Giải quyết mì xong, Thẩm Lê để cậu dựa theo tư thế vốn có chụp một bức ảnh.
Thật ra câu cuối cùng vừa rồi mới xem như lời trêu đùa, bất cứ bức tranh nào cũng cần hoàn chỉnh mới có thể tính là một tác phẩm tốt, nhưng nếu để cậu chống đỡ đến đi vẽ xong hoàn chỉnh, phỏng chừng trời sẽ sáng, sẽ rất khó chịu.
Biên Dịch đi rồi, Thẩm Lê lại ngồi trong phòng vẽ tranh tiếp tục kết thúc, bây giờ cô rất hưng phấn, không hề buồn ngủ, cho nên dứt khoát nhân dịp này vẽ xong bức này.
Sau khi Biên Dịch về nhà một mình nằm trên giường cũng không ngủ, luôn cảm thấy xúc cảm mềm mại trên mặt vẫn còn, sau mười tuổi trên cơ bản ngoại trừ chính cậu thì không có ai có thể sờ mặt cậu, nhưng tay nam sinh nói thế nào cũng hơi thô, lực lớn, làm gì có loại cảm giác lành lạnh, như gần như xa, mềm mại không xương như vậy.
Còn có chuyện tổ đội ba người, Thẩm Thính Duyên là cậu quen qua game, trong game sau khi kết bạn phát hiện còn là đàn em lớp 10 cùng trường, ít nhiều vẫn có cảm tình plastic (như nhựa, dễ gãy), hai người kết bạn WeChat, Thẩm Thính Duyên nói muốn mang em gái chơi game cậu cũng đồng ý, không nghĩ đến vậy mà là Thẩm Lê.
Cậu hơi phiền, lấy điện thoại từ dưới gối đầu ra, lại đăng nhập giao diện Vương Giả lần nữa, nhìn người xin kết bạn một cái.
Từ lần xé rách mặt lần trước cùng nữ sinh tên Diêu Dao, cô ta ngừng nghỉ một thời gian, lại thay acc kết bạn với cậu, bị phát hiện lại block người, làm đến giờ biến thành đi mua acc của cô.
Cậu kéo Diêu Dao từ sổ đen trong WeChat ra.
Biên Dịch: [Chị không cần đi mua acc của người này, chúng ta nói chuyện.]
Bên kia vậy mà trả lời ngay lập tức, nhưng câu trả lời như ông nói gà bà nói vịt.
Dao Dao: [Nữ sinh kia nói cho em? Còn nói mình không mời người chơi cùng, há miệng là đòi hai vạn, quả nhiên cũng không phải người tốt gì, không bằng em chơi cùng chị.]
Biên Dịch cảm thấy người này rất “tuyệt”: [Không cần kéo những người khác vào, chỉ nói chị, chị coi trọng cái gì của tôi?]
Đối phương vẫn đang nhập, hơn nửa ngày, gửi một tin nhắn dài đến: [Thật ra mà nói, em trai, chúng ta ở cùng chỗ, chị đã thấy em, chị chắc đã thể hiện rõ rồi đi, tóm lại chính là các phương diện của em đều rất hợp gu của chị. Chị biết em vẫn là học sinh, yêu đương với chị, không lỗ, chị rất có tiền.]
Biên Dịch nhanh chóng quét mắt, thấy hai chữ “em trai”, nhăn mi lại: [Không thể nào, đừng đi tìm người này.]
Dao Dao: [Như vậy, chúng ta gặp nhau đi.]
Biên Dịch sắp tức bật cười: [Chúng ta chỉ là người xa lạ, hiểu không? Đây là chị đang quấy rối tôi. Tôi chỉ nói như vậy thôi, chị tuỳ ý.]
Diêu Dạo lại gửi tin nhắn qua, đã biến thành dấu chấm than màu đỏ.
__
Thẩm Lê hôn mê từ 7 giờ sáng đến tận 5 giờ chiều, sau khi tỉnh lại phát hiện Biên Dịch gửi tin nhắn buổi trưa bảo Tống Gia tìm cậu đi học bù ở thư viện, hôm nay cũng để Quyển Quyển ở nhà cô.
Giang Hạ cũng gửi tin nhắn đến, lén lút hỏi: [Cậu còn muốn ở Tây Môn đến khi nào, không phải là vui đến quên trời đất, không chuẩn bị về chung cư Nam Giang đấy chứ!]
Thẩm Lê vô cùng thấy sắc quên bạn: [Còn sớm lắm.]
Cô lại trả lời Biên Dịch “được”, vô cùng vui mừng nằm trên giường gọi Quyển Quyển, Quyển Quyển từ cửa phòng khách đi vào, lẻn đến trên giường chui vào trong ngực Thẩm Lê.
“Ba em không ở đây, hôm nay mang em ra ngoài chơi!”
Nói là đi chơi, thật ra cũng chính là mang nó ra chợ bán thức ăn.
Thẩm Lê mua một đống đồ ăn.
Biên Quyển Quyển vui vẻ nhấc một giỏ rau làm bằng tre.
Lúc lướt mạng luôn thấy có video ngắn huấn luyện chó nhấc giỏ rau đi mua đồ ăn, Thẩm Lê hâm mộ không chịu được. Trước kia không có điều kiện, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cô nhất định phải thoả mãn nguyện vọng trước kia của mình.
“Quyển Quyển, ngậm!” Thẩm Lê xách giỏ tre đặt bên miệng nó, một tay cầm cây giăm bông.
Nó ngậm giỏ, Thẩm Lê sẽ thưởng cho nó đồ ăn vặt.
Chó vàng vốn dĩ rất thông minh, tuy ban đầu có hơi không hiểu được tình huống, nhưng đến tối đã có hiệu quả ban đầu, rất có cảm giác linh hoạt như trong video. Quyển Quyển là một con chó lớn thành niên, ngậm rổ khá thành thạo, chẳng qua vẫn là tâm tính chưa định, không bao lâu đã không còn kiên nhẫn.
Thẩm Lê cũng không miễn cưỡng, mặc kệ nó tự chơi một lát, sau khi làm cơm xong nhét tờ giấy nhỏ vào giỏ tre.
Quyển Quyển ngậm giỏ lên lầu.
Biên Dịch mở cửa thấy một màn này, chấn kinh trong chốc lát, mới lấy một tờ giấy từ trong giỏ ra.
Mở tờ giấy ra, trên đó có một hàng chữ khải quyên tú… chưa ăn cơm thì xuống lầu ăn cơm.
Một người một chó nhìn nhau, thuần thục mà đi xuống lầu. Biên Dịch kéo cửa khép hờ ra, Quyển Quyển chui từng chút vào, hộp đồ ăn của nó trong phòng khách đã có bữa tối phong phú.
Cơm chiều 3 đồ ăn 1 canh…
Đồ ăn Thẩm Lê làm ăn ngon khác hơn so với các quán ăn bên ngoài, nếu nhất định phải nói có gì khác biệt, đó chính là những món ăn này rất có cảm giác như cơm nhà.
Trước khi Biên Dịch chưa dọn ra ngoài, trong nhà đều là cô giúp việc nấu cơm, cô giúp việc ban đầu sau khi Biên Thanh Thành kết hôn lần hai đã bị sa thải, cô giúp việc mới là Tiết Tình thuê. Đồ ăn mỗi ngày đều nhiều dầu nhiều muối, rất cay.
Trong nhà kia, Biên Thanh Thành có thể ăn cay, Tiết Tình có thể ăn cay, chỉ có Biên Dịch theo mẹ, khẩu vị xem như thanh đạm. Từ đó về sau cơ bản cậu ở nhà đều ăn rất ít, ăn uống không tốt cũng là do lúc đó.
Thẩm Lê ngước đầu lên, kiêu ngạo mà nói cho cậu tay nghề này là học từ mợ, mợ rất biết cách phối hợp chay mặn, phối hợp khẩu vị, cậu có phúc khí ăn được những món này, còn phải cảm ơn mợ của cô.
Biên Dịch không thể phản bác, việc trước kia Tống Gia Trạch làm bây giờ đến lượt cậu, ăn cơm Thẩm Lê nấu vậy chỉ có thể để cậu rửa bát.
Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Thẩm Lê thấy cậu tự giác như vậy, không ngăn trở chút nào, nhìn Biên Dịch bưng bát đũa vào phòng bếp, đi theo đưa tạp dề.
“Không cần.” Biên Dịch nhìn tạp dề heo Peppa màu hồng phấn chằm chằm, không lưu tình mà từ chối.
“Cái này không đáng yêu sao?” Thẩm Lê hỏi.
Biên Dịch ghét bỏ liếc mắt một cái: “Xấu.”
Được thôi, Thẩm Lê cũng không miễn cưỡng, thu tạp dề ôm vào trong ngực, cơ thể dựa vào trên đài gia vị, thình lình nhắc đến tranh: “Bức tranh hôm qua vẽ gần xong rồi, em muốn xem không?”
Biên Dịch đang dùng giẻ lau dính nước rửa bát để cọ bát, nghe vậy dừng lại nhìn Thẩm Lê, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Mấy tiếng trước…
Tống Gia Trạch lôi kéo Biên Dịch học hai tiếng cuối cùng cũng không tập trung lực chú ý được, chính cậu ấy không học được thì không có khả năng để Biên Dịch vùi đầu làm đề, thần kinh dở hơi nói: “A Dịch, tôi phát hiện một chuyện thú vị.”
Biên Dịch dừng bút, rất nể tình: “Nói đi.”
Tống Gia Trạch: “Trước kia tôi kết bạn với bạn chị Thẩm Lê, cậu đoán xem hôm nay chị ấy đăng gì lên vòng bạn bè?”
