn tránh xa.
Ninh Mịch đang đi trên hành lang để đến phòng bệnh xem tình của các bệnh nhân mà cô đảm nhận điều trị. Bất chợt từ phía sau, cô nghe vang lên giọng nói:
- Bác sĩ Triệu à...
Cô không cần quay người lại nhìn cũng thừa biết là thuộc hạ của tên Tiêu Tống Hàm lại mang quà đến. Ninh Mịch vờ như không nghe thấy, cô nhanh chân bước đi, muốn thoát khỏi kế hoạch cưa cẩm sến sẩm và đầy vội vàng của người đàn ông họ Tống.
Thấy cô không nghe hắn gọi và dường như đang muốn lẩn tránh, tên thuộc hạ tay ôm quà và hoa đuổi theo cô, miệng không ngừng gọi, bất chấp sự chú ý của những người xung quanh:
- Bác sĩ Triệu à, cô đứng lại đi mà, Bác sĩ Triệu...
Tốc độ cô bước đi mỗi lúc càng nhanh, Ninh Mịch bắt đầu vừa chạy vừa nói:
- Ôi trời, sao mà dai như đỉa vậy? Phiền chết được.
Cô dốc hết tốc lực bỏ chạy, rẽ hướng sang lối hành lang khác để cắt đuôi tên thuộc hạ kia. Do chạy nhanh nên cô không quan sát kỹ phía trước, trong phút sơ ý đã va phải vào một thân ảnh cao lớn. Ninh Mịch mất thăng bằng nên ngã người về sau, cũng may người kia nhanh nhạy vòng tay ra sau ôm lấy eo cô, giữ cô không bị ngã. Theo phản xạ, Ninh Mịch đưa tay bấu chặt cánh tay rắn rỏi đang đỡ lấy mình.
Hai ánh mắt lại va vào nhau, mặt đối mặt, cô ngỡ ngàng vì một lần nữa lại vô tình nhưng cứ ngỡ như là định mệnh:
- Nhóc...