Lúc Tạ Thanh Vân mở cửa, Tuyết Úc đã nhanh tay kéo áo xuống.
Khuôn mặt cậu ửng hồng. Trong mắt long lanh ánh nước, không biết là do vừa mới tỉnh ngủ, hay do hành động không biết xấu hổ của Phó Dương. Hoặc cũng có thể là cả hai.
Tóm lại là trông cực kỳ không tự nhiên, khiến cho Tạ Thanh Vân nhìn chằm chằm cậu đầy thâm ý.
Không đợi Tạ Thanh Vân nói gì, Tuyết Úc chột dạ liếm môi, lớn tiếng đánh phủ đầu: "Anh làm gì vậy? Ồn muốn chết."
Tóc ướt dán lên trán. Quần áo của khách sạn theo kích cỡ người bình thường, so với nam sinh trường thể dục có hơi nhỏ một chút. Đầu tiên, Tạ Thanh Vân nhìn Phó Dương đang ngồi ở mép giường, biểu tình bực bội mà lướt di động. Kế đến, anh nhìn sang Tuyết Úc đang nắm chặt chăn.
Lông mày nhếch lên, anh trực giác nhận thấy không khí có mùi căng thẳng kích động. Nhấp môi, Tạ Thanh Vân hạ mắt: "Tắm rửa thôi, ồn đến em à?"
Tuyết Úc thuận tình hợp lý leo xuống bậc thanh anh đưa.
"Ừ ừ, ồn lắm luôn."
Thật ra, cậu ngủ như một con heo.
Vì Tạ Thanh Vân không truy cứu đến cùng, nên sự việc cứ thế mà nhẹ nhàng bị bỏ qua. Trừ bỏ đương sự, ai cũng không biết mới mấy phút trước cậu bị người ta kéo áo.
Nhưng chuyện này cũng khiến Tuyết Úc cảnh giác. Cậu cảm thấy nếu kéo dài tình trạng này thì sớm muộn gì...
Tiểu thiếu gia rũ mắt, cố tình dịch người ngồi xa một chút.
"Tôi không muốn đi chơi nữa. Ngày mai tôi về chung cư."
Người đầu tiên có phản ứng chính là Phó Dương. Hắn quay phắt đầu lại, cái đuôi vô hình dựng lên. Suýt nữa bế Tuyết Úc lên, sự bất mãn trên mặt người đàn ông hoàn toàn bay hơi.
"Thật sự? Ngày mai em về chung cư?"
Tuyết Úc không hiểu tên này hưng phấn cái gì. Cậu có lệ mà ừ một tiếng. Đuôi lông mày Tạ Thanh Vân giật giật, ánh mắt trở nên nhu hoà, tựa như băng tuyết mùa xuân tan chảy.
Phó Dương chạy xe riêng tới, nên cậu không cần đặt xe. Hành lý của cậu cũng được Tạ Thanh Vân chuyên nghiệp thu dọn. Tuyết Úc vô cùng thảnh thơi, không cần động tay động chân.
Lúc ra cửa, phòng đối diện cũng có người đi ra. Là một người trẻ tuổi. Nhìn thấy cậu, anh ta khách sáo đưa tay chào hỏi. Tiểu thiếu gia ngũ quan xinh đẹp dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Đối diện với ánh mắt của người đối diện, Tuyết Úc mờ mịt gật đầu.
Người lạ câu môi. Ai cũng thích mỹ nhân, anh ta cũng vậy. Đang tính tìm đề tài gì đó để bắt chuyện với cậu, chẳng hạn như thời tiết linh tinh.
Lúc này, sau lưng Tuyết Úc, người đàn ông thân hình cao lớn kéo vali bước ra. Dáng người mét chín mang đến áp lực mạnh mẽ khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Thế nhưng trong mắt nam nhân chỉ có bóng hình người kia. Hắn chẳng dịch tầm mắt, đưa áo khoác dày cho cậu. Sợ rằng cậu không nghe rõ, hắn theo thói quen khom lưng nói chuyện:
"Ngoài trời lạnh lắm, em mặc thêm áo đi. Đừng để bị cảm."
Tuyết Úc tự nhiên cầm lấy.
Nụ cười người khách kia có hơi cứng đờ. Thế nhưng điều làm hắn ngây ngẩn hơn còn ở sau.
Một người đàn ông khác mặc áo lông cao cổ. Diện mạo tuấn tú, trang phục điệu thấp. Anh ta cũng có vóc dáng cao lớn. Dáng người cực tốt dù quấn trong áo khoác dày cũng khiến người khác cảm thấy cực kỳ áp lực.
Vị khách nọ lúc này có hơi khiếp sợ mà nghĩ: Sao, sao một đống người ở trong một cái phòng vậy?
Anh ta biết Tuyết Úc xinh đẹp - đây là sự thật không còn bàn cãi. Nhưng anh ta không ngờ cậu câu nhân đến nhường này. Ánh mắt nhìn Tuyết Úc của vị khách có chút thay đổi, như thể đang nhìn một hồ yêu đầy mị lực.
Khi người kia rời đi rồi, Tuyết Úc mới liếc nhìn người đang đứng sát bên phải mình. Phó Dương thấy thế, lập tức khom người lại gần hơn mà hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Tuyết Úc nhàn nhạt: "Lần sau anh không cần phải ra cửa cùng tôi. Nếu có người khác, thì anh tránh xa tôi một chút."
Phó Dương dỗi. Đầu ngón tay nắm rương hành lý siết chặt đến trắng bệch. Hắn bực dọc chống đối.
"Không muốn! Tôi có điên mới làm vậy. Tránh xa ra để em cùng mấy con bọ vo ve đó oanh oanh yến yến nói chuyện phiếm hả?"
"Cái gã vừa rồi, tôi thấy cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Tôi liếc một cái liền biết, gã muốn hôn em đó!"
Tuyết Úc: "Anh ta không..."
Lời chưa nói hết đã bị Phó Dương chen ngang: "Có, gã có! Tôi nhìn thấy hết!"
Tuyết Úc: "..........."
Nói chuyện với chó điên chỉ tổ tốn nước bọt. Tuyết Úc quyết định thay đổi mục tiêu. Cậu quay sang nhìn Tạ Thanh Vân muốn thương lượng. Tạ Thanh Vân vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, nhìn sao cũng thấy đáng tin hơn Phó Dương. Cậu chắc chắn là mình sẽ câu thông được với hắn. Tiếc là...
"Có thể không đồng ý không?"
Tuyết Úc: "?"
"Không nghe rõ, anh lặp lại."
Tạ Thanh Vân rũ mi mắt. Giọng nói lãnh đạm đầy thâm ý.
"Em xé hợp đồng rồi, nên có một số việc tôi có thể không đồng ý."
Hiểu rồi, là cánh cứng rồi chứ gì!?
*
Phó Dương lái xe êm ru không xóc nảy. Một đoạn đường dài, Tuyết Úc hiếm hoi không có cảm giác khó chịu. Khi về đến chung cư, hoàng hôn đã rơi xuống thành phố.
Xe Bentley dừng dưới lầu. Hai nam nhân chủ động ôm đồm đống vali hành lý. Tuyết Úc đứng tần ngần một bên, không có việc gì, một thân nhẹ nhàng mà đi vào thang máy.
Phó Dương luôn phân phó người quét dọn. Chung cư so với ngày trước có vẻ còn gọn gàng sạch sẽ hơn. Đệm chăn đều được giặt mới, có thể lăn lên ngủ ngay.
Tuyết Úc kéo vali về phòng. Đóng cửa cẩn thận, cậu ho khan vào tiếng. Gương mặt trắng bệch thiếu sức sống. Từ lúc đơn xin cưỡng chế thoát ly được phê duyệt, cậu có thể cảm nhận được cơ thể của mình trở nên cực kỳ yếu ớt. Tựa như một đoá hoa đang chậm rãi héo tàn, có lẽ không bao lâu nữa, Tuyết Úc phải rời đi rồi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Tuyết Úc nhăn mày. Khi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ tư, cậu mới nhăn nhó mở cửa. Bên ngoài là Phó Dương.
Vừa thấy người, Tuyết Úc liền mặt lạnh đóng cửa. Phó Dương như đã đề phòng từ trước, bàn tay vững chãi nhanh chóng chen vào. Dễ như trở bàn tay, hắn vào phòng trước sự bất bình của cậu.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng cài khoá. Phó Dương nghiêng người nhìn cậu. Gương mặt với đường nét kiên nghị đối diện Tuyết Úc. Hắn đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn hôn em."
"Tạ Thanh Vân không có ở đây."
Tuyết Úc: "........??"
Phương hướng phát triển quỷ dị khiến cậu hơi mất não. Phó Dương đói điên rồi. Lúc ở làng du lịch kia, hắn năm lần bảy lượt bị cản trở. Bây giờ, người đàn ông mạnh mẽ đưa bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ lên mà hôn ác liệt. Môi thịt bị hắn gặm mút. Tuyết Úc nhăn mày không thoải mái. Hai chân mềm nhũn ngã xuống mép giường.
Âm thanh nức nở bật ra. Phó Dương ngừng lại. Hắn xoa mắt cá chân va vào thành giường của cậu.
"Về sau, em sẽ không đi nữa đúng không?"
Câu hỏi mà hắn kiềm nén mấy ngày trời cuối cùng cũng thốt ra được. Hắn muốn biết, nhưng sợ khi nói ra Tuyết Úc sẽ lại bỏ trốn. Vất vả biết bao mới lừa được người trở lại nơi này, việc đầu tiên hắn làm chính là xác nhận đáp án.
Tuyết Úc bị người hôn đến phiền nhiễu. Cậu lãnh đạm trả lời.
"Ai bảo thế? Muốn đi thì đi đấy. Lần sau, tìm được chỗ muốn đi, tôi sẽ giống như lần này mà đi thôi. Phó Dương, anh không có tư cách can thiệp."
Ánh mắt Phó Dương tối sầm lại.
"Vẫn đi sao? Vậy em có thể nói cho tôi không?"
"Nói cho anh? Để làm gì? Anh nghĩ là tôi để anh gặm vài cái, hai chúng ta sẽ nảy sinh quan hệ gì hả?"
Cúi đầu nhìn bàn tay đang xoa mắt cá chân mình, cậu buông lời cảnh cáo.
"Đừng làm chuyện dư thừa. Tôi và anh không có quan hệ gì cả. Đừng đến tìm tôi nữa."
Cái hôn mãnh liệt dừng lại. Hơi thở nóng rực hoà quyện vào nhau. Hai bàn tay đặt bên bả vai mảnh khảnh cứng đờ lại. Hắn thật sự, thật sự muốn nuốt Tuyết Úc vào bụng.
Hắn không có tư cách, hắn biết. Nhưng hắn không muốn mọi chuyện mãi như vậy.
Tuyết Úc bị ép ngửa đầu. Môi bị mút mạnh khiến cậu hừ hừ vài tiếng. Bàn tay bóp chặt eo. Cậu cảnh giác trợn tròn đôi mắt, móng tay như thể đâm vào da thịt người đàn ông.
"Không được..."
*
Phòng ngủ tĩnh lặng.
Tiểu thiếu gia nhũn trên đệm giường. Da thịt trắng nõn rơi vào ánh mắt Phó Dương. Người đàn ông hoá thành chó điên vồ vập liếm láp cả gương mặt cậu, trượt dần xuống cái cổ xinh đẹp.
Tuyết Úc đã bao giờ chịu qua giày vò như vậy. Môi sưng đỏ ướt át. Vớ trắng trong lúc giãy giụa rơi xuống sàn một chiếc, để lộ ngón chân oánh nhuận cuộn tròn. Gương mặt cậu đẫm mồ hôi, quần áo xốc xếch. Miệng mở ra, tựa như động vật nhỏ mất nước hô hấp.
Trái lại, nam nhân gần 30 thể lực dư thừa. Như lang như hổ, hắn còn tranh thủ trong lúc Tuyết Úc bủn rủn run rẩy mà hỏi: "Sao em cùng người khác lớn lên chẳng giống nhau?"
Tuyết Úc cạn lời. Người đàn ông hỏi chuyện vô cùng nghiêm túc đứng đắn. Thế nhưng, hoàn cảnh không hợp, tư thế không đúng. Cậu cắn môi, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với hắn. Người đàn ông lại như tìm thấy lạc thú. Đối với vấn đề này, hắn trở nên có chút hiếu kỳ. Phó Dương nhéo cằm cậu, ép cậu đối mắt với mình.
"Eo nhỏ như vậy, không có thịt. Chân cũng nhỏ, sờ lên lại thật mềm. Tôi thật sự rất tò mò, em ăn đáng yêu mà lớn lên hả?"
"Da cũng trắng nõn khác người, từ nhỏ em không phơi nắng sao?"
"Bọn con trai bình thường thay quần áo cùng nhau cũng chẳng vấn đề gì. Em bị người khác nhìn chút thôi, eo liền run rẩy. Tôi thật hoài nghi, có khi nào em là nữ sinh..."
Một đống câu hỏi vô nghĩa tuôn trào. Tuyết Úc xấu hổ đỏ mặt tránh né. Đổi lại là những cái hôn dồn dập liếm sạch cả nước bọt của cậu. Tuyết Úc tay chân mềm nhũn, bị người kia ép phải nghe hắn nói chuyện.
Cầm thú! Táng tận lương tâm!
Năm lần bảy lượt như vậy, Tuyết Úc vươn tay che đi môi mỏng của Phó Dương, khẽ quát.
"....Câm miệng."
Người luôn mềm yếu nhu nhược bị động, đến lúc chủ động làm gì đó, lại như câu mất hồn phách kẻ khác. Phó Dương im lặng, nửa chữ cũng không nói.
Cái lưỡi ướt lạnh liếm lên tay cậu khiến Tuyết Úc rụt tay về. Phó Dương lại tiếp tục nhẫn nại cúi người, liếm láp tiểu thiếu gia từ môi đến khoé mắt.
Tuyết Úc run rẩy không ngừng. Từng hạt lệ châu tràn ra. Trên cánh môi đỏ bừng cũng ướt đẫm bóng loáng.
Vì phòng không cách âm, cậu nén giọng không dám bật lên tiếng khóc. Để không bị giày vò hơn, tiểu thiếu gia còn nghe lời mà phối hợp một chút...
*
"Cút về phòng."
Đuôi mắt đỏ bừng. Cả người Tuyết Úc run rẩy vì tức giận. Trông cậu cực kỳ đáng thương. Phó Dương định mon men lại xoa nắn cho cậu, liền bị ánh mắt đuổi khách trừng đến chết cứng. Biết chính mình chọc giận người, hắn rũ mi thành thật.
"Vậy tôi về phòng. Em cần gì cứ nhắn tin cho tôi. Đêm nay tôi không có ngủ."
Tuyết Úc dùng mu bàn tay xoa khoé miệng. Mí mắt cũng không nâng, cậu hạ lệnh tiễn khách: "Biến."
Con chó điên thích cắn người này. Chỉ cần hắn thở thôi cậu cũng thấy chướng mắt.
Phó Dương biết rõ tính tình Tuyết Úc. Hắn biết nếu mình lại ngoan cố lúc này, về sau có khi đến cửa phòng còn không vào được. Lá gan Phó Dương ở phương diện này không được lớn lắm. Hắn bèn về phòng nghĩ cách nhận sai vậy.
Hắn vừa đi, Tuyết Úc liền bò ra gối. Gương mặt đỏ ửng tức giận vô cùng. Cậu thực sự, thực sự muốn đánh chết Phó Dương!
Tuyết Úc chầm chậm đứng dậy, lấy quần áo trong tủ và đi ra phòng tắm.
Khuôn mặt cậu ửng hồng. Trong mắt long lanh ánh nước, không biết là do vừa mới tỉnh ngủ, hay do hành động không biết xấu hổ của Phó Dương. Hoặc cũng có thể là cả hai.
Tóm lại là trông cực kỳ không tự nhiên, khiến cho Tạ Thanh Vân nhìn chằm chằm cậu đầy thâm ý.
Không đợi Tạ Thanh Vân nói gì, Tuyết Úc chột dạ liếm môi, lớn tiếng đánh phủ đầu: "Anh làm gì vậy? Ồn muốn chết."
Tóc ướt dán lên trán. Quần áo của khách sạn theo kích cỡ người bình thường, so với nam sinh trường thể dục có hơi nhỏ một chút. Đầu tiên, Tạ Thanh Vân nhìn Phó Dương đang ngồi ở mép giường, biểu tình bực bội mà lướt di động. Kế đến, anh nhìn sang Tuyết Úc đang nắm chặt chăn.
Lông mày nhếch lên, anh trực giác nhận thấy không khí có mùi căng thẳng kích động. Nhấp môi, Tạ Thanh Vân hạ mắt: "Tắm rửa thôi, ồn đến em à?"
Tuyết Úc thuận tình hợp lý leo xuống bậc thanh anh đưa.
"Ừ ừ, ồn lắm luôn."
Thật ra, cậu ngủ như một con heo.
Vì Tạ Thanh Vân không truy cứu đến cùng, nên sự việc cứ thế mà nhẹ nhàng bị bỏ qua. Trừ bỏ đương sự, ai cũng không biết mới mấy phút trước cậu bị người ta kéo áo.
Nhưng chuyện này cũng khiến Tuyết Úc cảnh giác. Cậu cảm thấy nếu kéo dài tình trạng này thì sớm muộn gì...
Tiểu thiếu gia rũ mắt, cố tình dịch người ngồi xa một chút.
"Tôi không muốn đi chơi nữa. Ngày mai tôi về chung cư."
Người đầu tiên có phản ứng chính là Phó Dương. Hắn quay phắt đầu lại, cái đuôi vô hình dựng lên. Suýt nữa bế Tuyết Úc lên, sự bất mãn trên mặt người đàn ông hoàn toàn bay hơi.
"Thật sự? Ngày mai em về chung cư?"
Tuyết Úc không hiểu tên này hưng phấn cái gì. Cậu có lệ mà ừ một tiếng. Đuôi lông mày Tạ Thanh Vân giật giật, ánh mắt trở nên nhu hoà, tựa như băng tuyết mùa xuân tan chảy.
Phó Dương chạy xe riêng tới, nên cậu không cần đặt xe. Hành lý của cậu cũng được Tạ Thanh Vân chuyên nghiệp thu dọn. Tuyết Úc vô cùng thảnh thơi, không cần động tay động chân.
Lúc ra cửa, phòng đối diện cũng có người đi ra. Là một người trẻ tuổi. Nhìn thấy cậu, anh ta khách sáo đưa tay chào hỏi. Tiểu thiếu gia ngũ quan xinh đẹp dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Đối diện với ánh mắt của người đối diện, Tuyết Úc mờ mịt gật đầu.
Người lạ câu môi. Ai cũng thích mỹ nhân, anh ta cũng vậy. Đang tính tìm đề tài gì đó để bắt chuyện với cậu, chẳng hạn như thời tiết linh tinh.
Lúc này, sau lưng Tuyết Úc, người đàn ông thân hình cao lớn kéo vali bước ra. Dáng người mét chín mang đến áp lực mạnh mẽ khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Thế nhưng trong mắt nam nhân chỉ có bóng hình người kia. Hắn chẳng dịch tầm mắt, đưa áo khoác dày cho cậu. Sợ rằng cậu không nghe rõ, hắn theo thói quen khom lưng nói chuyện:
"Ngoài trời lạnh lắm, em mặc thêm áo đi. Đừng để bị cảm."
Tuyết Úc tự nhiên cầm lấy.
Nụ cười người khách kia có hơi cứng đờ. Thế nhưng điều làm hắn ngây ngẩn hơn còn ở sau.
Một người đàn ông khác mặc áo lông cao cổ. Diện mạo tuấn tú, trang phục điệu thấp. Anh ta cũng có vóc dáng cao lớn. Dáng người cực tốt dù quấn trong áo khoác dày cũng khiến người khác cảm thấy cực kỳ áp lực.
Vị khách nọ lúc này có hơi khiếp sợ mà nghĩ: Sao, sao một đống người ở trong một cái phòng vậy?
Anh ta biết Tuyết Úc xinh đẹp - đây là sự thật không còn bàn cãi. Nhưng anh ta không ngờ cậu câu nhân đến nhường này. Ánh mắt nhìn Tuyết Úc của vị khách có chút thay đổi, như thể đang nhìn một hồ yêu đầy mị lực.
Khi người kia rời đi rồi, Tuyết Úc mới liếc nhìn người đang đứng sát bên phải mình. Phó Dương thấy thế, lập tức khom người lại gần hơn mà hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt Tuyết Úc nhàn nhạt: "Lần sau anh không cần phải ra cửa cùng tôi. Nếu có người khác, thì anh tránh xa tôi một chút."
Phó Dương dỗi. Đầu ngón tay nắm rương hành lý siết chặt đến trắng bệch. Hắn bực dọc chống đối.
"Không muốn! Tôi có điên mới làm vậy. Tránh xa ra để em cùng mấy con bọ vo ve đó oanh oanh yến yến nói chuyện phiếm hả?"
"Cái gã vừa rồi, tôi thấy cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Tôi liếc một cái liền biết, gã muốn hôn em đó!"
Tuyết Úc: "Anh ta không..."
Lời chưa nói hết đã bị Phó Dương chen ngang: "Có, gã có! Tôi nhìn thấy hết!"
Tuyết Úc: "..........."
Nói chuyện với chó điên chỉ tổ tốn nước bọt. Tuyết Úc quyết định thay đổi mục tiêu. Cậu quay sang nhìn Tạ Thanh Vân muốn thương lượng. Tạ Thanh Vân vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, nhìn sao cũng thấy đáng tin hơn Phó Dương. Cậu chắc chắn là mình sẽ câu thông được với hắn. Tiếc là...
"Có thể không đồng ý không?"
Tuyết Úc: "?"
"Không nghe rõ, anh lặp lại."
Tạ Thanh Vân rũ mi mắt. Giọng nói lãnh đạm đầy thâm ý.
"Em xé hợp đồng rồi, nên có một số việc tôi có thể không đồng ý."
Hiểu rồi, là cánh cứng rồi chứ gì!?
*
Phó Dương lái xe êm ru không xóc nảy. Một đoạn đường dài, Tuyết Úc hiếm hoi không có cảm giác khó chịu. Khi về đến chung cư, hoàng hôn đã rơi xuống thành phố.
Xe Bentley dừng dưới lầu. Hai nam nhân chủ động ôm đồm đống vali hành lý. Tuyết Úc đứng tần ngần một bên, không có việc gì, một thân nhẹ nhàng mà đi vào thang máy.
Phó Dương luôn phân phó người quét dọn. Chung cư so với ngày trước có vẻ còn gọn gàng sạch sẽ hơn. Đệm chăn đều được giặt mới, có thể lăn lên ngủ ngay.
Tuyết Úc kéo vali về phòng. Đóng cửa cẩn thận, cậu ho khan vào tiếng. Gương mặt trắng bệch thiếu sức sống. Từ lúc đơn xin cưỡng chế thoát ly được phê duyệt, cậu có thể cảm nhận được cơ thể của mình trở nên cực kỳ yếu ớt. Tựa như một đoá hoa đang chậm rãi héo tàn, có lẽ không bao lâu nữa, Tuyết Úc phải rời đi rồi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Tuyết Úc nhăn mày. Khi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ tư, cậu mới nhăn nhó mở cửa. Bên ngoài là Phó Dương.
Vừa thấy người, Tuyết Úc liền mặt lạnh đóng cửa. Phó Dương như đã đề phòng từ trước, bàn tay vững chãi nhanh chóng chen vào. Dễ như trở bàn tay, hắn vào phòng trước sự bất bình của cậu.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng cài khoá. Phó Dương nghiêng người nhìn cậu. Gương mặt với đường nét kiên nghị đối diện Tuyết Úc. Hắn đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi muốn hôn em."
"Tạ Thanh Vân không có ở đây."
Tuyết Úc: "........??"
Phương hướng phát triển quỷ dị khiến cậu hơi mất não. Phó Dương đói điên rồi. Lúc ở làng du lịch kia, hắn năm lần bảy lượt bị cản trở. Bây giờ, người đàn ông mạnh mẽ đưa bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ lên mà hôn ác liệt. Môi thịt bị hắn gặm mút. Tuyết Úc nhăn mày không thoải mái. Hai chân mềm nhũn ngã xuống mép giường.
Âm thanh nức nở bật ra. Phó Dương ngừng lại. Hắn xoa mắt cá chân va vào thành giường của cậu.
"Về sau, em sẽ không đi nữa đúng không?"
Câu hỏi mà hắn kiềm nén mấy ngày trời cuối cùng cũng thốt ra được. Hắn muốn biết, nhưng sợ khi nói ra Tuyết Úc sẽ lại bỏ trốn. Vất vả biết bao mới lừa được người trở lại nơi này, việc đầu tiên hắn làm chính là xác nhận đáp án.
Tuyết Úc bị người hôn đến phiền nhiễu. Cậu lãnh đạm trả lời.
"Ai bảo thế? Muốn đi thì đi đấy. Lần sau, tìm được chỗ muốn đi, tôi sẽ giống như lần này mà đi thôi. Phó Dương, anh không có tư cách can thiệp."
Ánh mắt Phó Dương tối sầm lại.
"Vẫn đi sao? Vậy em có thể nói cho tôi không?"
"Nói cho anh? Để làm gì? Anh nghĩ là tôi để anh gặm vài cái, hai chúng ta sẽ nảy sinh quan hệ gì hả?"
Cúi đầu nhìn bàn tay đang xoa mắt cá chân mình, cậu buông lời cảnh cáo.
"Đừng làm chuyện dư thừa. Tôi và anh không có quan hệ gì cả. Đừng đến tìm tôi nữa."
Cái hôn mãnh liệt dừng lại. Hơi thở nóng rực hoà quyện vào nhau. Hai bàn tay đặt bên bả vai mảnh khảnh cứng đờ lại. Hắn thật sự, thật sự muốn nuốt Tuyết Úc vào bụng.
Hắn không có tư cách, hắn biết. Nhưng hắn không muốn mọi chuyện mãi như vậy.
Tuyết Úc bị ép ngửa đầu. Môi bị mút mạnh khiến cậu hừ hừ vài tiếng. Bàn tay bóp chặt eo. Cậu cảnh giác trợn tròn đôi mắt, móng tay như thể đâm vào da thịt người đàn ông.
"Không được..."
*
Phòng ngủ tĩnh lặng.
Tiểu thiếu gia nhũn trên đệm giường. Da thịt trắng nõn rơi vào ánh mắt Phó Dương. Người đàn ông hoá thành chó điên vồ vập liếm láp cả gương mặt cậu, trượt dần xuống cái cổ xinh đẹp.
Tuyết Úc đã bao giờ chịu qua giày vò như vậy. Môi sưng đỏ ướt át. Vớ trắng trong lúc giãy giụa rơi xuống sàn một chiếc, để lộ ngón chân oánh nhuận cuộn tròn. Gương mặt cậu đẫm mồ hôi, quần áo xốc xếch. Miệng mở ra, tựa như động vật nhỏ mất nước hô hấp.
Trái lại, nam nhân gần 30 thể lực dư thừa. Như lang như hổ, hắn còn tranh thủ trong lúc Tuyết Úc bủn rủn run rẩy mà hỏi: "Sao em cùng người khác lớn lên chẳng giống nhau?"
Tuyết Úc cạn lời. Người đàn ông hỏi chuyện vô cùng nghiêm túc đứng đắn. Thế nhưng, hoàn cảnh không hợp, tư thế không đúng. Cậu cắn môi, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với hắn. Người đàn ông lại như tìm thấy lạc thú. Đối với vấn đề này, hắn trở nên có chút hiếu kỳ. Phó Dương nhéo cằm cậu, ép cậu đối mắt với mình.
"Eo nhỏ như vậy, không có thịt. Chân cũng nhỏ, sờ lên lại thật mềm. Tôi thật sự rất tò mò, em ăn đáng yêu mà lớn lên hả?"
"Da cũng trắng nõn khác người, từ nhỏ em không phơi nắng sao?"
"Bọn con trai bình thường thay quần áo cùng nhau cũng chẳng vấn đề gì. Em bị người khác nhìn chút thôi, eo liền run rẩy. Tôi thật hoài nghi, có khi nào em là nữ sinh..."
Một đống câu hỏi vô nghĩa tuôn trào. Tuyết Úc xấu hổ đỏ mặt tránh né. Đổi lại là những cái hôn dồn dập liếm sạch cả nước bọt của cậu. Tuyết Úc tay chân mềm nhũn, bị người kia ép phải nghe hắn nói chuyện.
Cầm thú! Táng tận lương tâm!
Năm lần bảy lượt như vậy, Tuyết Úc vươn tay che đi môi mỏng của Phó Dương, khẽ quát.
"....Câm miệng."
Người luôn mềm yếu nhu nhược bị động, đến lúc chủ động làm gì đó, lại như câu mất hồn phách kẻ khác. Phó Dương im lặng, nửa chữ cũng không nói.
Cái lưỡi ướt lạnh liếm lên tay cậu khiến Tuyết Úc rụt tay về. Phó Dương lại tiếp tục nhẫn nại cúi người, liếm láp tiểu thiếu gia từ môi đến khoé mắt.
Tuyết Úc run rẩy không ngừng. Từng hạt lệ châu tràn ra. Trên cánh môi đỏ bừng cũng ướt đẫm bóng loáng.
Vì phòng không cách âm, cậu nén giọng không dám bật lên tiếng khóc. Để không bị giày vò hơn, tiểu thiếu gia còn nghe lời mà phối hợp một chút...
*
"Cút về phòng."
Đuôi mắt đỏ bừng. Cả người Tuyết Úc run rẩy vì tức giận. Trông cậu cực kỳ đáng thương. Phó Dương định mon men lại xoa nắn cho cậu, liền bị ánh mắt đuổi khách trừng đến chết cứng. Biết chính mình chọc giận người, hắn rũ mi thành thật.
"Vậy tôi về phòng. Em cần gì cứ nhắn tin cho tôi. Đêm nay tôi không có ngủ."
Tuyết Úc dùng mu bàn tay xoa khoé miệng. Mí mắt cũng không nâng, cậu hạ lệnh tiễn khách: "Biến."
Con chó điên thích cắn người này. Chỉ cần hắn thở thôi cậu cũng thấy chướng mắt.
Phó Dương biết rõ tính tình Tuyết Úc. Hắn biết nếu mình lại ngoan cố lúc này, về sau có khi đến cửa phòng còn không vào được. Lá gan Phó Dương ở phương diện này không được lớn lắm. Hắn bèn về phòng nghĩ cách nhận sai vậy.
Hắn vừa đi, Tuyết Úc liền bò ra gối. Gương mặt đỏ ửng tức giận vô cùng. Cậu thực sự, thực sự muốn đánh chết Phó Dương!
Tuyết Úc chầm chậm đứng dậy, lấy quần áo trong tủ và đi ra phòng tắm.