Biên Dịch: “…”
Tống Gia Trạch tự biết sẽ không được đáp lại, tự giác mà khai tất cả những gì mình biết ra: “Chị ấy kêu ca phòng ở của chị Thẩm Lê ở chung cư Nam Giang đã có bụi rồi, còn hỏi chị ấy có phải vui đến mức quên cả trời đất không muốn về đó hay không.”
“Chung cư Nam Giang đó! Địa phương tấc đất tấc vàng của Giang Thành, mua tốn bao nhiêu tiền, chị Thẩm Lê lại có tiền như vậy?”
“Vậy cậu nói chị ấy có phòng ở Nam Giang ở nơi rách nát như Tây Môn làm gì nhỉ, chẳng lẽ là để tìm linh cảm? Thích bần cùng?” Tống Gia Trạch nói xong lại lắc đầu: “Ý nghĩ của nghệ thuật gia quả nhiên không thể hiểu.”
Biên Dịch không nói gì, cậu cũng không biết.
Nhưng mà lúc này cậu đột nhiên phát hiện, thật ra tất cả đều có dấu vết để lại, tuy Thẩm Lê ở đây, nhưng quần áo ngày thường cô mặc, đồ dùng trong nhà đều không phải đồ rẻ.
Thẩm Lê cũng không phát hiện cái gì, cô vui vẻ nói: “Thật xinh đẹp, đây là tác phẩm chị vừa lòng nhất trong nửa năm gần đây.”
“Một bức tranh có chất lượng cao sao?” Biên Dịch đột nhiên hỏi.
Chất lượng cao, giá cao.
Thẩm Lê nháy mắt đã hiểu, không thèm để ý mà nói: “Còn ổn.”
Còn ổn, bình thường chính là rất cao.
Cuối cùng Biên Dịch cầm bát đũa xối nước, đặt vào khung nhựa một bên, tầm mắt đối diện với Thẩm Lê: “Vậy vì sao chị muốn ở chỗ này?”
Biên Dịch chưa bao giờ dễ dàng gọi Thẩm Lê là chị, một khi gọi, hoặc là nghẹn hỏng rồi, hoặc là có mục đích.
Thẩm Lê bất ngờ nghe thấy vấn đề này, có hoảng loạn trong nháy mắt, lắp bắp nói: “Đây… đây là bà nội chị để lại.”
Cô nhìn thấy trong mắt thiếu niên có ý muốn tìm tòi nghiên cứu, mạnh mẽ trấn định lại, hung dữ che giấu bản thân, giống như mèo xù lông: “Chị muốn ở đâu thì ở đó, cái này em trai cũng muốn quản?”
Biên Dịch bị chặn lại, cậu nhớ hình như trước đó mình từng nói lời như vậy với Thẩm Lê.
… “Ăn ngon cũng không thể ăn mãi, cái này chị cũng muốn quản?”
… “Chị muốn ở đâu thì ở đó, cái này em trai cũng muốn quản?”
Biên Dịch cảm thấy chị gái này trẻ con còn mang thù, không giống người trưởng thành hơn hai mươi tuổi chút nào.
Đề tài này cứ ngừng lại như vậy.
Đêm nay Biên Dịch mang Quyển Quyển về nhà ngủ.
Đại khái là đột nhiên thay đổi địa phương nên Quyển Quyển còn chưa quen lắm, từ khi Biên Dịch ra khỏi phòng bếp nó vẫn luôn ư ư hự hự chạy quanh chân cậu, xoay chuyển chủ nhân có “Ý chí sắt đá” mềm lòng.
Cậu rũ mắt, thần sắc tự nhiên ngạo kiều, ngoài miệng ác liệt không chịu nổi: “Không phải muốn dính người ta sao? Nhìn tao làm gì.”
Quyển Quyển lại ư ư.
Thẩm Lê không thể nhìn Biên Dịch ức hiếp Quyển Quyển như vậy, vỗ cậu: “Đêm nay em mang về trước đi, buổi tối có lẽ nó còn chưa thích ứng.”
“Sáng mai tôi lại mang đến.”
Thẩm Lê đáp ứng, nhưng buổi sáng ngày hôm sau lâm vào cơn buồn ngủ nặng nề, sống chết gõ cửa cũng không tỉnh.
Rơi vào đường cùng, chó lại bị nhốt ở trong nhà.
Sau khi Thẩm Lê tỉnh lại nhìn WeChat, hơi ngốc, còn định chờ Biên Dịch về thì xin lỗi chú chó.
Ai biết chưa chờ cậu bé quay về được, lại chờ đến một cuộc điện thoại của Tống Gia Trạch.
Ngữ khí của cậu ấy rất gấp: “Chị Thẩm Lê, chị có thể đến đồn công an gần trường đón A Dịch một chút không ạ?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK