Hứa Cẩm Vi cũng không biết vị trí cụ thể của chợ đen, nhưng nghĩ đến hẳn là ở vị trí tương đối vắng vẻ và tầm thường, hơn nữa tính lưu động vô cùng mạnh, dẫu sao loại hành động mua đi bán lại phiếu lương thực nayf là thuộc về 'Đầu cơ trục lợi', cô không thể nào chạy lung tung khắp nơi để hỏi, chỉ biết lãng phí thời gian, cho nên cần phải có một lối riêng.
Cô đi tới đi lui ở cửa cung tiêu xã, nơi này người lui tới nhiều nhất, không ít người đều là công chức mới vừa tan việc đến cung tiêu xã để mua thực phẩm phụ, cũng không ít nông dân cầm trứng gà và rau cải nhà mình tới nơi này đổi tiền, xếp hàng thành một đội ngũ thật dài. Cô làm bộ như xếp hàng, đứng ở cuối cùng hàng ngũ, thật ra thì luôn chú ý quan sát người chung quanh.
Rất nhanh cô đã phát hiện một người nông dân đứng ở bên tường, bên chân để một túi khoai tây, nhìn ông ta cũng giống như là đang xếp hàng, nhưng trên mặt không có chút vội vàng nào mà ngược lại luôn luôn hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hứa Cẩm Vi kiên nhẫn đợi thêm một hồi, lúc một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đi qua người nông dân này thì thấp giọng nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó đột nhiên lại lên giọng nói ︰ "Đồng chí, anh có mang que diêm không? Tôi đang nghiện thuốc lá đến khó chịu đây."
"À, tôi có này." Người đàn ông kia móc từ trong túi ra một hộp quẹt nho nhỏ.
"Đồng chí, cảm ơn anh nhé, hộp diêm này coi như tôi mua của anh." Nói xong ông ta liền móc ra hai tờ một hào, nhét vào trong tay người nọ.
"Làm sao tôi lại không biết xấu hổ như thế chứ?" Hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng người đàn ông trung niên cầm hộp quẹt đi, người nông dân cũng cẩn thận cất tờ tiền mà ông ta đưa.
Tất cả đều giống như vô cùng bình thường, một màn mới vừa rồi này tựa như chỉ là chút chuyện nhỏ trong cuộc sống, nhưng Hứa Cẩm Vi lại biết vừa rồi bọn họ tiến hành giao dịch như thế nào.
Sau khi xác định mục tiêu, Hứa Cẩm Vi bước nhanh tới, thấp giọng hỏi, "Chú, trên người chú còn diêm không? Cha cháu bảo cháu tới mua diêm nhưng mà có quá nhiều người xếp hàng."
Người nông dân kia nhìn thấy người nói chuyện với mình là một cô nhóc mập mạp, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười trả lời ︰ "Chú không phải bán diêm, mới vừa rồi. . ."
Người nông dân nói được một nửa liền bị Hứa Cẩm Vi cắt ngang, cô cười rồi nhét vào trong tay ông ta hai tờ một hào, "Chú, cháu biết, thật sự là quá làm phiền chú, nhưng có thể xin chú giúp cháu hay không, cứ cho cháu một hộp diêm như cái chú vừa nãy là được."
Lúc cô nói chuyện, còn cố ý nhấn mạnh chữ "như", mắt cũng nhìn thẳng vào người đàn ông này.
Mặt ông ta lộ vẻ do dự, cô gái trước mặt chỉ có mười ba mười bốn tuổi, mặc dù nhìn dáng vẻ rất là thông minh lanh lợi, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, ông ta không biết rốt cuộc có nên tin tưởng cô nhóc này hay không.
"Chú, xin chú đó." Tiếng nói của Hứa Cẩm Vi trong trẻo, nhưng lúc tiếng nói rơi xuống thì cô im lặng làm một khẩu hình, lại đè túi áo một cái.
Người đàn ông kia thấy vậy, rốt cuộc từ trong túi móc ra một hộp diêm, "Vậy cũng được, hộp diêm này cho cháu."
"Cảm ơn chú." Hứa Cẩm Vi cười nhận lấy hộp quẹt rồi nhanh chóng chạy đi.
Đến chỗ không có người, cô mới dè dặt mở hộp quẹt ra, quả nhiên bên trong hộp quẹt tìm được một hàng chữ nhỏ, chỉ viết một tên đường nhưng Hứa Cẩm Vi biết, đó chính là chỗ chợ đen.
Chỉ cần có nhu cầu thì chợ đen sẽ tồn tại, đến người sống sót ở thời Mạt thế cũng không ngoại lệ, lúc Hứa Cẩm Vi sống ở mạt thế cũng không ít lần đi chợ đen mua đồ, cho nên nhãn lực tìm người của cô vẫn tương đối khá.
Mới vừa rồi, người đàn ông kia nhìn giống như là đang xếp hàng nhưng thực tế là người dẫn đường mà chợ đen sắp xếp, khách được chỉ dẫn còn đều là người tương đối quen thuộc. Diêm quẹt mấy xu ai lại lấy hai hào đi mua? Người đàn ông trung niên trước đó và người đàn ông này chẳng qua là diễn một vở kịch, diêm quẹt chẳng qua là biện pháp che mắt, quan trọng nhất là tin tức truyền đi bên trong, hộp quẹt này thật ra chính là vé vào chợ đêm. Dẫu sao bây giờ chính phủ quản lý rất nghiêm loại hành động đầu cơ trục lợi này, lỡ như bị bắt thì không phải đùa, vô luận là người chỉ dẫn hay là người bán hàng cũng đều gặp nguy hiểm.