Trong tiềm thức, ông ta muốn ném chiếc hộp sắt xuống và rời khỏi nơi này. Nhưng ngay khi Vương Thủ Dạ muốn vứt bỏ hộp sắt trong tay thì phát hiện cơ thể mình đã không còn nắm trong tầm khống chế của bản thân.
Còn chưa kịp nhận ra, Vương Thủ Dạ đã nâng chiếc hộp sắt trong tay lên quá đầu, quỳ một gối xuống. Giống như ba trăm sáu mươi bốn pho tượng đá yêu vương của Yêu tộc, quỳ xuống chào đón sự tồn tại trong hộp sắt
Khi hộp sắt được nâng lên quá đầu Vương Thủ Dạ, Thiên Mệnh Dị Thể Châu cũng bay lơ lửng lên từ hộp sắt và đứng trên không trung.
Chỉ thấy một đạo quang mang hiện lên, Thiên Mệnh Dị Thể Châu đáp xuống trên người một pho. tượng đá trong đó.
Lớp vỏ của tượng đá rơi ra, lộ ra một thân hình tuấn mỹ xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại.
Đây là tượng đá hình yêu hồ chín đuôi, Hồ tộc chín đuôi bẩm sinh xinh đẹp, dù nam hay nữ đều vô. cùng tuấn mỹ. Hồ ly chín đuôi trước mặt tuy có vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại có nét nam tính rõ ràng.
Cảnh tượng như vậy khiến trái tim Vương Thủ Dạ chấn động. Trong những bức tượng đá này vậy mà lại niêm phong chân thân của yêu vương.
Lúc này, giữa trán yêu hồ có một con mắt tách ra.
Một giọng nói tràn ngập cảm giác năm tháng vang lên từ miệng yêu hồ.
“Thân thể hèn mọn này có thể gánh vác một phần số mệnh của ta, dù chỉ trong chốc lát cũng đáng giá mạng sống của ba trăm sáu mươi lăm Yêu tộc”
"Trong lời nói, chủ nhân của giọng nói này không hề tỏ ra hổ thẹn hay thương cảm. Thậm chí còn coi đó là vinh dự của bọn họ.
Quay người lại, yêu hồ nhìn Sở Dạ. Giọng nói đó lại vang lên: “Ngươi rất đặc biệt, ta không thể nhìn thấy. quá khứ của ngươi từ trên người ngươi. Thật thú vị. Cho nên ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi cơ thể, ngươi sẽ mang theo vận mệnh của ta. Phách thể Cửu Long là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi."
Đang khi nói chuyện, Thiên Mệnh Dị Thể Châu đã đáp xuống trong tay yêu hồ. Giọng nói của yêu hồ bình tĩnh nhưng lại không thể che giấu được sự bễ nghễ bá đạo bẩm sinh của yêu hồ.
Nhìn yêu hồ, Sở Dạ mở miệng nói ra lời đầu tiên: "Ngươi là ai?"
“Ta là ai?" Yêu hồ nói: "Tên của ta đã bị người đời lăng quên từ lâu. Nhưng mười tám ngàn năm trước, ta từng được gọi Phục Thiên!"
"Yêu Hoàng Phục Thiên!”
“Yêu Hoàng Phục Thiên?”
'Vương Thủ Dạ đang quỳ gối trên đại điện vô thức. run lên khi nghe thấy cái tên này.
'Yêu Hoàng! Phục Thiên!
Ở thời bấy giờ, Yêu tộc cô đơn, yêu vương khó ra mặt.
Hai chữ “Yêu Hoàng” hiếm khi có người nhắc tới
Đó là hoàng giả đại diện cho Yêu tộc, đã từng vượt qua mười hai cảnh giới tiên đạo, nắm giữ thiên mệnh cả đời, lên đỉnh Đại đế. Chính là người mạnh nhất thời đại đó.
Vương Thủ Dạ từng nghe đến cái tên Yêu Hoàng Phục Thiên vô số lần. Nhưng ông ta không thể tưởng tượng được.
Làm sao một sự tồn tại như Yêu Hoàng Phục Thiên vẫn có thể ở lại nhân gian?
Mọi người đều biết rằng bất kỳ sự tồn tại nào đăng lâm Đại đế đều sẽ biến mất khỏi nhân gian trước khi đại thế tiếp theo xuất hiện.
Nhưng hiện tại, kể từ thời đại Yêu Hoàng đã trôi qua hai đại thế, Yêu Hoàng Phục Thiên lại vẫn có thể xuất hiện ở nhân gian, điều này hiển nhiên vi phạm nhận thức của Vương Thủ Dạ đối với quy tắc của thế giới này.
Khi Vương Thủ Dạ cảm thấy kinh ngạc thì Sở Dạ đã ngước đôi mắt bình tĩnh lên nhìn về phía yêu hồ, song cũng không chấn động vì ngưồn gốc của yêu hồ.
Thấy phản ứng của Sở Dạ rất bình thường, điều này có phần vượt quá dự liệu của yêu hồ.
Nhìn Sở Dạ, yêu hồ cầm Thiên Mệnh trong tay, tựa hồ là cố ý cám dỗ Sở Dạ.
"Xem ra ngươi không động lòng với Thiên Mệnh Dị Thể Châu?”
Sở Dạ nhìn Thiên Mệnh Dị Thể Châu trong tay yêu hồ, hỏi: “Tại sao ta phải động lòng?”
'Yêu hồ có vẻ rất kiên nhãn, giải thích: "Mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện một người thừa nhận thiên mệnh: đứa con của thiên mệnh tranh đoạt đại đế. Chỉ căn có sự giúp đỡ của Thiên Mệnh Dị Thế Châu và ta, Đại đế đời này không ai khác chính là ngươi!"
Sở Dạ lắc đầu.
'Yêu hồ nghỉ hoặc nhìn Sở Dạ nói: “Ngươi không. muốn tiếp nhận sao?”
Sở Dạ nói: “Ta không nghĩ mình có gì khác biệt Trong mắt ta, bất cứ ai đến đây đều có thể nhận được sự giúp đỡ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu và ngươi.”
Yêu hồ không phủ nhận: “Ngươi rất thông minh, người thông minh thường có thể đưa ra những lựa chọn thông minh”
Sở Dạ nói: "Ta lựa chọn cự tuyệt”
Con mắt trên trán yêu hồ hơi chớp động, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau mới nói: “Ta không nghĩ ra lý do ngươi từ chối?"
Sở Dạ bình tĩnh nói: "Bởi vì ta chưa bao giờ tin rên đời này có thứ gì cho đi không lý do."
Còn chưa kịp nhận ra, Vương Thủ Dạ đã nâng chiếc hộp sắt trong tay lên quá đầu, quỳ một gối xuống. Giống như ba trăm sáu mươi bốn pho tượng đá yêu vương của Yêu tộc, quỳ xuống chào đón sự tồn tại trong hộp sắt
Khi hộp sắt được nâng lên quá đầu Vương Thủ Dạ, Thiên Mệnh Dị Thể Châu cũng bay lơ lửng lên từ hộp sắt và đứng trên không trung.
Chỉ thấy một đạo quang mang hiện lên, Thiên Mệnh Dị Thể Châu đáp xuống trên người một pho. tượng đá trong đó.
Lớp vỏ của tượng đá rơi ra, lộ ra một thân hình tuấn mỹ xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại.
Đây là tượng đá hình yêu hồ chín đuôi, Hồ tộc chín đuôi bẩm sinh xinh đẹp, dù nam hay nữ đều vô. cùng tuấn mỹ. Hồ ly chín đuôi trước mặt tuy có vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại có nét nam tính rõ ràng.
Cảnh tượng như vậy khiến trái tim Vương Thủ Dạ chấn động. Trong những bức tượng đá này vậy mà lại niêm phong chân thân của yêu vương.
Lúc này, giữa trán yêu hồ có một con mắt tách ra.
Một giọng nói tràn ngập cảm giác năm tháng vang lên từ miệng yêu hồ.
“Thân thể hèn mọn này có thể gánh vác một phần số mệnh của ta, dù chỉ trong chốc lát cũng đáng giá mạng sống của ba trăm sáu mươi lăm Yêu tộc”
"Trong lời nói, chủ nhân của giọng nói này không hề tỏ ra hổ thẹn hay thương cảm. Thậm chí còn coi đó là vinh dự của bọn họ.
Quay người lại, yêu hồ nhìn Sở Dạ. Giọng nói đó lại vang lên: “Ngươi rất đặc biệt, ta không thể nhìn thấy. quá khứ của ngươi từ trên người ngươi. Thật thú vị. Cho nên ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi cơ thể, ngươi sẽ mang theo vận mệnh của ta. Phách thể Cửu Long là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi."
Đang khi nói chuyện, Thiên Mệnh Dị Thể Châu đã đáp xuống trong tay yêu hồ. Giọng nói của yêu hồ bình tĩnh nhưng lại không thể che giấu được sự bễ nghễ bá đạo bẩm sinh của yêu hồ.
Nhìn yêu hồ, Sở Dạ mở miệng nói ra lời đầu tiên: "Ngươi là ai?"
“Ta là ai?" Yêu hồ nói: "Tên của ta đã bị người đời lăng quên từ lâu. Nhưng mười tám ngàn năm trước, ta từng được gọi Phục Thiên!"
"Yêu Hoàng Phục Thiên!”
“Yêu Hoàng Phục Thiên?”
'Vương Thủ Dạ đang quỳ gối trên đại điện vô thức. run lên khi nghe thấy cái tên này.
'Yêu Hoàng! Phục Thiên!
Ở thời bấy giờ, Yêu tộc cô đơn, yêu vương khó ra mặt.
Hai chữ “Yêu Hoàng” hiếm khi có người nhắc tới
Đó là hoàng giả đại diện cho Yêu tộc, đã từng vượt qua mười hai cảnh giới tiên đạo, nắm giữ thiên mệnh cả đời, lên đỉnh Đại đế. Chính là người mạnh nhất thời đại đó.
Vương Thủ Dạ từng nghe đến cái tên Yêu Hoàng Phục Thiên vô số lần. Nhưng ông ta không thể tưởng tượng được.
Làm sao một sự tồn tại như Yêu Hoàng Phục Thiên vẫn có thể ở lại nhân gian?
Mọi người đều biết rằng bất kỳ sự tồn tại nào đăng lâm Đại đế đều sẽ biến mất khỏi nhân gian trước khi đại thế tiếp theo xuất hiện.
Nhưng hiện tại, kể từ thời đại Yêu Hoàng đã trôi qua hai đại thế, Yêu Hoàng Phục Thiên lại vẫn có thể xuất hiện ở nhân gian, điều này hiển nhiên vi phạm nhận thức của Vương Thủ Dạ đối với quy tắc của thế giới này.
Khi Vương Thủ Dạ cảm thấy kinh ngạc thì Sở Dạ đã ngước đôi mắt bình tĩnh lên nhìn về phía yêu hồ, song cũng không chấn động vì ngưồn gốc của yêu hồ.
Thấy phản ứng của Sở Dạ rất bình thường, điều này có phần vượt quá dự liệu của yêu hồ.
Nhìn Sở Dạ, yêu hồ cầm Thiên Mệnh trong tay, tựa hồ là cố ý cám dỗ Sở Dạ.
"Xem ra ngươi không động lòng với Thiên Mệnh Dị Thể Châu?”
Sở Dạ nhìn Thiên Mệnh Dị Thể Châu trong tay yêu hồ, hỏi: “Tại sao ta phải động lòng?”
'Yêu hồ có vẻ rất kiên nhãn, giải thích: "Mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện một người thừa nhận thiên mệnh: đứa con của thiên mệnh tranh đoạt đại đế. Chỉ căn có sự giúp đỡ của Thiên Mệnh Dị Thế Châu và ta, Đại đế đời này không ai khác chính là ngươi!"
Sở Dạ lắc đầu.
'Yêu hồ nghỉ hoặc nhìn Sở Dạ nói: “Ngươi không. muốn tiếp nhận sao?”
Sở Dạ nói: “Ta không nghĩ mình có gì khác biệt Trong mắt ta, bất cứ ai đến đây đều có thể nhận được sự giúp đỡ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu và ngươi.”
Yêu hồ không phủ nhận: “Ngươi rất thông minh, người thông minh thường có thể đưa ra những lựa chọn thông minh”
Sở Dạ nói: "Ta lựa chọn cự tuyệt”
Con mắt trên trán yêu hồ hơi chớp động, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau mới nói: “Ta không nghĩ ra lý do ngươi từ chối?"
Sở Dạ bình tĩnh nói: "Bởi vì ta chưa bao giờ tin rên đời này có thứ gì cho đi không lý do."