• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thai nhi trong người Lộ Mộng ngày một lớn, còn cô thì cứ điên điên, dại dại mỗi ngày. Tống Phong sai rất nhiều người làm trong nhà để mắt tới cô, phòng hờ cô lại nghĩ không thông làm bậy.

Bên cạnh đó anh tìm bác sĩ giỏi, chuyên về điều trị tâm lý để chữa bệnh cho cô. Cứ cách hai ba ngày anh sẽ dẫn về một người bác sĩ, nếu Lộ Mộng chịu hợp tác anh mới giữ người, còn không thì anh lại tiếp tục đổi bác sĩ khác.

Dần dà, việc Tống gia tìm bác sĩ tâm lý giỏi đã truyền ra bên ngoài. Không ít bác sĩ tới muốn kiếm lợi từ nhà họ Tống, nhưng chỉ nhận lại sự thất bại ê chề.

Lộ Mộng không hợp tác với bất kỳ ai cả, càng dẫn người đến cô càng điên loạn.

"Con xem nó như vậy... Hai đứa lấy nhau được có bao lâu đâu đã lục đục. Báo chí bên ngoài đồn ầm lên về mấy điều không hay kìa, con liệu mà làm." Tống phu nhân đến nhà hai vợ chồng trẻ để khuyên con trai.

Tống Phong con trai bà vì chuyện của vợ nó bị bệnh mà hao tâm tổn sức, bà xót vô cùng.

"A Mộng bị bệnh, đợi tìm được bác sĩ tốt cô ấy sẽ khỏe lên thôi. Mấy lời người ta nói, mẹ bỏ qua đi." Tống Phong nói.

"Chừng nào mới hết bệnh hả con, bộ con muốn lấy vợ khùng vợ điên hả? Lỡ nó như vậy cả đời thì sao... Chậc... Hay hai đứa ly hôn đi, cho nhà nó một mớ tiền, chứ... Chứ nó vậy... Mẹ không muốn con sống với nó nữa con trai à..."

"Không... Con không ly hôn. Con không ly hôn đâu, con yêu Tống Phong. Con sẽ không ly hôn đâu."

Lộ Mộng không biết đã đứng ở cầu thang nghe hết mọi chuyện từ bao giờ, nghe nói tới "ly hôn" là Lộ Mộng liền điên loạn. Tống Phong đi tới ôm lấy cô, anh dỗ dành:"Anh không ly hôn đâu, em đừng sợ. Anh sẽ ở bên cạnh em, a Mộng đừng sợ mà."

"Tống Phong, em yêu anh lắm anh đừng ly hôn với em mà..." Cô mếu máo nắm tay anh.

Nhìn cô như vậy, anh xót xa và tự trách mình. Cô gái hiền dịu, xinh đẹp đã bị anh làm ra nông nổi này...

"Anh không ly hôn, chúng ta sẽ sống với nhau tới già luôn a Mộng nhé?"

"Nhưng mà anh sẽ đi tìm cô ta. Anh sẽ đi tìm cô ta, cô ta lại bám lấy anh đúng không? Tống Phong cô ta sẽ gọi anh tới, cướp anh của em. Không... Không... Đừng cướp anh ấy của tôi, đừng..."

Lộ Mộng la hét ầm ĩ, cô quờ quạng lung tung. Bà Tống đứng bên đó mặt mày nhăn nhìn tới khó coi, bà đến đã mấy lần nhưng chưa lần nào thấy Lộ Mộng phát điên. Nghĩ tới cảnh con trai phải chịu đựng mỗi ngày như thế, bà xót lắm. Bà không thể để con trai ngu muội mà ở bên người đàn bà điên loạn kia được, bà phải ra tay thôi...



*

Lý Văn Khôi thức xem tivi tới hơn nửa đêm mới ngủ, không biết vì sao đêm nay lại trằn trọc. Anh nằm ván gỗ bên ngoài, vắt tay lên trán nhắm mắt.

Phạm Kiều My bên trong cũng không ngủ được, cô suy nghĩ đến một vài chuyện mình đã làm. Lần gần nhất Tống Phong gọi cho cô, anh nói Lộ Mộng đang không khỏe. Tin nhắn kia là cô ấy nhắn cho cô, tại sao Lộ Mộng lại làm thế?

Di động trên đầu nằm bất chợt rung lên, Phạm Kiều My nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình khẽ chau mày.

"Mẹ" Cái danh xưng này ám ảnh cô.

Vì sợ mẹ gọi đến nói về Phạm Khải Minh nên cô không thể bỏ qua được, vẫn bấm nghe máy.

"Con đang ở đâu?" Phạm Lan nói giọng lạnh lùng.

"Con đi quay phim, show thực tế trên núi mẹ ạ." Cô nói dối, vấn đề này cô đã dặn chị Angel nói bóng nói gió với báo chí rồi.

"Ngày mai gặp Tống Phong đi, lâu rồi mẹ không thấy con gặp anh ta đó."

"Mẹ, con đang quay phim mà. Để sau đi." Phạm Kiều My né tránh, chuyện cô tự ý cắt đứt với Tống Phong cô chưa nói cho mẹ cô biết.

Nếu bà ấy mà biết cô mềm lòng, bà ấy không phát điên lên mới là lạ.

"Mẹ không cần biết, ngày mai gặp đi. Em con lại phải hoá trị, ngày mai bác sĩ nói mẹ ký tên. Con hiểu ý mẹ chứ?"

Cô cắn môi nhắm mắt, rồi thở dài một hơi. Ý của bà là, nếu cô không gặp Tống Phong, bà sẽ không ký đơn cho Phạm Khải Minh làm hoá trị.

Em trai sẽ đau đớn...

Phạm Kiều My nói với lòng mình nhất định phải nhịn, cô sắp đạt được mục đích rồi nên nhất định không được nóng giận làm bậy.

Cô đáp:"Con biết rồi."

"Mẹ đã đặt khách sạn rồi, để mẹ nhắn địa chỉ cho con."

"Vâng ạ."

Điện thoại với Phạm Lan vừa tắt, cô liền gọi ngay cho Tống Phong. Nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn làm phiền anh. Lộ Mộng có thai, phụ nữ mang thai thường yếu ớt hơn bình thường. Cô cũng không có muốn cô ấy vì chuyện này mà ảnh hưởng đến đứa nhỏ, một khi đã chấp nhận buông tay, thì phải buông tay một cách triệt để.

Từng hồi chuông dài dăng dẳng vang lên rồi cuối cùng Tống Phong cũng nghe máy. Giọng anh lén lút, nên có chút nhỏ.

"Cô gọi tôi có chuyện gì?"

"Ngày mai em nhắn địa chỉ khách sạn cho anh."



"Phạm Kiều My cô nói cô sẽ không ép tôi lên giường với cô nữa."

"Đi hay không thì tùy anh chọn. Em tắt đây!"

Cô không do dự tắt điện thoại đi, anh lén lút có nghĩa là Lộ Mộng đang ở bên cạnh. Thôi vậy, cô không tranh với phụ nữ đang mang thai. Nói nhiều một câu cũng không cho ra kết quả gì, chi bằng nói ít đi một câu có khi lại hay hơn.

Xong cuộc gọi của Tống Phong, tin nhắn của mẹ cô nhắn đến. Phạm Lan nhắn địa chỉ khách sạn cho cô, bà ấy còn sắp xếp luôn giờ giấc. Phạm Kiều My thở dài, nuốt hết cơn bực tức vào trong lòng mà chẳng nói. Cô nhấc điện thoại gọi cho chị Angel, nửa đêm nửa hôm chị ấy còn đang ngái ngủ.

"Em nói sao, ngày mai lấy phòng bằng tên em hả?"

"Đúng rồi, chị giúp em nha?"

"Nhưng mà em đi rồi tự dưng đặt phòng chi vậy?" Chị Angel thắc mắc hỏi.

"Chị cứ nghe theo em dặn đi, lấy phòng theo tên em rồi chị cho bài báo viết mấy bài. Nói bóng nói gió em đi khách sạn cùng đàn ông nào đó."

"Ừ ừ chị biết rồi."

Phạm Kiều My nghe vậy mới thở phào, cô chỉ có thể dùng cách này để đánh lạc hướng mẹ cô...

Cô ngủ đến sáng, lúc thức dậy ra ngoài trong nhà đã không có ai. Đi một vòng cũng không có người để hỏi thăm, Phạm Kiều My đành rửa mặt sau đó cố gắng theo trí nhớ đi lại nhà kho chỗ của Lý Văn Khôi hay ở. Anh quả nhiên là ở chỗ này, lúc cô đến anh đang phân loại quả dâu.

"Lý Văn Khôi, trong nhà không có ai hết, tôi không có khoá cửa."

"Không cần khóa, nhà của tôi thách đứa nào dám vào đấy."

Anh cho dâu vào từng túi to rồi cân ký, Phạm Kiều My thấy vậy định ngồi xuống phụ giúp. Biết được ý định của cô, anh mới chủ động nói:"Cô đi chơi của cô đi, đừng phiền tôi."

"Anh dẫn tôi đi được không? Tôi không biết đường."

"Bận, không thấy hả?"

Lại ăn nói khó nghe!

Phạm Kiều My kéo ghế ngồi một góc, cố ý ngồi chắn hết quạt gió của anh. Cô nhắm mắt, để cho tóc bay bay theo gió rồi cảm nhận không khí mát lạnh của sáng sớm.

Lý Văn Khôi vẫn chăm chỉ làm việc, anh chỉ liếc nhìn chứ không nói. Phạm Kiều My trong mắt anh chỉ là khách không hơn, không kém. Cô vừa nhìn đã biết là tiểu thư không dễ hầu hạ, anh cũng không thích đi hầu hạ người khác. Đồng ý là phụ nữ đẹp nên làm cho người ta khó quên, hay liếc trộm, nhưng để mà nghĩ tới những chuyện khác, không có khả năng.

"Eo ôi con gái dậy sớm thế, bác còn định đem đồ ăn sáng về nhà cho con nè."

Mẹ của Lý Văn Khôi xuất hiện, bà ấy rôm rả nói chuyện. Cô cũng khách sáo trả lời, không biết vì sao bà ấy tạo cho cô cái cảm giác dễ chịu và gần gũi lắm. Cô cảm nhận được từng câu nói, từng cử chỉ quan tâm người khác của bà ấy đều là thật lòng.

Ở trên núi chẳng ai biết cô là người nổi tiếng, cũng không ai biết cô là con dâu nhà tài phiệt, gia đình có tiền tài, địa vị. Vậy mà họ vẫn đối tốt với cô, thứ tình cảm không xuất phát từ mưu cầu lợi lộc hay bất cứ thứ gì. Nó khiến cô thoải mái thoát ra khỏi những suy nghĩ phức tạp thường ngày, thả lỏng hơn được một chút.



Đợi có dịp, cô cũng sẽ dẫn Phạm Khải Minh lên đây nghỉ dưỡng, chỗ này không tồi!

Phạm Kiều My ăn đồ ăn sáng của bà Lý, cô nhoẻn miệng cười gặm bánh bao nói với anh:"Mẹ anh tốt thật đấy!"

"Ăn xong rồi đi đi."

"Anh trái ngược với mẹ anh." Cô tức giận vì anh luôn đuổi cô, dường như nhan sắc, thân hình của cô đối với anh giống như gió thoảng mây bay, chẳng chút ảnh hưởng gì vậy.

Người như Lý Văn Khôi cả đời chắc cũng chưa từng gặp qua người nổi tiếng, vậy tại sao anh không có ngây ngốc như Tá Văn, càng không si mê như một số fan cuồng của cô. Chẳng lẽ Phạm Kiều My không hợp thị hiếu của anh, vậy anh thích kiểu như thế nào?

Giống như Tiểu Hồng gì đó?

Không đúng! Anh thậm chí còn không thèm nhìn cô ta nữa là.

"Mẹ tôi nói tạm thời không có phòng cô ngủ tạm ở nhà tôi đi. Lấy cô bằng giá với bên Tá Văn."


"Không cho miễn phí hả đại ca?" Cô nói đùa, chủ yếu là thu lại khoảng cách của hai người.


Lý Văn Khôi nhìn cô, anh cười khẩy:"Không có tiền thì ra đồng mà ngủ."


"Tôi tưởng đâu người đẹp thì được giảm giá 50% chứ."


"Người đẹp không làm cơm ăn được." Anh tỉnh bơ đáp.


Phạm Kiều My không chịu thua, cô lại nói:"Ăn được nha, không no bụng nhưng no cái khác."


"Sao cô không nói vậy với ba thằng hôm qua đó."


Đúng là độc miệng, có ai lại nhắc tới chỗ đau của người khác. Cô không nói nữa, đã gợi ý như vậy rồi anh cũng không có cảm xúc gì. Chỉ thích tiền thôi sao, nếu vậy càng tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK