Minh Hi biết Ấn Thiếu Thần này là đang làm nũng với mình.
Cô vô cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, hết sức buồn rầu nhỏ giọng nói: “Để tôi nghĩ cách.”
Ấn Thiếu Thần rất vừa lòng với câu trả lời của cô, rốt cuộc cũng thả Minh Hi ra theo Minh Hi đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây liền phát hiện không thấy bóng dáng của Tề Sơn đâu cả, cần phải trốn cẩn thận như vậy ư?
Cô còn muốn mượn hai quyển sách, quay đầu lại nói với anh: “Tôi muốn tìm hai quyển sách, cậu chờ tôi một chút.”
Ấn Thiếu Thần gật đầu, không sốt ruột, hai tay đút vào túi, thong dong đi theo sau Minh Hi.
Đúng là giai đoạn kiểm tra định kì, thư viện có rất nhiều học sinh ở đây ôn tập, có không ít người nhìn thấy Ấn Thiếu Thần luôn đi theo Minh Hi dạo trong thư viện.
Một tổ hợp trai xinh gái đẹp, muốn không chú ý đến cũng khó.
Rõ ràng có thể thấy hai người đang đi chung với nhau, hơn nữa còn không có người khác đi theo.
Có vẻ như đang……hẹn hò.
Minh Hi tìm sách rất là “bất quy tắc”.
Một cuốn hình mẫu để đan áo len và một cuốn sách “Địa lý và Đời sống”.
Ấn Thiếu Thần đi bên cạnh cô, nhìn thấy hai cuốn sách không liên quan gì đến nhau này cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Minh suy nghĩ một chút, sau đó đi lấy cuốn sách mà Ấn Thiếu Thần muốn đọc trước đó, đi đến quầy mượn sách.
Người cho mượn sách cũng là một học sinh, đây là một loại công việc bán thời gian, nhìn thấy hai người đi cùng nhau tới đây đăng ký liền sửng sốt một hồi.
Ở trường quốc tế Gia Hoa, hầu như không có ai mà không biết Ấn Thiếu Thần.
Gần đây Minh Hi cũng rất nổi tiếng, có khá nhiều người biết cô, học sinh này đương nhiên cũng biết.
Hai nhân vật hô mưa gọi gió này lại đi cùng với nhau, thật là kì quái.
Minh Hi mượn ba quyển sách, học sinh này nhỏ giọng nói: “Một lần chỉ có thể mượn hai quyển, hơn nữa lúc trước cậu có hai quyển chưa trả nên chỉ có thể mượn một quyển thôi.”
“Hả?” Minh Hi hơi mất mát, nhìn ba quyển sách, thật khó lựa chọn.
Ấn Thiếu Thần ném thẻ học sinh của mình ra: "Ghi vào hồ sơ của tôi."
Minh Hi lập tức lấy thẻ sinh viên của Ấn Thiếu Thần, cô mượn cuốn sách mà Ấn Thiếu Thần muốn xem kia còn Ấn Thiếu Thần mượn.... hình mẫu để đan áo len và Địa lí và đời sống.
“Tôi có phải đích thân đến khi trả sách không?” Minh Hi hỏi lúc kí tên.
“Có.” Học sinh trả lời.
“Chậc……” Ấn Thiếu Thần rõ ràng cảm thấy phiền phức, anh học ở Gia Hoa nhiều năm cũng rất ít khi tới thư viện.
“Không thì tôi không mượn nữa nhé?” Minh Hi hỏi anh.
“Mượn, nói nhảm gì thế?” Lúc nói mày vẫn nhíu chặt như cũ.
“Ừ……”
Chờ hai người đi rồi, các học sinh bán thời gian mới không nhịn được chụm lại bàn tán.
“Hai người bọn họ đang hẹn hò à? Nhìn rất xứng đôi.”
“Danh tiếng của Minh Hi đó không tốt phải không?”
“Lớn lên đẹp là được, danh tiếng cái gì chứ? Nữ sinh đẹp có nhiều lời đồn nhảm nhí lắm.
“Ấn Thiếu Thần đối với bạn gái hung dữ như vậy sao?”
“Hung dữ à? Sao tôi thấy có chút cưng chiều đó? Hơi hâm mộ.”
“Các nữ sinh yêu thầm Ấn Thiếu Thần trong kí túc xá của tôi sắp thất tình, chắc là khóc chết mất thôi.”
*
Minh Hi dẫn Ấn Thiếu Thần đến siêu thị gần trường học, dạo một vòng, cuối cùng mua một túi kẹo đau họng.
Chờ Minh Hi tính tiền xong, hai người sóng vai đi về hướng ký túc xá.
“Trước tiên chỉ có thể làm như vậy, ngày mai tôi sẽ đến phòng y tế trường xem có siro ho gì đó không.” Minh Hi đưa kẹo đau họng cho Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần như không có tay, không nhận lấy, tiếp tục nhìn Minh Hi như chờ cô hầu hạ mình.
Minh Hi không khỏi bĩu môi, cho rằng vị này thật là khó hầu hạ, vì vậy tự mình mở túi ra, bóc lớp vỏ kẹo rồi đưa tới bên miệng Ấn Thiếu Thần: "Há miệng ra.". 𝖳𝙧ang gì 𝗺à hay hay thế # t 𝙧 u 𝗺 t 𝙧 u y e n.𝘷n #
Lúc này Ấn Thiếu Thần mới vừa lòng, hé miệng ăn kẹo đau họng, sau đó cười với Minh Hi một cái.
Đôi mắt anh trời sinh đã rất đẹp.
Đặc biệt là lúc cười.
Ngơ ngác, cô cảm thấy đôi mắt anh còn đẹp hơn cả bầu trời đêm hiện tại.
Ngay cả khi Minh Hi có hơi sợ Ấn Thiếu Thần, cô cũng không thể kìm được trái tim mình đập rộn ràng vào lúc này.
Minh Hi đưa nốt số kẹo còn lại cho anh: “Dư lại cho cậu.”
“Để ở chỗ cậu đi.”
“Cậu sẽ không cho rằng sau này tôi đều phải đút cho cậu chứ?”
“Đúng vậy.”
Minh Hi hận không thể ném kẹo vào mặt Ấn Thiếu Thần.
Cuối cùng cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng lấy kẹo về lại, đem sách mà mình muốn đọc đi, đưa sách cho Ấn Thiếu Thần: “Tôi đi nhé.”
Minh Hi quay đầu bước nhanh về phía kí túc xá, đi được một đoạn liền phát hiện Ấn Thiếu Thần vẫn luôn đi theo phía sau mình.
Bước chân của cô lại nhanh hơn một chút, đáng tiếc là Ấn Thiếu Thần chân dài, dễ dàng đuổi kịp.
Cô dừng bước xoay người nhìn về phía anh: “Cậu còn việc gì sao?”
“Tôi đến thăm Nguyệt Nha.”
Đúng, thăm Nguyệt Nha, không phải đưa cô về kí túc xá.
Cô chần chờ một hồi, lấy điện thoại di động trong túi ra cho Ấn Thiếu Thần xem ảnh chụp Nguyệt Nha: “Cậu xem, nó béo lên rồi.”
“Tôi muốn nhìn trực tiếp.”
“Tôi phải về rửa mặt đi ngủ.”
“Cậu cứ rửa việc của cậu, tôi xem là việc của tôi.”
“……” Sao lại kì quái như vậy?
Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, đem sách trở về phòng ngủ, vừa đi vào phòng không lâu liền thấy Ấn Thiếu Thần xuất hiện ở cửa sổ, gõ gõ cửa kính.
Cô mở cửa sổ ra, Ấn Thiếu Thần lập tức nhanh gọn mà nhảy vào trong.
Nguyệt Nha nhìn thấy Ấn Thiếu Thần lại rất thân thiện, chủ động đến cọ cọ vào ống quần Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần ngồi xổm xuống bế Nguyệt Nha lên, sau đó ngồi trên ghế chơi với mèo, Minh Hi ngồi bên cạnh dọn phân mèo.
Minh Hi dọn phân mèo xong, lại dọn dẹp lại phòng của mình, vừa ngồi xuống giường, Ấn Thiếu Thần liền nhíu mày hỏi: “Dọn dẹp xong hết rồi?”
“Ừ, đúng vậy.”
Ấn Thiếu Thần không thể chịu đựng được, đứng dậy giúp Minh Hi dọn dẹp phòng.
Anh vậy mà thật sự dọn dẹp phòng!
Minh Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thấy Ấn Thiếu Thần dường như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả quần áo cô tiện tay để trên giường cũng được gấp gọn gàng.
Tiếp đó, Ấn Thiếu Thần đem lồng mèo vào toilet.
Minh Hi đi theo đứng ở cửa nhìn liền thấy Ấn Thiếu Thần đang nghiêm túc mà cọ rửa.
“……” Minh Hi ôm Nguyệt Nha nhìn Ấn Thiếu Thần làm việc, cảm thấy bất lực.
Có vẻ như cô thật sự rất lôi thôi.
“Meo.” Nguyệt Nha cũng bày tỏ ý kiến.
Trong một khoảnh khắc, Minh Hi vô cùng muốn mời Ấn Thiếu Thần đến nhà mình làm khách.
Bây giờ người giúp việc trong nhà đều đã bị Minh Nguyệt đuổi đi, Minh Hi cũng không phải loại người sẽ dọn dẹp nhà cửa kỹ lưỡng, hơn một tháng nay biệt thự vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.
Nếu Ấn Thiếu Thần đến, lỡ như không ngồi yên được, giúp cô dọn dẹp toàn bộ biệt thự thì sao?
Minh Nguyệt không thể nào đuổi Ấn Thiếu Thần đi đâu nhỉ?
Vô cùng hoàn mỹ, kế hoạch thông qua.
Nhưng mà nhìn bộ dạng Ấn Thiếu Thần, Minh Hi vẫn nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay cả khi Ấn Thiếu Thần có đến và định giúp cô dọn dẹp nhà cửa, cô cũng không dám nhờ, vì vậy cô đã xua tan ý định đó.
*
Lớp quốc tế đột nhiên lập một nhóm nhỏ.
Hiện giờ lớp quốc tế có tổng cộng 46 người, trong nhóm nhỏ có 44 người, chỉ thiếu Minh Hi và Ấn Thiếu Thần.
Loại nhóm nhỏ thể này vô cùng kích thích.
Phùng Mạn Mạn: Tiền tuyến cấp báo, Ấn Thiếu Thần đột nhiên xuất hiện ở thư viện, sau đó không lâu cùng Minh Hi rời đi, còn dùng thẻ học sinh của mình giúp Minh Hi mượn sách.
Lưu Tuyết: Phát thanh viên số một Lưu Tuyết đưa tới tin tức đầu tiên, nghe nói có người nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi dạo siêu thị, Ấn Thiếu Thần còn đưa Minh Hi trở về phòng kí túc xá.
Bạn học 1: Có gì đó mờ ám!
Bạn học 2: Trời ạ, muốn điên quá à?
Bạn học 3: Gần đây có thể nhìn ra được ánh mắt của Ấn thiếu nhìn Minh Hi không bình thường, mọi lúc mọi nơi đều nhìn chằm chằm Minh Hi.
Bạn học 1: Chính xác, hơn mười năm nay tôi chưa bao giờ thấy Ấn thiếu như vậy, Hồi còn ở nhà trẻ còn không thích chơi đùa với người khác! Thích loại nữ sinh như thế nào? Sẽ vá áo!
Thiệu Dư: Suy nghĩ nhiều rồi, hai người chỉ là tình bạn đơn thuần.
Hàn Mạt: Ấn thiếu của chúng ta là loại sẽ theo đuổi con gái sao, không phải!
Bạn học 4: Hai người các cậu thật là ngu ngốc, rõ ràng như vậy còn phủ nhận.
Bạn học 5: Tôi thấy hai người bọn họ là đang mỉa mai đó.
Phùng Mạn Mạn: Ôi, thật đáng tiếc, Minh Hi không thích Ấn Thiếu Thần.
Thiệu Dư: ……
Phùng Mạn Mạn: Lần trước tôi đã hỏi Minh Hi, cô ấy nói mình và Ấn Thiếu Thần tuyệt đối sẽ không có khả năng ở bên nhau.
Thiệu Dư cầm di động, nhìn Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm vào di động, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
Sao cứu vớt được người này đây, bạn cùng bàn thật là thờ ơ.
Hàn Mạt bên cạnh đặt ngón tay trên màn hình, nửa ngày cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Ấn Thiếu Thần giật di động của Thiệu Dư, cúi đầu nhìn vào màn hình, Thiệu Dư sụp đổ trực tiếp che mặt lại.
Thiệu Dư: Vì sao chứ?
Hàn Mạt nhìn thấy những lời này liền trợn to mắt, những lời này rõ ràng là do Ấn Thiếu Thần nhắn.
Phùng Mạn Mạn: Không biết vì sao, dù sao cũng là không thích, nguyên văn lời nói là: Thế giới này người mà không có khả năng qua lại nhất chính là Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần nhìn màn hình di động, hô hấp trở nên khó chịu.
Anh hơi nhíu mày, không biết có phải cảm thấy quá mất mặt không mà lại có chút phẫn nộ.
Tiện tay ném di động qua một bên, một mình giận dỗi.
Hàn Mạt nhanh chóng đánh chữ hỏi: Tò mò Minh Hi sẽ qua lại với loại người như thế nào.
Phùng Mạn Mạn: Để tôi đi hỏi chút.
Một lát sau, Phùng Mạn Mạn gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Hàn Mạt click mở ra xem đầu tiên.
Phùng Mạn Mạn: Cậu sẽ quen với nam sinh như thế nào?
Minh Hi: Hả…… Chưa bao giờ nghĩ tới.
Phùng Mạn Mạn: Bây giờ nghĩ thử xem?
Minh Hi: Đường Dịch!
Phùng Mạn Mạn: A a a a! Không được cướp tình yêu của tớ, anh ấy là chồng của tớ.
Hàn Mạt: “Không thể hiểu nỗi……”
Thiệu Dư gật đầu theo: “Nữ sinh là vậy đấy, càng để ý sẽ càng làm như không thèm để ý, khi muốn đều sẽ nói: Không cần.”
“Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy Minh Hi là một nữ sinh thẹn thùng.” Hàn Mạt cũng cổ động theo.
Tuy rằng cả hai người đều không quá tự tin.
Ấn Thiếu Thần nhìn hai người bọn họ, cảm thấy rất phiền: “Tôi muốn đi ngủ, đi đây.”
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng Thiệu Dư.
Thiệu Dư lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phùng Mạn Mạn, nhắc nhở cô tự bảo vệ mình.
Phùng Mạn Mạn dứt khoát nhắn lại bằng tin nhắn thoại: “Sao Ấn Thiếu Thần lại nhìn trộm tin nhắn chứ!”
Thiệu Dư: Tôi có nghĩ cậu ấy lại đột nhiên qua phòng tôi đâu.
Phùng Mạn Mạn: A a a a!
Thiệu Dư: Nói tiếp đi, Đường Dịch là ai?
Phùng Mạn Mạn: Chồng tôi.
Thiệu Dư: Vậy thì…… nên cho cậu ta đi khám mắt hoặc khám thần kinh đi.
Phùng Mạn Mạn: Cút.
*
Ngày hôm sau, Minh Hi liền bị cảm.
Cô đã từng cảm thấy cảm lạnh dễ lây lan như vậy chỉ có ở trong sách, sau đó cô xuyên vào một cuốn sách viết vớ vẩn, nhìn Ấn Thiếu Thần trìu mến và bị lây cảm lạnh.
Thế cho nên hôm nay cô đến phòng y tế mua siro ho thật ra cảm giác là thật.
Cô bước vào phòng học đưa cho Ấn Thiếu Thần siro ho, ngồi trên ghế bắt đầu ho khan.
Toàn bộ học sinh trong phòng thi đều theo dõi hai người bọn họ.
Ngày hôm qua số người nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau rất nhiều, tin tức nội bộ truyền đi rất nhanh, đặc biệt là những nữ sinh nhiệt tình thích hóng chuyện, không lâu sau mọi người đều biết.
Hiện tại thấy hai người đều bị cảm giống nhau, mọi người nhịn không được suy nghĩ bậy bạ.
Khi bọn họ nhận ra Ấn Thiếu Thần đang nhìn bọn họ một cách khó chịu thì mới lập tức ngoan ngoãn mà thu hồi ánh mắt.
Chớ chọc đến vị này, phát điên giống như bệnh tâm thần vậy.
Ấn Thiếu Thần lấy từ trong cặp mình ra một đống thuốc, ném trên bàn Minh Hi: “Uống đi.”
“Không cần phải uống nhiều như vậy chứ?” Minh Hi cầm xem.
“Cậu còn biết vậy à? Vậy mà cho tôi uống nhiều thế.”
“Thật ra cậu cũng không uống nhiều như vậy đâu, tôi chỉ mở nhiều thuốc ra xem cái nào cho uống dễ hơn thôi, uống nhiều sẽ chết người đấy.”
“……” Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi tìm thuốc uống.
Khi Ấn Thiếu Thần cất hộp thuốc đi, anh thấp giọng hỏi: "Bình thường các người đều lặng ngắt như tờ vậy sao?"
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ, hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện đều vô cùng rõ ràng.
Hiển nhiên là cố ý không nói lời nào để có thể nghe lén nội dung hai người bọn họ nói.
“Tục ngữ nói, ngủ và ăn đều không nói.” Thiệu Dư cười trả lời, anh ta không kiêng dè gì Ấn Thiếu Thần lắm.
“Cậu làm gì? Ngủ hay ăn hả?” Ấn Thiếu Thần hỏi anh ta.
“Ăn cơm chó.”
Ấn Thiếu Thần nhìn Thiệu Dư, híp mắt, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Thiệu Dư lập tức câm miệng, sau đó ngồi trên ghế bật cười, lấy điện thoại di động ra mở máy ảnh, giơ lên nói: "Đi nào, hôm nay bầu không khí thật tốt, chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh."
Nói xong đếm ngược 3, 2, 1, chụp.
Ảnh chụp bao gồm đám người Thiệu Dư, Ấn Thiếu Thần, Minh Hi, Phùng Mạn Mạn, có đa dạng các biểu cảm.
Ấn Thiếu Thần là vẻ mặt ghét bỏ, Minh Hi lại phối hợp mà ôm mặt, cười vô cùng ngọt ngào.
Phùng Mạn Mạn cùng Hàn Mạt lại làm mặt quỷ.
Ảnh chụp được gửi vào nhóm lớp.
Minh Hi cũng mở ảnh chụp ra nhìn thoáng qua, sau đó liền thấy ảnh chụp có nửa người của Đường Tử Kì, mà Đường Tử Kỳ đang nhìn cô……
Ánh mắt có hơi…… kì lạ?
Cô lập tức có loại cảm giác cực kì không tốt, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tử Kì, liền thấy Đường Tử Kỳ đã tiếp tục cúi đầu đọc sách như chưa có gì xảy ra.
Thế nhưng cô biết, cô đã bị Đường Tử Kì chú ý tới.
Bị nữ chính coi là tình địch……
Đây là một chuyện cực kì không ổn.
Cô vô cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, hết sức buồn rầu nhỏ giọng nói: “Để tôi nghĩ cách.”
Ấn Thiếu Thần rất vừa lòng với câu trả lời của cô, rốt cuộc cũng thả Minh Hi ra theo Minh Hi đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây liền phát hiện không thấy bóng dáng của Tề Sơn đâu cả, cần phải trốn cẩn thận như vậy ư?
Cô còn muốn mượn hai quyển sách, quay đầu lại nói với anh: “Tôi muốn tìm hai quyển sách, cậu chờ tôi một chút.”
Ấn Thiếu Thần gật đầu, không sốt ruột, hai tay đút vào túi, thong dong đi theo sau Minh Hi.
Đúng là giai đoạn kiểm tra định kì, thư viện có rất nhiều học sinh ở đây ôn tập, có không ít người nhìn thấy Ấn Thiếu Thần luôn đi theo Minh Hi dạo trong thư viện.
Một tổ hợp trai xinh gái đẹp, muốn không chú ý đến cũng khó.
Rõ ràng có thể thấy hai người đang đi chung với nhau, hơn nữa còn không có người khác đi theo.
Có vẻ như đang……hẹn hò.
Minh Hi tìm sách rất là “bất quy tắc”.
Một cuốn hình mẫu để đan áo len và một cuốn sách “Địa lý và Đời sống”.
Ấn Thiếu Thần đi bên cạnh cô, nhìn thấy hai cuốn sách không liên quan gì đến nhau này cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Minh suy nghĩ một chút, sau đó đi lấy cuốn sách mà Ấn Thiếu Thần muốn đọc trước đó, đi đến quầy mượn sách.
Người cho mượn sách cũng là một học sinh, đây là một loại công việc bán thời gian, nhìn thấy hai người đi cùng nhau tới đây đăng ký liền sửng sốt một hồi.
Ở trường quốc tế Gia Hoa, hầu như không có ai mà không biết Ấn Thiếu Thần.
Gần đây Minh Hi cũng rất nổi tiếng, có khá nhiều người biết cô, học sinh này đương nhiên cũng biết.
Hai nhân vật hô mưa gọi gió này lại đi cùng với nhau, thật là kì quái.
Minh Hi mượn ba quyển sách, học sinh này nhỏ giọng nói: “Một lần chỉ có thể mượn hai quyển, hơn nữa lúc trước cậu có hai quyển chưa trả nên chỉ có thể mượn một quyển thôi.”
“Hả?” Minh Hi hơi mất mát, nhìn ba quyển sách, thật khó lựa chọn.
Ấn Thiếu Thần ném thẻ học sinh của mình ra: "Ghi vào hồ sơ của tôi."
Minh Hi lập tức lấy thẻ sinh viên của Ấn Thiếu Thần, cô mượn cuốn sách mà Ấn Thiếu Thần muốn xem kia còn Ấn Thiếu Thần mượn.... hình mẫu để đan áo len và Địa lí và đời sống.
“Tôi có phải đích thân đến khi trả sách không?” Minh Hi hỏi lúc kí tên.
“Có.” Học sinh trả lời.
“Chậc……” Ấn Thiếu Thần rõ ràng cảm thấy phiền phức, anh học ở Gia Hoa nhiều năm cũng rất ít khi tới thư viện.
“Không thì tôi không mượn nữa nhé?” Minh Hi hỏi anh.
“Mượn, nói nhảm gì thế?” Lúc nói mày vẫn nhíu chặt như cũ.
“Ừ……”
Chờ hai người đi rồi, các học sinh bán thời gian mới không nhịn được chụm lại bàn tán.
“Hai người bọn họ đang hẹn hò à? Nhìn rất xứng đôi.”
“Danh tiếng của Minh Hi đó không tốt phải không?”
“Lớn lên đẹp là được, danh tiếng cái gì chứ? Nữ sinh đẹp có nhiều lời đồn nhảm nhí lắm.
“Ấn Thiếu Thần đối với bạn gái hung dữ như vậy sao?”
“Hung dữ à? Sao tôi thấy có chút cưng chiều đó? Hơi hâm mộ.”
“Các nữ sinh yêu thầm Ấn Thiếu Thần trong kí túc xá của tôi sắp thất tình, chắc là khóc chết mất thôi.”
*
Minh Hi dẫn Ấn Thiếu Thần đến siêu thị gần trường học, dạo một vòng, cuối cùng mua một túi kẹo đau họng.
Chờ Minh Hi tính tiền xong, hai người sóng vai đi về hướng ký túc xá.
“Trước tiên chỉ có thể làm như vậy, ngày mai tôi sẽ đến phòng y tế trường xem có siro ho gì đó không.” Minh Hi đưa kẹo đau họng cho Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần như không có tay, không nhận lấy, tiếp tục nhìn Minh Hi như chờ cô hầu hạ mình.
Minh Hi không khỏi bĩu môi, cho rằng vị này thật là khó hầu hạ, vì vậy tự mình mở túi ra, bóc lớp vỏ kẹo rồi đưa tới bên miệng Ấn Thiếu Thần: "Há miệng ra.". 𝖳𝙧ang gì 𝗺à hay hay thế # t 𝙧 u 𝗺 t 𝙧 u y e n.𝘷n #
Lúc này Ấn Thiếu Thần mới vừa lòng, hé miệng ăn kẹo đau họng, sau đó cười với Minh Hi một cái.
Đôi mắt anh trời sinh đã rất đẹp.
Đặc biệt là lúc cười.
Ngơ ngác, cô cảm thấy đôi mắt anh còn đẹp hơn cả bầu trời đêm hiện tại.
Ngay cả khi Minh Hi có hơi sợ Ấn Thiếu Thần, cô cũng không thể kìm được trái tim mình đập rộn ràng vào lúc này.
Minh Hi đưa nốt số kẹo còn lại cho anh: “Dư lại cho cậu.”
“Để ở chỗ cậu đi.”
“Cậu sẽ không cho rằng sau này tôi đều phải đút cho cậu chứ?”
“Đúng vậy.”
Minh Hi hận không thể ném kẹo vào mặt Ấn Thiếu Thần.
Cuối cùng cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng lấy kẹo về lại, đem sách mà mình muốn đọc đi, đưa sách cho Ấn Thiếu Thần: “Tôi đi nhé.”
Minh Hi quay đầu bước nhanh về phía kí túc xá, đi được một đoạn liền phát hiện Ấn Thiếu Thần vẫn luôn đi theo phía sau mình.
Bước chân của cô lại nhanh hơn một chút, đáng tiếc là Ấn Thiếu Thần chân dài, dễ dàng đuổi kịp.
Cô dừng bước xoay người nhìn về phía anh: “Cậu còn việc gì sao?”
“Tôi đến thăm Nguyệt Nha.”
Đúng, thăm Nguyệt Nha, không phải đưa cô về kí túc xá.
Cô chần chờ một hồi, lấy điện thoại di động trong túi ra cho Ấn Thiếu Thần xem ảnh chụp Nguyệt Nha: “Cậu xem, nó béo lên rồi.”
“Tôi muốn nhìn trực tiếp.”
“Tôi phải về rửa mặt đi ngủ.”
“Cậu cứ rửa việc của cậu, tôi xem là việc của tôi.”
“……” Sao lại kì quái như vậy?
Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, đem sách trở về phòng ngủ, vừa đi vào phòng không lâu liền thấy Ấn Thiếu Thần xuất hiện ở cửa sổ, gõ gõ cửa kính.
Cô mở cửa sổ ra, Ấn Thiếu Thần lập tức nhanh gọn mà nhảy vào trong.
Nguyệt Nha nhìn thấy Ấn Thiếu Thần lại rất thân thiện, chủ động đến cọ cọ vào ống quần Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần ngồi xổm xuống bế Nguyệt Nha lên, sau đó ngồi trên ghế chơi với mèo, Minh Hi ngồi bên cạnh dọn phân mèo.
Minh Hi dọn phân mèo xong, lại dọn dẹp lại phòng của mình, vừa ngồi xuống giường, Ấn Thiếu Thần liền nhíu mày hỏi: “Dọn dẹp xong hết rồi?”
“Ừ, đúng vậy.”
Ấn Thiếu Thần không thể chịu đựng được, đứng dậy giúp Minh Hi dọn dẹp phòng.
Anh vậy mà thật sự dọn dẹp phòng!
Minh Hi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thấy Ấn Thiếu Thần dường như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả quần áo cô tiện tay để trên giường cũng được gấp gọn gàng.
Tiếp đó, Ấn Thiếu Thần đem lồng mèo vào toilet.
Minh Hi đi theo đứng ở cửa nhìn liền thấy Ấn Thiếu Thần đang nghiêm túc mà cọ rửa.
“……” Minh Hi ôm Nguyệt Nha nhìn Ấn Thiếu Thần làm việc, cảm thấy bất lực.
Có vẻ như cô thật sự rất lôi thôi.
“Meo.” Nguyệt Nha cũng bày tỏ ý kiến.
Trong một khoảnh khắc, Minh Hi vô cùng muốn mời Ấn Thiếu Thần đến nhà mình làm khách.
Bây giờ người giúp việc trong nhà đều đã bị Minh Nguyệt đuổi đi, Minh Hi cũng không phải loại người sẽ dọn dẹp nhà cửa kỹ lưỡng, hơn một tháng nay biệt thự vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.
Nếu Ấn Thiếu Thần đến, lỡ như không ngồi yên được, giúp cô dọn dẹp toàn bộ biệt thự thì sao?
Minh Nguyệt không thể nào đuổi Ấn Thiếu Thần đi đâu nhỉ?
Vô cùng hoàn mỹ, kế hoạch thông qua.
Nhưng mà nhìn bộ dạng Ấn Thiếu Thần, Minh Hi vẫn nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay cả khi Ấn Thiếu Thần có đến và định giúp cô dọn dẹp nhà cửa, cô cũng không dám nhờ, vì vậy cô đã xua tan ý định đó.
*
Lớp quốc tế đột nhiên lập một nhóm nhỏ.
Hiện giờ lớp quốc tế có tổng cộng 46 người, trong nhóm nhỏ có 44 người, chỉ thiếu Minh Hi và Ấn Thiếu Thần.
Loại nhóm nhỏ thể này vô cùng kích thích.
Phùng Mạn Mạn: Tiền tuyến cấp báo, Ấn Thiếu Thần đột nhiên xuất hiện ở thư viện, sau đó không lâu cùng Minh Hi rời đi, còn dùng thẻ học sinh của mình giúp Minh Hi mượn sách.
Lưu Tuyết: Phát thanh viên số một Lưu Tuyết đưa tới tin tức đầu tiên, nghe nói có người nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi dạo siêu thị, Ấn Thiếu Thần còn đưa Minh Hi trở về phòng kí túc xá.
Bạn học 1: Có gì đó mờ ám!
Bạn học 2: Trời ạ, muốn điên quá à?
Bạn học 3: Gần đây có thể nhìn ra được ánh mắt của Ấn thiếu nhìn Minh Hi không bình thường, mọi lúc mọi nơi đều nhìn chằm chằm Minh Hi.
Bạn học 1: Chính xác, hơn mười năm nay tôi chưa bao giờ thấy Ấn thiếu như vậy, Hồi còn ở nhà trẻ còn không thích chơi đùa với người khác! Thích loại nữ sinh như thế nào? Sẽ vá áo!
Thiệu Dư: Suy nghĩ nhiều rồi, hai người chỉ là tình bạn đơn thuần.
Hàn Mạt: Ấn thiếu của chúng ta là loại sẽ theo đuổi con gái sao, không phải!
Bạn học 4: Hai người các cậu thật là ngu ngốc, rõ ràng như vậy còn phủ nhận.
Bạn học 5: Tôi thấy hai người bọn họ là đang mỉa mai đó.
Phùng Mạn Mạn: Ôi, thật đáng tiếc, Minh Hi không thích Ấn Thiếu Thần.
Thiệu Dư: ……
Phùng Mạn Mạn: Lần trước tôi đã hỏi Minh Hi, cô ấy nói mình và Ấn Thiếu Thần tuyệt đối sẽ không có khả năng ở bên nhau.
Thiệu Dư cầm di động, nhìn Ấn Thiếu Thần ngồi bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm vào di động, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
Sao cứu vớt được người này đây, bạn cùng bàn thật là thờ ơ.
Hàn Mạt bên cạnh đặt ngón tay trên màn hình, nửa ngày cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Ấn Thiếu Thần giật di động của Thiệu Dư, cúi đầu nhìn vào màn hình, Thiệu Dư sụp đổ trực tiếp che mặt lại.
Thiệu Dư: Vì sao chứ?
Hàn Mạt nhìn thấy những lời này liền trợn to mắt, những lời này rõ ràng là do Ấn Thiếu Thần nhắn.
Phùng Mạn Mạn: Không biết vì sao, dù sao cũng là không thích, nguyên văn lời nói là: Thế giới này người mà không có khả năng qua lại nhất chính là Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần nhìn màn hình di động, hô hấp trở nên khó chịu.
Anh hơi nhíu mày, không biết có phải cảm thấy quá mất mặt không mà lại có chút phẫn nộ.
Tiện tay ném di động qua một bên, một mình giận dỗi.
Hàn Mạt nhanh chóng đánh chữ hỏi: Tò mò Minh Hi sẽ qua lại với loại người như thế nào.
Phùng Mạn Mạn: Để tôi đi hỏi chút.
Một lát sau, Phùng Mạn Mạn gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Hàn Mạt click mở ra xem đầu tiên.
Phùng Mạn Mạn: Cậu sẽ quen với nam sinh như thế nào?
Minh Hi: Hả…… Chưa bao giờ nghĩ tới.
Phùng Mạn Mạn: Bây giờ nghĩ thử xem?
Minh Hi: Đường Dịch!
Phùng Mạn Mạn: A a a a! Không được cướp tình yêu của tớ, anh ấy là chồng của tớ.
Hàn Mạt: “Không thể hiểu nỗi……”
Thiệu Dư gật đầu theo: “Nữ sinh là vậy đấy, càng để ý sẽ càng làm như không thèm để ý, khi muốn đều sẽ nói: Không cần.”
“Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy Minh Hi là một nữ sinh thẹn thùng.” Hàn Mạt cũng cổ động theo.
Tuy rằng cả hai người đều không quá tự tin.
Ấn Thiếu Thần nhìn hai người bọn họ, cảm thấy rất phiền: “Tôi muốn đi ngủ, đi đây.”
Nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng Thiệu Dư.
Thiệu Dư lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phùng Mạn Mạn, nhắc nhở cô tự bảo vệ mình.
Phùng Mạn Mạn dứt khoát nhắn lại bằng tin nhắn thoại: “Sao Ấn Thiếu Thần lại nhìn trộm tin nhắn chứ!”
Thiệu Dư: Tôi có nghĩ cậu ấy lại đột nhiên qua phòng tôi đâu.
Phùng Mạn Mạn: A a a a!
Thiệu Dư: Nói tiếp đi, Đường Dịch là ai?
Phùng Mạn Mạn: Chồng tôi.
Thiệu Dư: Vậy thì…… nên cho cậu ta đi khám mắt hoặc khám thần kinh đi.
Phùng Mạn Mạn: Cút.
*
Ngày hôm sau, Minh Hi liền bị cảm.
Cô đã từng cảm thấy cảm lạnh dễ lây lan như vậy chỉ có ở trong sách, sau đó cô xuyên vào một cuốn sách viết vớ vẩn, nhìn Ấn Thiếu Thần trìu mến và bị lây cảm lạnh.
Thế cho nên hôm nay cô đến phòng y tế mua siro ho thật ra cảm giác là thật.
Cô bước vào phòng học đưa cho Ấn Thiếu Thần siro ho, ngồi trên ghế bắt đầu ho khan.
Toàn bộ học sinh trong phòng thi đều theo dõi hai người bọn họ.
Ngày hôm qua số người nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau rất nhiều, tin tức nội bộ truyền đi rất nhanh, đặc biệt là những nữ sinh nhiệt tình thích hóng chuyện, không lâu sau mọi người đều biết.
Hiện tại thấy hai người đều bị cảm giống nhau, mọi người nhịn không được suy nghĩ bậy bạ.
Khi bọn họ nhận ra Ấn Thiếu Thần đang nhìn bọn họ một cách khó chịu thì mới lập tức ngoan ngoãn mà thu hồi ánh mắt.
Chớ chọc đến vị này, phát điên giống như bệnh tâm thần vậy.
Ấn Thiếu Thần lấy từ trong cặp mình ra một đống thuốc, ném trên bàn Minh Hi: “Uống đi.”
“Không cần phải uống nhiều như vậy chứ?” Minh Hi cầm xem.
“Cậu còn biết vậy à? Vậy mà cho tôi uống nhiều thế.”
“Thật ra cậu cũng không uống nhiều như vậy đâu, tôi chỉ mở nhiều thuốc ra xem cái nào cho uống dễ hơn thôi, uống nhiều sẽ chết người đấy.”
“……” Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi tìm thuốc uống.
Khi Ấn Thiếu Thần cất hộp thuốc đi, anh thấp giọng hỏi: "Bình thường các người đều lặng ngắt như tờ vậy sao?"
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ, hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện đều vô cùng rõ ràng.
Hiển nhiên là cố ý không nói lời nào để có thể nghe lén nội dung hai người bọn họ nói.
“Tục ngữ nói, ngủ và ăn đều không nói.” Thiệu Dư cười trả lời, anh ta không kiêng dè gì Ấn Thiếu Thần lắm.
“Cậu làm gì? Ngủ hay ăn hả?” Ấn Thiếu Thần hỏi anh ta.
“Ăn cơm chó.”
Ấn Thiếu Thần nhìn Thiệu Dư, híp mắt, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Thiệu Dư lập tức câm miệng, sau đó ngồi trên ghế bật cười, lấy điện thoại di động ra mở máy ảnh, giơ lên nói: "Đi nào, hôm nay bầu không khí thật tốt, chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh."
Nói xong đếm ngược 3, 2, 1, chụp.
Ảnh chụp bao gồm đám người Thiệu Dư, Ấn Thiếu Thần, Minh Hi, Phùng Mạn Mạn, có đa dạng các biểu cảm.
Ấn Thiếu Thần là vẻ mặt ghét bỏ, Minh Hi lại phối hợp mà ôm mặt, cười vô cùng ngọt ngào.
Phùng Mạn Mạn cùng Hàn Mạt lại làm mặt quỷ.
Ảnh chụp được gửi vào nhóm lớp.
Minh Hi cũng mở ảnh chụp ra nhìn thoáng qua, sau đó liền thấy ảnh chụp có nửa người của Đường Tử Kì, mà Đường Tử Kỳ đang nhìn cô……
Ánh mắt có hơi…… kì lạ?
Cô lập tức có loại cảm giác cực kì không tốt, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tử Kì, liền thấy Đường Tử Kỳ đã tiếp tục cúi đầu đọc sách như chưa có gì xảy ra.
Thế nhưng cô biết, cô đã bị Đường Tử Kì chú ý tới.
Bị nữ chính coi là tình địch……
Đây là một chuyện cực kì không ổn.