• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Thư Vân đứng ở cửa, khăn lông mềm mại bọc tóc dài, giọt nước theo trán từ gò má cô trượt xuống, gò má được tôn lên bởi cần cổ mảng lớn tuyết trắng có vẻ hồng nhuận lại ướt át, hơi nước toàn thân mờ mịt còn chưa tan đi, mạc danh có chút hư ảo.

Đường Thu Bạch nhất thời không tiếp lời, cứ như vậy nhìn cô.

"Sao vậy?" Cảnh Thư Vân tay cầm khăn lông lau tóc hơi ngừng lại.

"Không có, vậy em đi?" Đường Thu Bạch mỉm cười, che đậy giây phút nàng thất thần.

"Ừ, đi đi." Cảnh Thư Vân xoay người ra phòng khách.

Đường Thu Bạch mang theo quần áo để thay tiến vào phòng tắm.

Đây là một gian phòng tắm hình chữ nhật rất rộng, bên trong còn tàn lưu một chút hơi nước, tận cùng bên trong dựa sát cửa sổ chính là một bồn tắm hình tròn, ra bên ngoài là vòi hoa sen, bên cạnh vòi hoa sen là dùng thủy tinh trong suốt ngăn cách, đơn giản phân tách ướt và khô.

Điều làm Đường Thu Bạch hơi có chút xấu hổ chính là, đối diện khu vực vòi hoa sen là một mặt gương toàn thân rất lớn, mặt trên còn có sương mù hơi nước đọng lại, mơ hồ lại mê ly.

Đường Thu Bạch nhớ tới chủ nhân gian phòng tắm này, một giây trước đứng ở cửa phòng nàng, bọt nước trong suốt từ sợi tóc chậm rãi rơi xuống, trong thoáng chốc như thể đang đánh vào lòng nàng, đưa tới một loạt tiếng "Tích tích", một loại không khí kỳ quái quấn quanh người nàng, thoáng chốc gương mặt nàng không kiềm chế được bắt đầu ẩn ẩn nóng lên.

Tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Đường Thu Bạch có chút ảo não, không nên đáp ứng cô nhanh như vậy.

"Em đang làm gì thế?"

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc, vang lên sau lưng Đường Thu Bạch, nàng xoay người có chút cứng đờ, đập vào mắt chính là Cảnh Thư Vân hơi dựa vào cửa phòng tắm Đường Thu Bạch còn chưa đóng lại, một tay nhẹ đặt ở trên chốt cửa, trong ánh mắt nhìn về phía Đường Thu Bạch mang theo một tia nghi vấn.

"Làm quen môi trường." Đường Thu Bạch vô vị nói.

Cảnh Thư Vân hơi nhướng mày, "Làm quen môi trường gì?"

"Kiểm tra dụng cụ thiết bị." Đường Thu Bạch giơ tay chỉ vào đầu vòi hoa sen.

"Kiểm tra vật tư tiêu hao." Đường Thu Bạch lại xoay người chỉ vào đôi dép lê dùng một lần được đặt dưới bồn rửa.

Cuối cùng Đường Thu Bạch lại kéo đầu vòi sen ra mở chốt, "Kiểm tra nhiệt độ nước."

Cảnh Thư Vân nhìn nàng, như suy tư gì khẽ gật đầu, môi mỏng hé mở, thanh âm có chút nhẹ, "Các em làm thực nghiệm đều là như thế này?"

"Làm việc chặt chẽ cẩn thận, không qua loa được." Đường Thu Bạch căng mặt, nghiêm trang nói.

Ở nơi Cảnh Thư Vân nhìn không thấy, tay trái nàng dùng quần áo cầm ở trong tay che lại, lại chậm rãi siết chặt.

"Được rồi, tôi chỉ là tới lấy máy sấy tóc." Cảnh Thư Vân tiến lên một bước gỡ máy sấy đặt ở trên giá xuống, lúc sắp đi, lại xoay người nhìn nàng, "Cần tôi đóng cửa cho em không?"

"Được."

Sauk hi Cảnh Thư Vân đóng cửa lại lui ra ngoài, một hồi lâu Đường Thu Bạch mới khẽ thở ra, nàng lắc lắc đầu, đem suy nghĩ kỳ quái ném ra, theo nước ấm xối xuống, gương đối diện vòi sen bị một tầng hơi nước mỏng bao trùm, phủ kín lên, đáy lòng Đường Thu Bạch mới an tâm hơn một chút.

