• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Dẫn Nguyệt mỉm cười, bất động thanh sắc huy khai hai tay Lưu Sắt đặt trên vai mình ra, khách khí nói: “Lưu tướng quân quang lâm hàn xá, không biết là có chuyện gì quan trọng?”

Lưu Sắt sắc mặt cứng đờ, rồi lại rất nhanh khôi phục như thường, tay trái ba một tiếng khai mở chiết phiến ngọc thạch, vẫy nhẹ, cười cười nói: “Tự nhiên là nhớ ngươi. Dẫn Nguyệt, trong khoảng thời gian này ngươi đối ta rất là lãnh đạm, bái phỏng nhiều lần lại luôn không thấy, ta thực thương tâm.”

Đối với Lưu Sắt tự xưng là phong lưu, Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy cười thầm, rồi lại đột nhiên nổi giận, lập tức thản nhiên nói: “Tướng quân nhân vật như thế nào! Sao có thể đối ta nhớ mãi không quên, tướng quân bên người nữ tử xinh đẹp vô số, chớ để ở trong này tìm ta vui vẻ.” [biểu hiện này cứ như đang ghen vại =’’=]

Nghe vậy, Lưu Sắt thần sắc quýnh lên, vội vàng tiến lên, ngữ khí kích động nói: “Thương thiên chứng giám! Ta Lưu Sắt đối Dẫn Nguyệt chính là một mảnh ái mộ, vì Dẫn Nguyệt ta tất nhiên là vượt lửa quá sông, muôn lần chết không chối từ, Dẫn Nguyệt nhất định phải tin tưởng.”

Đối mặt Lưu Sắt cuồng dại, Tô Dẫn Nguyệt thở dài. Này Lưu Sắt, chính là y nửa năm trước nhiều tiền có tâm kết giao triều đình đại tướng quân, là một đại võ tướng của triều đình. Hắn chính là con trai độc nhất của Thừa Tướng thời Tiên Hoàng, rất nhỏ tuổi liền bắt đầu chinh chiến sa trường, vi Dục Tiện lập hạ không ít công lao. Hơn nữa hắn nhiều năm chinh chiến xa trường, tuy nói tuổi còn trẻ, nhưng ở trong triều có thể nói là rất có uy tín. Hắn vốn là muốn, nếu báo huyết hải thâm cừu, tất yếu hủy là huỷ đi sự thống trị thiên thu của Quân thị, cho nên liền không thể không mượn sức đại thần trong triều mà sở dụng, mà Lưu Sắt là một trong số đó. Ở dưới sự trợ giúp của Lưu Sắt, thế lự của y muốn dần dần xâm nhập vào các bộ trong triều đình, cũng bắt đầu nắm trong tay các bộ trọng yếu. Này vốn là một việc đáng mừng, lại không biết vì cái gì...... Nhớ tới người còn đang ở trong ngục thất – Quân Doanh Thệ, hắn bắt đầu có chút không biết làm sao có chút mờ mịt.

Gặp Tô Dẫn Nguyệt hãy còn trầm tư, Lưu Sắt bắt đầu có chút hơi hơi bất mãn, không khỏi chua nói: “Dẫn Nguyệt suy nghĩ vị ấy mỹ nhân? Vẻ mặt như thế chuyên chú. Hại ta đều có chút ăn vị.”

Tô Dẫn Nguyệt ngẩn ngơ, trên mặt một trận xấu hổ, thùy hạ mi mắt, chậm rãi nói: “Làm sao suy nghĩ cái gì mỹ nhân, chẳng qua suy nghĩ một vị...... Bạn bè thôi.”

Nghe vậy, Lưu Sắt mặt một trận vặn vẹo, cực mất tự nhiên nói: “Dẫn Nguyệt...... Vị kia bạn bè...... Là nương tử của ngươi?” [đoán hay vại trời =))]

Tô Dẫn Nguyệt ngẩn ra, khẽ nhếch miệng, nói sang chuyện: “Lưu tướng quân tìm ta đến tột cùng có chuyện gì quan trọng? Nếu là không có gì, vậy thứ Dẫn Nguyệt bất lưu khách quý.”

Lưu Sắt gặp Tô Dẫn Nguyệt bỗng nhiên nói sang chuyện khác, hiển nhiên là không muốn đề cập đến vị bạn bè kia, có thể thấy được vị bạn bè kia ở trong lòng y có vị trí thế nào, tư điểm, trên mặt Lưu Sắt lúc xanh lúc trắng, trong lồng ngực một phen lòng đố kị điên cuồng mà thiêu đốt nổi lên, ngữ khí cũng không tùy vào có chút làm càn, “Là cái gì bạn bè có thể làm cho Dẫn Nguyệt như thế tưởng niệm? Nếu Dẫn Nguyệt không muốn đề cập, sao không đem hắn quên đi!?”

Tô Dẫn Nguyệt ánh mắt chợt tối sầm, cả giận nói: “Lưu Sắt! Ngươi cho nơi này là địa phương nào!? Ngươi có chuyện gì nói mau! Nếu là không có liền thứ ta không tiễn!”

Lưu Sắt trái tim một trận co rút nhanh, trên mặt hơi hơi co rút, giằng co một lát, bỗng nhiên cười ra tiếng, ôn nhu nói: “Dẫn Nguyệt chớ để sinh khí, ta bất quá chỉ đùa một chút thôi, lần này đến, quả thật là có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Tô Dẫn Nguyệt mâu quang âm trầm, quay lưng qua, lãnh đạm nói: “Đến tột cùng là chuyện gì? Lại phải để Lưu Đại tướng quân tự mình đi một chuyến.”

Lưu Sắt xấu hổ, kéo kéo khóe miệng cười cười nói: “Là về việc đóng quân lần trước đã sở đàm, ” dừng một chút, lại chậm rãi nói: “Lần này một mình chinh quân nơi biên thuỳ phía tây, tây cấp dưới vu du mục dân tộc, trưởng thành nam tử dũng mãnh thiện chiến, nếu có thể sắp xếp quân đội, định có thể lấy một địch mười, đối bên ta rất có ích. Huống hồ lần này đóng quân quy mô lớn, nếu nói triều đình không có cảnh giác là rất khó. Tây bộ biên thuỳ đóng quân dưới chân núi Thiên Sơn, đại hình núi non hiểm trở, chung quanh rừng rậm mọc thành bụi, thâm cốc vờn quanh, là nơi ẩn binh luyện quân tuyệt hảo. Nếu lúc này luyện binh truân quân, nói vậy triều đình nhất định không phát giác, chỉ đợi một ngày luyện binh thành, quy mô đột kích đánh vào kinh đô hoàng thành.” Lưu Sắt nói được mi phi sắc vũ, tin tưởng mười phần.

Tô Dẫn Nguyệt giật mình, nhất thời không có phản ứng lại, cúi đầu hỏi ngược lại: “Đóng quân?”

Lưu Sắt ngạc nhiên nói: “Dẫn Nguyệt đúng là đã quên sao? Chính là lần trước cùng Thôi thượng thư thảo luận việc chiêu binh ở tây biên thuỳ.”

Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt mới bừng tỉnh đại ngộ, thản nhiên hỏi: “Sự tình định rồi sao?”

Lưu Sắt lắc lắc chiết phiến trong tay, có chút tự tin cười, nói: “Tự nhiên, ta có mười thành nắm chắc.”

Tô Dẫn Nguyệt một trận vựng huyễn, không khỏi lảo đảo hai bước, cảm thấy mờ mịt.

Này vốn là chuyện tốt, chứng tỏ với y là ngày Quân thị nợ máu trả bằng máu sắp tới, khả y cũng không từ do dự do dự. Nếu là quốc phá gia diệt, người nọ nhất định đau xót muốn chết. Nhớ tới ánh mắt người nọ phẫn hận bi thương, y hô hấp như bị kiềm hãm, ngực nhưng lại hơi hơi co rút.

Lưu Sắt gặp Tô Dẫn Nguyệt sắc mặt tái nhợt, không khỏi thân thiết nói: “Dẫn Nguyệt thân thể không khoẻ sao? Có hay không thỉnh thầy thuốc đến xem tiều?”

Tô Dẫn Nguyệt cũng không nghĩ đến ý cúi đầu cười nói: “Không có gì, làm phiền tướng quân.” Dừng một chút, lại nói: “Việc đóng quân Lưu tướng quân đi chuẩn bị liền tốt rồi, Dẫn Nguyệt tài sơ học thiển, việc này phải nhờ vào tướng quân rồi.”

Lưu Sắt ha ha cười nói: “Như thế rất tốt! Chính là luyện binh người còn muốn theo Khuynh Nguyệt Lâu chọn lựa mới có thể an tâm.”

Tô Dẫn Nguyệt gật đầu ứng hạ, vẻ mặt lại nói không ra có chút mờ mịt.

Lưu Sắt gặp Tô Dẫn Nguyệt coi như mất hồn mất vía, trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ nồng đậm ghen tuông, nói vậy Dẫn Nguyệt là vị bạn bè kia mà y nhắc đến, Lưu Sắt đôi mắt tối sầm lại, hai đấm gắt gao nắm khởi.

Tô Dẫn Nguyệt phục hồi tinh thần lại, gặp Lưu Sắt còn tại tại chỗ không có rời đi, cảm thấy không hờn giận, nhíu mi nói: “Dẫn Nguyệt thân mình không khoẻ, có chút mệt mỏi, Lưu tướng quân nếu không còn việc gì, kia liền không tiễn.”

Lưu Sắt nhưng thật ra ôm quyền ôn ôn cười, hào phóng nói: “Như thế, kia liền không quấy rầy Dẫn Nguyệt, cáo từ.”

Tô Dẫn Nguyệt thấy hắn rốt cục rời đi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tâm niệm vừa chuyển, nhớ tới người nọ trong ngục thất, lại hơi hơi túc khởi ánh mắt, cảm thấy buồn bực bất an.

Ngầm lao tù âm u ẩm ướt, tối đen như mực, âm hối không ánh sáng, chỉ có mấy trản ánh nến mỏng manh giãy dụa ở hai sườn hành lang.

Quân Doanh Thệ ngồi ở mộc góc trong ngục, cắn chặt khớp hàm, không lên tiếng.

Trên người đau đớn đã càng ngày càng rõ ràng, không khỏi câu thần cười khổ, rốt cục phát tác...... Sắc mặt dần dần tái nhợt, cái trán thấm ra mồ hôi lạnh, cắn chặt khớp hàm hơi hơi phát run, nhanh toản hai tay, không lâu móng tay cũng khảm sâu vào da thịt.

Ti Thanh một bên một tay nâng cằm, một tay cầm nhánh cây nhỏ đi tới đi lui, vẻ mặt thập phần chuyên chú.

Đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, Quân Doanh Thệ bắt đầu cảm giác được trên người đau đớn như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé, giảo phá da thịt, chui vào máu, thâm tới cốt tủy. Không biết có phải hay không nguyên nhân là do năm bát dược cuối cùng cùng nhau đổ vào, lần này đau đớn thập phần mãnh liệt, cho dù đã cắn môi đưới đến huyết nhục mơ hồ, cũng vẫn đang không thể giảm bớt một điểm thống khổ trên người. Trên trán mồ hôi lăn dài, mồ hôi sương mù hai mắt, rơi xuống thẩm thấu vào cả y phục.

Nửa ngày qua đi, Ti Thanh đột nhiên cười, cầm trong tay nhánh cây nhưng hướng một bên, vỗ vỗ ngực kiêu ngạo mà nói: “Hoàng Thượng, thần đã muốn đem bản đồ Khuynh Nguyệt Lâu vẽ xong. Có một bộ bản đồ như vậy, muốn chạy trốn liền dễ dàng hơn, may mắn tthời điểm bị bắt có lưu tâm lộ tuyến, ha ha......”

Ti Thanh chống nạnh cười to hai tiếng, gặp Quân Doanh Thệ không lên tiếng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Tâm tư vòng vo mấy vòng, lo sợ bất an quay đầu lại nhìn lại quá sợ hãi.

Ti Thanh lập tức bổ nhào vào Quân Doanh Thệ, hai tay nhẹ nhàng vừa đỡ, kích động nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài làm sao vậy? Ngài không cần làm ta sợ a......”

Hai tay nháy mắt bị cằm lấy, Quân Doanh Thệ đốn giác một trận không thể chịu được đau nhức đánh úp lại, thân thể theo bản năng mạnh run lên, Ti Thanh sợ tới mức nước mắt giàn giụa, nhất thời buông lỏng hai tay.


Ti Thanh thút thít, nức nở nói: “Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy? Đến tột cùng làm sao vậy?”


Hai mắt sương mù hơi hơi mở, Quân Doanh Thệ giật nhẹ khóe miệng miễn cưỡng cười nói: “Ti Thanh...... Ngươi chính là ngự tiền đái đao thị vệ...... Như thế nào có thể nói khóc liền khóc như thế......?”


Nghe vậy, Ti Thanh khóc càng to hơn, nước mắt xuyến xuyến rơi xuống, cắn môi nói không ra lời.


Thấy thế, Quân Doanh Thệ muốn đưa tay lau nước mắt, nâng nâng tay, nhất thời nghĩ đến việc đau đớn do đụng chạm, dừng một chút, chậm rãi thu trở về. Giả vờ sinh khí nói: “Ti Thanh ngươi tuy rằng vẫn là đứa nhỏ, nhưng thân là nhất phẩm ngự tiền đái đao thị vệ của trẫm, ngươi như thế khóc sướt mướt, nên nói trẫm về sau như thế nào đem mệnh phóng tâm mà giao cho ngươi?”


Miễn cưỡng nói xong một chỉnh câu, Quân Doanh Thệ đốn giác toàn thân khí lực khoảnh khắc rút bớt, đau đớn càng thêm hung mãnh ân sâu vào xương cốt, lòng ngực bỗng nhiên khí huyết cuồn cuộn, hầu gian một trận tinh ngọt, oa một ngụm phun ra máu tươi.


Máu đen tản mát ra một cổ nồng đậm hơi thở hư thối.


“Hoàng Thượng ngài trúng độc!” Ti Thanh khẽ kêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK