Nàng vội vã trả lời: "Đương nhiên có thể, toàn bộ vương phủ này đều là của vương gia, vương gia muốn đi chỗ nào cũng được."
Lục Phong Hàn không nói chuyện, hắn lập tức hướng vào nội gian, sau đó cầm một quyển sách lên đọc.
Người thường xuyên đến Thính Vân Viện, Lục Phong Hàn đơn giản kêu người mang không ít sách từ thư phòng đến đây, thuận tiện cho hắn đọc.
Thời điểm Lục Phong Hàn đọc sách cực kì nghiêm túc, mày hơi nhíu, Chiêu Chiêu không dám quấy rầy, đành phải ngồi bên cạnh Lục Phong Hàn.
Chiêu Chiêu không biết nàng nói sai cái gì, rõ ràng sau này Lục Phong Hàn rất thích Tiết Nguyệt, hôm nay hắn đi chính viện nàng đương nhiên nghĩ rằng hắn sẽ ngủ lại.
Thấy Lục Phong Hàn không nói tiếng nào, Chiêu Chiêu liền ân cần đi đến bên cạnh ngọn nến, sau đó dùng kim khiêu tâm nến, như vây lúc đọc sách sẽ không bị mỏi mắt, nhưng vừa làm xong, Lục Phong Hàn liền nói: "Chuẩn bị ngủ."
Sau đó liền buông sách xuống.
Chiêu Chiêu sửng sốt, vội vàng cùng đi qua: "Vương gia, tịnh phòng vẫn luôn chuẩn bị nước, hiện tại có thể qua tắm gội."
Chờ Lục Phong Hàn tắm rửa xong, hai người nằm trên giường như cũ.
Đêm nay ngay trăng rằm, ánh trăng lại trong trẻo, bên trong màn kéo kính ánh trăng cũng len lỏi vào, chiếu sáng hết sức rõ ràng.
Chiêu Chiêu đắp chăn mỏng, nàng vẫn chưa nghĩ ra vì sao Lục Phong Hàn không vui, nghĩ không ra cũng không sao, còn không bằng đi ngủ.
Chiêu Chiêu luôn luôn ngủ nhanh, cơ hồ không cần nằm lâu, chẳng bao lâu sau liền ngủ mất.
Lục Phong Hàn kế bên còn đang híp mắt, kết quả là nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh...
Lục Phong Hàn ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, hắn nghiêng mình nhìn Chiêu Chiêu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ngủ say, vậy mà nàng thật sự ngủ được!
Hắn bỏ xuống công việc triều chính đến thăm nàng, chỉ được một câu "Sao ngài lại tới.", kết quả sau đó giải thích cũng không có, vậy mà chính mình lại ngủ mất.
Lục Phong Hàn càng nghĩ càng tức giận, hắn nâng tay vén vạt áo Chiêu Chiêu ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế của Chiêu Chiêu.
Sau đó, cắn xuống.
Đau như bị kim đâm, còn hơi ngứa một chút, Chiêu Chiêu cảm thấy không thoải mái, sau đó tỉnh lại.
Sau khi nàng tỉnh lại liền thấy một màn này.
Chiêu Chiêu trừng lớn đôi mắt ướt sũng: "..."
Gia hoả Lục Phong Hàn này có một sở thích, hắn thích lúc hoan ái cắn nàng, nhất là chổ xương quai xanh đó, khi cảm xúc kịch liệt càng thích.
Chiêu Chiêu lại không dám cự tuyệt, đành phải để Lục Phong Hàn làm xằng làm bậy, đêm qua lại bị hắn ăn sạch sẽ.
Đợi hôm sau sau khi tỉnh lại, Chiêu Chiêu đau nhức cả người, nàng thầm nghĩ Lục Phong Hàn này chắc chắn cầm tinh con sói.
Oanh Nhi cùng Thanh Diệp hầu hạ Chiêu Chiêu mặc y phục: "Chủ tử chuẩn bị nhanh một xíu nhé, hôm nay phải đi chính viện thỉnh an vương phi."
Chiêu Chiêu sửng sốt, sau đó mới nhớ tới hôm nay là mười lăm, mỗi tháng mồng một mười lăm phải đi chính viện thỉnh an, nàng cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy trang điểm thay y phục, chờ đến khi ngồi trước gương, Chiêu Chiêu mới phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
Trên cổ nàng còn dấu đỏ hôm qua Lục Phong Hàn lưu lại!
Lục Phong Hàn không chỉ thích gặm xương quai xanh của nàng, còn thích cắn lên phía trên, dấu vết trên cổ chính là vì vậy mới có, chuyện này hỏng rồi, nàng cũng không thể chưng ra dấu vết như thế này đi thỉnh an, bằng không thế nào cũng sẽ bị Trang trắc phi các nàng làm khó dễ.
Thanh Diệp thấy thế liền nói có thể thử lấy phấn đánh lên che phủ vết đỏ, vậy mà được một ý kiến hay.
May mà da thịt Chiêu Chiêu trắng mịn đều màu, dùng phấn lên cũng không nhìn ra, chỉ là trãi qua một phen giày vò, đến cuối cùng Chiêu Chiêu vẫn bị muộn thời gian đến chính viện thỉnh an.
Chờ khi Chiêu Chiêu đến người khác đều đã đến đủ, không đợi nàng thỉnh tội, liền nghe Trang trắc phi trào phúng cười nói: "Ây da, xem ra Chiêu Chiêu muội muội hầu hạ vương gia thật là mệt mỏi, lại muộn như vậy mới đến chính viện, như trắc phi chúng ta cũng không đáng nói gì, chẳng lẽ là muội muội ngươi được sủng ái liền cả vương phi cũng xem thường."
Trang trắc phi thông minh hơn chút rồi, tuy lời nàng nói chua ngoa ghen ghét, nhưng lại nói dính đến trên người Tiết Nguyệt.
Sau khi Tiết Nguyệt nghe quả nhiên vẻ mặt có chút không tốt, nàng rũ xuống lông mi.
Chiêu Chiêu nào dám trả lời, nàng quỳ xuống thỉnh tội: "Là lỗi của thiếp thân, về sau thiếp thân không dám nữa," loại thời điểm này nàng tìm cớ gì cũng là sai, còn không bằng trực tiếp nhận sai.
Trang trắc phi thấy vậy rất vui vẻ, nàng thầm nghĩ phía sau còn có kịch hay để xem.
Cuối cùng, Tiết Nguyệt mở miệng nói: "Được rồi, đứng lên đi, bất quá chỉ là việc nhỏ, chỉ cần về sau không tái phạm là được."
Chiêu Chiêu đồng ý đứng lên, sau đó ngồi ở ghế thứ hai phía bên phải.
Tiết Nguyệt nhắc tới chính sự: "Hôm nay là mười lăm, bọn tỷ muội đều đến, bằng không còn phải đem các ngươi gọi đến một lần, ngược lại hôm nay vừa đúng lúc."
Việc Tiết Nguyệt muốn nói tất nhiên là sinh thần Đức phi: "Chỉ còn mấy ngày nữa là tới sinh thần của mẫu phi, mẫu phi chỉ có một nhi tử là vương gia, chúng ta cũng nên hiếu kính mẫu phi, đến khi đó trong cung sẽ tổ chức một yến tiệc nhỏ chúc mừng sinh thần mẫu phi, các ngươi đã chuẩn bị hạ lễ xong hết chưa."
Mọi người đáp: "Đều chuẩn bị xong."
Tiếp theo Tiết Nguyệt lại dặn dò một ít việc cần chú ý khi vào cung, sau đó mới giải tán.
Sau khi Chiêu Chiêu đi ra thở dài, chuyện hôm nay đã lưu lại một ấn tượng xấu trong lòng nữ chính, nhưng lại không thể nào giải thích rõ ràng, Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, cuộc sống này thật đúng là khó quá.
Oanh Nhi thầm nghĩ đều do vương gia hồ nháo, bằng không chủ tử nhà mình sao lại đến muộn, nhưng lời này nàng cũng không dám nói, đành phải ở trong lòng yên lặng oán thầm một chút, sau đó cùng Chiêu Chiêu trở về Thính Vân Viện.
Trang trắc phi lại đứng ở tại chỗ rất lâu, nàng nhìn bóng dáng đi xa của Chiêu Chiêu.
Trang trắc phi hơi nhướn mắt lên, gắt gao mím môi, khăn lụa trong tay đều vặn nhăn, nàng nhìn thân ảnh Chiêu Chiêu liên tục mắng: "Thật đúng là cái đồ không biết xấu hổ, hôm qua vương gia ở lại chổ nàng ta, hôm nay khi thỉnh an lại cố ý đi trễ, cái mặt khoe khoan mình được sủng ái thật là ghê tởm, đây là sợ chúng ta không biết nàng ta được sủng ái phải không."
Lục Ngân đáp lời: "Cũng không phải sao, Chiêu di nương này thật là giống như hồ ly tinh."
Trang trắc phi oán hận dậm chân: "Vương phi cũng vậy, thật là người tính tình hèn nhát, đều đã bị đạp trên mặt như vậy, còn không trừng trị con tiểu tiện nhân kia, nếu ta là vương phi ta đã sớm cho người trừng trị."
Dù sao Tiết Nguyệt là vương phi, nên trừng trị thiếp thất, nhưng Trang trắc phi không nghĩ đến Tiết Nguyệt vậy mà nhịn xuống.
Trang trắc phi rất tức giận, đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Hàn trắc phi, "Trang muội muội không dễ dàng mới được giải lệnh cấm túc, kết quả vẫn là chỉ có bản lĩnh mắng chửi sau lưng này."
Nói xong Hàn trắc phi thở dài, "Thật là uổng phí tâm tư ta cứu muội muội ra."
Trang trắc phi là một người có tính tình nóng nảy như pháo trúc, nghe vậy liền nói: "Tỷ tỷ cũng đừng nói bóng nói gió, nếu như Chiêu Chiêu kia càng thêm được sủng ái, vương gia chẳng phải là càng không nhìn ngó gì tới chúng ta sao."
"Lại nói, ta sớm hay muộn gì cũng để Chiêu Chiêu biết sự lợi lại, " Trang trắc phi cười lạnh.
Ngày đó nàng bị phạt quỳ ngay cửa thư phòng, lại bị cấm túc, có biết bao nhiêu người nhìn thấy một màn này. Hiện tại, Trang trắc phi nhớ tới vẫn còn tức không chịu được, nàng sớm hay muộn cũng sẽ trả thù này, để Chiêu Chiêu cũng nếm thử tư vị chịu nhục nhã, hơn nữa, nàng đã tính xong rồi, đến lúc đó sẽ làm cho Chiêu Chiêu không thể xoay người được.
Dứt lời, Trang trắc phi liền mang theo Lục Ngân đi khỏi.
Chờ Trang trắc phi đi xa, Tử Tô lo lắng nói: "Nương nương, Trang trắc phi này tính tình lỗ mãng như thế, có thể đẩy ngã Chiêu di nương sao?"
Hàn trắc phi cong môi: "Trang trắc phi cũng là từ thế gia nuôi lớn, tuy nói tính tình có chút lỗ mãng, tâm kế thủ đoạn vẫn phải có, dù cho nàng không biết làm như thế nào, ma ma nha hoàn sau lưng nàng còn không biết nên làm như thế nào sao?"
Hàn trắc phi biết tính Trang trắc phi có thù tất báo, khẳng định sẽ trả thù Chiêu Chiêu, nàng nhìn Tử Tô: "Mấy ngày nay chú ý đến Trang trắc phi, nếu có chuyện gì, nhớ giúp nàng một chút."
Trang trắc phi có một câu nói rất đúng, đó chính là nàng cũng không nhìn vừa mắt Chiêu Chiêu, nếu như có thể trừ bỏ Chiêu Chiêu đương nhiên là rất tốt.
Tử Tô cười một cái: "Vâng, nương nương."
...
Tại hôm sinh thần của Đức phi, dấu vết trên cổ Chiêu Chiêu rốt cuộc biến mất, đoàn người ngồi xe ngựa vào cung.
Người không tổ chức tiệc lớn, chỉ mời người trong nhà đến dự tiệc, dù thế trong cung cũng rất náo nhiệt.
Sau khi đến trong cung, có cung nữ dẫn mọi người đi trắc điện, nói là chính điện hiện tại rất đông, chờ một chút đi qua thỉnh an là được, dù sao cũng là người trong nhà, một chút còn có thể nói chuyện với nhau.
Cùng lúc đó, Lục Phong Hàn trực tiếp đi chính điện.
Hắn vén lên áo bào quỳ xuống: "Nhi thần bái kiến mẫu phi, Chúc mẫu phi nhật nguyệt hưng thịnh, Tùng Hạc thường thanh, " sau đó dâng lễ vật, hạ lễ này là ngọc phật Lục Phong Hàn không dễ dàng mới chuẩn bị được, trân quý vô song.
Đức phi nhìn thấy trên mặt đều là ý cười, sau đó bảo ma ma tiếp nhận ngọc phật: "Mau đứng lên, làm khó con tâm ý lần này."
Lục Phong Hàn là con trai duy nhất của nàng, Đức phi đương nhiên rất coi trọng, liên tục hỏi chút việc mới yên lòng: "Con gần đây làm rất tốt, nên như vậy mới vững chắc, phụ hoàng con cũng coi trọng tính cách như vậy của con."
Nói xong chính sự, Đức phi mới nhắc tới việc hậu viện: "Mẫu phi nghe nói con từ Lạc Châu mang về một nữ tử, còn rất sủng ái?" Nàng nhớ tới ma ma vừa báo lại, nói là nàng kia lớn lên thật tuyệt sắc...
Đức phi ngóng trông Lục Phong Hàn leo lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên không cho phép hắn có bất kỳ sai lầm nào, cái gọi là hồng nhan họa thủy, nếu là thật sự trầm mê vào đó, thời gian dài, chắc chắn sẽ trở ngại cho Lục Phong Hàn, chỉ có không vướng bận gì mới làm được đại sự.
Lục Phong Hàn không ngờ tới Đức phi sẽ nhắc tới chuyện này, trong đầu của hắn lướt qua khuôn mặt của Chiêu Chiêu.
"Bất quá là một nữ tử mà thôi, " Lục Phong Hàn nói.
Hắn sẽ không bao giờ để một nữ tử làm cho liên lụy.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Phong Hàn sau này: Vả mặt, phi thường vả mặt...