Chờ khi Đường Thu Bạch tắm rửa xong, búi đầu quả táo, trên vai khoác khăn lông đi ra ngoài, nghênh diện chạm mặt Tề Tĩnh Uyển cũng mới tắm rửa xong đi ra.

"Chà! Bạn nhỏ, em nhanh đấy nhỉ." Tề Tĩnh Uyển còn có chút kinh ngạc.

"Chẳng lẽ không phải cậu chậm sao?" Trước cả lúc Đường Thu Bạch mở miệng, thanh âm sâu kín của Cảnh Thư Vân đã truyền đến.

"Không khác lắm không khác lắm, thu dọn rồi chúng ta đi ăn tối." Tề Tĩnh Uyển cười xán lạn.

Đường Thu Bạch dường như có chút hiểu ra tại sao Cảnh Thư Vân lại kêu nàng đi tắm rửa trước, với tốc độ tắm rửa của Tề Tĩnh Uyển, Đường Thu Bạch sẽ không đợi được.

Chuẩn bị xong, ba người cùng nhau đi tới nhà ăn, chẳng qua bất đồng chính là, bữa ăn tối ké phúc khí từ Cảnh Thư Vân phòng tổng thống xa hoa, từ tiệc buffet biến thành đầu bếp riêng.

Khó có được ngày cuối tuần nghỉ ngơi có thể ra ngoài chơi, Tề Tĩnh Uyển có vẻ rất hứng thú, thậm chí lúc ăn cơm còn cố ý mở chai champagne, vừa uống vừa cùng hai người nói có nói không.

Đường Thu Bạch vừa nghe vừa đáp lại cô ấy, lúc giương mắt, lại thấy ngón tay mảnh khảnh của Cảnh Thư Vân cầm ly champagne, đưa tới gần chóp mũi khẽ ngửi, sau một lúc lâu môi đỏ mới chạm mép ly, chất lỏng màu vàng nhạt nghiêng theo, tầm mắt Đường Thu Bạch di động theo dòng chảy chất lỏng, yết hầu chuyển động theo bản năng.

Cảnh Thư Vân lại chỉ nếm qua liền ngừng, cái ly rời khỏi môi, lại cầm trong tay nhìn nhìn, xem ra mùi vị cũng coi như vừa lòng.

Đường Thu Bạch dời mắt hơi cúi đầu, nhưng ngay khi giơ tay lấy ly rượu của mình, quét thấy một vệt dấu môi đỏ tươi đẹp trên miệng ly của Cảnh Thư Vân, đầu óc liền không quan tâm điều gì khác nữa, một hơi uống cạn.

Cơm nước xong Tề Tĩnh Uyển được Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân cùng nhau đỡ về, hai người dìu cô ấy lên giường, xoay người mới đóng cửa đi ra.

"Chị Tĩnh Uyển cũng tửu lượng không tốt?" Đường Thu Bạch hỏi.

"Cũng?" Đi ở phía trước, Cảnh Thư Vân bắt lấy chữ quay đầu lại nhướng mày nhìn nàng.

"Ý của em là tửu lượng của em cũng không tốt." Đường Thu Bạch yên lặng sửa lời.

"Ừ." Cảnh Thư Vân trở lại cạnh sô pha phòng khách, ngồi xuống.

Đường Thu Bạch ngồi đối diện cô, đôi mắt trong lúc vô tình nhìn thấy một chai champagne đặt chéo trên bàn, gần như là theo bản năng, nàng mở miệng dò hỏi: "Uống champagne không?"

Cảnh Thư Vân nâng mắt nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, cô chỉ nhẹ giọng đáp: "Được thôi."

Ngoài ban công đêm hè oi ức, tay phải Đường Thu Bạch nhẹ đặt ở trên lan can có chút lạnh, một tay kia thì cầm ly rượu, thân người một nửa sức lực đều phụ thuộc vào lan can.

Đường Thu Bạch nhìn vòng trăng khuyết treo trên bầu trời phía xa xăm, mượn ánh trăng mỏng manh u tối, nàng mơ hồ có thể thấy mặt hồ phía dưới lay động sóng gợn lăn tăn.

Ngay lúc Đường Thu Bạch đánh vòng vị giác, champagne mùi vị tinh tế nồng nàn khi tới gần ly rượu, còn mang theo chút hương trái cây tươi mát thuần túy lại xoa dịu mi mắt nàng.

"Ban ngày, ban ngày đề tài của chúng ta còn chưa nói xong." Đường Thu Bạch chậm rãi nói.

"Hửm?" Giọng mũi nhè nhẹ, người bên cạnh hình như hơi không hiểu.

"Quan tâm." Đường Thu Bạch gợi ý.

"Tôi chỉ là cảm thấy em rất kỳ lạ." Cảnh Thư Vân nhấp ngụm rượu.

"Sao lại kỳ lạ?" Đường Thu Bạch thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn cô.

"Tiêu chuẩn kép." Cảnh Thư Vân dừng một chút lại nói: "Tại sao đối với chuyện của Tĩnh Uyển và Khương Phàm nghiêm túc như vậy, nhưng đối với chuyện của chính mình lại là một loại thái độ rất khác."

"À, chị nói cái này à." Đường Thu Bạch mỉm cười, "Bởi vì vốn dĩ đã không giống nhau, Diêu Nhã Đan là nhằm vào em bài trừ em không sai, nhưng mà cô ta không làm chuyện thương tổn thân thể người khác, cùng lắm thì em đổi công ty khác. Khương Phàm kia bản chất là thấy sắc nảy lòng tham, một khi nhân nhượng hậu quả sẽ nghiêm trọng rồi."

Đường Thu Bạch nhìn về phía Cảnh Thư Vân, trong ánh mắt mang theo ý cười nói: "Huống hồ, cũng không thể vật ngã nữ sinh chứ?"

"Ồ? Còn có đặc quyền?" Cảnh Thư Vân nhìn vào mắt Đường Thu Bạch, nhướn mi rất nhẹ.

Đường Thu Bạch hơi nhíu mày, "Đây trái lại không phải đặc quyền gì, chủ yếu là Diêu Nhã Đan ngầm làm động tác nhỏ, lại không giống Khương Phàm bị em chọc giận động tay trước, em cũng không thể động thủ trước đi? Hơn nữa."

Đường Thu Bạch dừng lại uống tiếp một ngụm champagne nói tiếp: "Khương Phàm da dày thịt béo sẽ không bị thương, Diêu Nhã Đan như vậy đa phần liền sẽ bị thương."

"Cho nên?"

"Cho nên, không thể vật ngã a! Nếu cô ta bị thương rồi, thì báo cảnh sát liền có chứng cứ." Đường Thu Bạch híp mắt cười nói.

"À, vậy cho nên em còn rất thông minh?" Cảnh Thư Vân liếc nàng một cái.

"Cũng tạm cũng tạm, không ngốc." Đường Thu Bạch hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, đôi mắt lại nhìn về nơi xa, "Thật ra em cũng biết, tính cách của em có chút vấn đề."

"Nhưng mà, ai mà không có thiếu sót trong tính cách đâu."

Khi Đường Thu Bạch nói lời này, Cảnh Thư Vân dựa lưng vào lan can ngược chiều nàng, gật đầu rất nhẹ.

Đường Thu Bạch lại không chú ý tới động tác của Cảnh Thư Vân, chỉ nhìn ánh trăng phía xa, trong đầu nhớ tới lúc Diêu Nhã Đan châm chọc nàng đã nhắc tới Cảnh Thư Vân, trong nháy mắt như là đốm lửa nhỏ bé, hoàn toàn châm ngòi kíp nổ trong lòng Đường Thu Bạch.

"Em cũng đang thay đổi, cũng sẽ không bởi vì người không quan trọng, mà thỏa hiệp nữa." Đường Thu Bạch quay đầu nhìn gò má Cảnh Thư Vân, gió từ mặt hồ mang đến, còn có chút mát mẻ, thổi loạn mái tóc cô, theo gió cùng nhau bay lượn, Đường Thu Bạch không thấy rõ vẻ mặt cô.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt, cũng có lẽ là bởi vì có gió, Cảnh Thư Vân quay người lại cùng Đường Thu Bạch đón gió, hai tay đặt ở trên lan can, nghiêng đầu nhìn nàng.

"Ừ." Cô đáp lời.

Cả hai nhìn nhau trong một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Đường Thu Bạch nhìn cô cười, đôi mắt Cảnh Thư Vân tỉ mỉ nhìn qua tất cả ngũ quan trên mặt Đường Thu Bạch, cuối cùng lại bị ý cười của Đường Thu Bạch cảm nhiễm, khóe môi cong lên.

"Vậy còn chị?" Đường Thu Bạch hỏi.

"Tôi làm sao?" Cảnh Thư Vân hỏi ngược lại.

"Trên đường đến em nghe chị Tĩnh Uyển nói, chị ấy nói tính cách chị khi còn nhỏ không phải như bây giờ."

"Là dạng nào? Như bây giờ lại là dạng nào?"

Đường Thu Bạch mơ hồ cảm thấy Cảnh Thư Vân đang cùng nàng nói nhiễu khẩu lệnh, lắc lắc đầu, lại uống ngụm champagne, "Là vừa ngoan vừa nghe lời! Hiện tại......"

Đường Thu Bạch tầm mắt có chút mất tập trung, nàng chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Cảnh Thư Vân trước mắt, "Hiện tại, cũng rất tốt, hành sự quyết đoán vừa dứt khoát lại lợi hại còn ổn trọng, ừm...... Ngoài trừ một điểm!"

Đường Thu Bạch nói tới đây, lại dừng lại, dứt khoát một hơi đem rượu trong tay uống cạn xuống bụng, Cảnh Thư Vân trước mắt nàng dường như trở nên có bóng chồng.

"Điểm nào?" Đây là lần đầu Cảnh Thư Vân nghe người ta khen cô, không bài xích.

"Có một chút, không nhìn rõ chị nghĩ cái gì."

Cảnh Thư Vân không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mắt có chút ngà say này.

"Chị Tĩnh Uyển nói, chị quá mức độc lập, độc lập tốt cũng không tốt, em chỉ là muốn nói với chị." Đường Thu Bạch lại không lên tiếng, nàng cảm thấy mệt, thế nhưng tiềm thức nói cho nàng biết còn chưa thể ngủ, nàng lại mở to mắt một chút.

"Có chuyện gì, em cũng có thể giúp chị, công việc cũng được, lái xe cái gì cũng đều được." Đường Thu Bạch nói xong lại nở nụ cười, nụ cười này khác với lúc nàng tỉnh táo, uống say cười sẽ luôn mang theo một chút ngốc nghếch ở bên trong.

"Em còn biết sửa ống nước, thay bóng đèn, làm thực nghiệm em đều biết, em là sinh viên ngành khoa học, giao cho em, yên tâm!" Đường Thu Bạch mơ mơ màng màng vỗ chính ngực mình.


Cảnh Thư Vân không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên có chút nóng, đây là cô trước nay chưa từng có, nhưng lại bởi vì lời của Đường Thu Bạch mà trở nên ấm áp.


Độ cong khóe môi càng sâu thêm, Cảnh Thư Vân kề sát vào chút đỡ lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em biết làm bình khí tượng sao?"


"Ừm? Bình khí tượng? Coi thường em! Thứ đồ đơn giản như vậy, em có thể làm cho chị một tá!" Đường Thu Bạch nghe thấy chữ mấu chốt lại ngắn ngủi tỉnh táo vài giây.


"Được, vậy quyết định vậy đi."


Đường Thu Bạch vô lực gật đầu, một trận gió lạnh thổi tới, Đường Thu Bạch thật sự choáng váng đến lợi hại, tay trái đặt ở trên cánh tay Cảnh Thư Vân, kéo cô lại gần hơn chút, ánh mắt dừng lại ở môi đỏ đang giương lên của cô, kinh diễm như đoạt lòng người.


"Em...... Em thích......"


Lời còn chưa dứt, Đường Thu Bạch đã không kiên trì nổi buồn ngủ như mưa rào đánh úp lại, nặng nề thiếp đi, chỉ là ngay lúc thân thể vô lực ngã xuống, dựa vào một gối dựa ấm áp lại thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK