- Ma quỷ lộng hành -
Bên ngoài.
Bữa tiệc sinh nhật ồn ào vẫn đang diễn ra. Trai trai gái gái, hương thơm trên áo, tóc mai bên trán, tiệc tùng linh đình. Đây là chốn thiên đường xã giao với những kẻ ôm giấc mộng bước chân vào chốn hào môn.
Thế nhưng vào lúc này, đạo diễn Dương Trấn đang đứng trong góc với người bạn già, ăn một đĩa... đậu Hà Lan rang.
Hắn vốn cũng không định đến đây.
Năm nay đạo diễn Dương 33 tuổi, độc thân và cũng muốn kéo dài sự độc thân của mình. Khác với ông bố mạnh vì gạo bạo vì tiền, một lòng chỉ yêu tiền của mình, đạo diễn Dương quyết tâm hiến dâng cả cuộc đời cho phim thần tượng. Hôm nay ba Dương ép buộc nên hắn đành tạm ném nhiệm vụ tìm diễn viên cho bộ phim "Ngày buồn quẩn quanh" nhức đầu sang một bên, đến tham dự buổi tiệc này với người bạn cũ.
"Tiệc của nhà họ An cũng náo nhiệt phết." Đạo diễn Dương nói.
"Đúng vậy, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng nóng bỏng cháy rực." Bạn của hắn nói.
Bạn của hắn có đôi mắt đen nhánh, khi cười lên trông giống như vầng trăng đen trong đêm trắng. Thế nhưng người nọ hành xử vô cùng tự nhiên, tiệc vừa bắt đầu đã tập trung ăn uống, dáng vẻ ngông nghênh. Như hiện tại người nọ đang ăn đậu rang đây.
"Chứ không phải đốt tiền à? Nhưng 'nóng bỏng cháy rực' cũng là từ hình dung hay đấy." Đạo diễn Dương thở dài: "Đúng vậy, nơi danh vọng, chốn tiền tài, không phải là đốt tiền nóng bỏng cháy rực à? Không hổ là nhà giàu trăm năm. Buổi tiệc lần này chắc chắn bày cho đám truyền thông xem. Nhóm cổ đông của bọn họ đúng là rất cần thuốc an thần."
Người bạn nghe vậy thì khoan thai nói: "Tôi không thạo mấy trò của con buôn."
Đạo diễn Dương: "Biết rồi, cậu chỉ thạo ca hát diễn xuất và dùng từ miêu tả đặc biệt nhưng không kém phần sinh động mà thôi. Đúng rồi anh Dụ, lần này cậu giúp nhiều lắm đấy. Rõ ràng Dương Viễn Trình đã hứa sẽ giúp đỡ, bây giờ lại bảo không có thời gian quay bổ sung... nếu không có cậu chắc tôi chẳng tìm được người thích hợp nhanh như vậy."
Bạn của đạo diễn Dương nói: "Không sao. Dù sao cậu cũng trả tiền mà. Tìm được diễn viên diễn vai nam đán chưa?"
Đạo diễn Dương thở dài: "Không tìm được ai. Nhân vật này độ khó đã cao lại không dễ mến. Tài cao hơn người, chí cao hơn trời, phận mỏng hơn giấy, còn phải có cảm giác trẻ trung và nét khùng điên đặc trưng của nghệ thuật gia."
"Muốn tìm một diễn viên trẻ đáp ứng đủ các điều kiện như vậy không dễ." Người bạn nhắc nhở.
"Không sao hết, diễn xuất có thể dạy, hát hò có thể chỉnh giọng... quan trọng là cảm giác thôi." Đạo diễn Dương khoa tay múa chân: "Cái cảm giác chán đời, mệt mỏi, u ám, kiêu ngạo, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cố gắng ngụy trang bản thân..."
Hắn còn chưa dứt lời, trong hành lang có người hô lên: "Cậu cả Phương ngất xỉu trong nhà vệ sinh rồi!"
Đạo diễn Dương tò mò nhìn sang, thấy một đám người ba chân bốn cẳng khiêng người đàn ông đang hôn mê vào phòng nghỉ bên cạnh. Do người đàn ông đang hôn mê có địa vị rất cao nên cả hội trường gà bay chó sủa. Gương mặt trắng bệch xoắn hết cả lại, cứ như bị cái gì đó dọa sợ mất mật.
"Chuyện gì đây..."
"Chắc là cảm nắng."
"Cảm nắng? Ngồi trong phòng máy lạnh mà cảm nắng?"
Tin cậu cả Phương ngất xỉu nhanh chóng lan tràn khắp buổi sinh nhật, trở thành tâm điểm. Mọi người xì xào bàn tán, cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám.
"Có khi nào là ân oán nhà giàu không?"
"Hay là một phần của cuộc chiến thương trường?"
Đạo diễn Dương vốn định đến cho đủ giờ rồi về cũng thấy lạ: "Lạ ghê, tôi qua nhà vệ sinh xem sao."
Đạo diễn Dương quay người đi. Người bạn của hắn vẫn cầm đĩa đậu Hà Lan đứng đó, thận trọng nhã nhặn, từ tốn uống trà, cảm thấy hơi nhàm chán, còn tiện thể nhìn thấy cổ đông của nhà họ An đi về phía nhà vệ sinh. Thấy nhà họ Phương và nhà họ Phó, anh hỏi phục vụ: "Cho hỏi nhà họ Phương và nhà họ Phó cũng đến sao?"
Người phục vụ: "Đúng vậy."
Bạn của đạo diễn Dương "ồ" lên rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho đạo diễn Dương, quyết định vọt đi trước khi nhà họ An có chuyện. Đến khi anh nhìn xuyên qua cánh cửa, thấy một người bước ra khỏi nơi đó.
Người nọ có gương mặt thanh tú, đang cùng một người khác đi dọc theo hành lang rời khỏi đây. Hai người họ rất vội vã, theo sau còn có thêm một người nữa. Vẻ mặt người theo sau cảnh giác như đang đề phòng gì đó.
Dịch Vãn.
An Dã Lâm.
Đinh Biệt Hàn.
Dụ Dung Thời không ngờ Dịch Vãn lại xuất hiện ở đây. Anh suy nghĩ một chút, quyết định không gửi tin nhắn nữa mà đuổi theo.
...
Trong nhà vệ sinh.
Quỷ họa bì co rúm ró ở phòng trong. Hôm nay nó chỉ muốn quay lại cái bóng của Dịch Vãn, không muốn bị người khác phát hiện nên theo bản năng biến thành Dịch Vãn.
Hình như phòng bên có ai đang dội nước. Quỷ họa bì không quan tâm được nữa. Hôm nay nó rất yếu, lệ khí chỉ còn một lớp thật mỏng, trừ việc nhanh chóng quay lại trốn trong cái bóng của Dịch Vãn thì không còn nghĩ thêm được gì nữa.
Sau khi biến hình thành công, quỷ họa bì cúi đầu, đẩy cửa rời đi. Bên ngoài có tiếng nước chảy rào rào, hình như ai đó đang rửa tay.
Người đang rửa tay nhìn thấy chàng trai trong gương.
U sầu, xinh đẹp, tối tăm, người không ra người quỷ không ra quỷ...
Đạo diễn Dương: !! Quá thích hợp! Đây không phải nam đán Quý Trọng Minh trong lòng ư.
Hơn nữa người này quen lắm! Hình như là nghệ sĩ! Đạo diễn Dương sáng mắt.
Ngay khi quỷ họa bì sắp ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng nó nghe có người nhiệt tình gọi nó lại: "Chờ đã, tôi thấy cậu rất giống..."
Quỷ họa bì: !! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Quỷ họa bì không dám dừng lại. Nó dùng hết sức bình sinh để vọt ra ngoài. Đạo diễn Dương không ngờ mình vội vã bắt chuyện lại gây ra hậu quả như thế. Hắn vẫy tay cho khô rồi đuổi theo.
Đạo diễn Dương chạy theo sau la lớn: "Tôi không có ý gì đâu! Tôi chỉ muốn hỏi cậu có muốn quay phim không..."
Nhưng người nọ biến mất cứ như một làn khói vậy. Đạo diễn Dương thất vọng, vịn tường thở hổn hển, nghỉ ngơi một lúc thì quay lại sảnh tiệc.
... Sau đó hắn lạc đường, đi đến sảnh phụ nào đó.
Có vài thanh niên đang ở đây.
Bầu không khí trong sảnh phụ rất ồn ào. Một đám người trẻ tuổi nhốn nháo, hình như đang gọi ai đó lên sân khấu biểu diễn. Khi nhìn thấy hai người đứng giữa đám người, mắt đạo diễn Dương sáng rực!
Gương mặt này, đây không phải là người hắn đang tìm kiếm sao?
Nhưng mà...
"Sao khí chất khác quá vậy?" Đạo diễn Dương khó hiểu.
Đạo diễn Dương thất vọng. Đúng lúc ấy, hắn phát hiện có người bước đến bên cạnh mình.
Là Dụ Dung Thời.
Dụ Dung Thời đứng bên cạnh hắn nhưng có vẻ không đến vì hắn. Anh nhìn chuyện đang diễn ra trong sảnh phụ với đôi mắt hiếu kỳ.
An Dã Lâm và Dịch Vãn bị đám người vây vào giữa. Hai người vừa rời khỏi nhà vệ sinh đã bị đám bạn thân của An Dã Vân cản đường. Bọn họ kéo cả hai đến nơi đây, đùa cợt đòi An Dã Lâm hát một bài để khuấy động bầu không khí.
"Không phải anh là ca sĩ à, bọn tôi muốn nghe anh Dã Lâm hát."
"Ha ha ha, dịp vui mà, anh định không nể mặt luôn à?"
Đám người trẻ lúc nào cũng thích náo nhiệt. Nhiều khách tham dự không biết chuyện nô nức vỗ tay ủng hộ, cứ nghĩ bọn họ thân với nhau. An Dã Lâm nhếch môi, hồi sau mới cười lạnh: "Được thôi."
Hiển nhiên cậu ta biết đám bạn của An Dã Vân định làm gì, hát tặng một bài gì chứ, không phải là đang chờ mong cậu ta nhục mặt thôi sao. Kiếp trước cậu ta ngu ngốc lên sân khấu hát, được một nửa thì bị tắt nhạc, tình cảnh gượng gạo không thể tả.
"Hát 'mẫu đơn say rượu' được không? Hay là 'máy bay giấy', 'duyên Thanh Ngọc'..." Một cô gái trong đám bạn hào hứng nói.
Đây là ba bài hát nổi nhất hiện tại, hơn nữa bài nào cũng khó hát. Nhất là "mẫu đơn say rượu", đoạn hí khang rất khó hát, người bình thường khó lòng hát được.
Kiếp trước An Dã Lâm hát bài "mẫu đơn say rượu". Cậu ta không giỏi hí nhưng đoạn này có thể dựa vào nhạc nền sôi nổi dữ dội và hí nền để qua loa. Không ngờ đám này giữa chừng tắt nhạc, để cậu ta ngơ ngác đứng đó, đến tận khi An Dã Vân từ phòng nghỉ đi ra, "tốt bụng" giải cứu.
Kiếp trước đoạn video này bị tung lên mạng. Cậu ta còn chưa debut đã bị gắn mác "không có năng lực", album toàn dựa vào chỉnh âm, tin đồn nhảm này đến tận lúc cậu ta chết vẫn chưa thôi.
An Dã Lâm định từ chối thì cô gái kia đã cười nói trước: "Anh Dã Lâm không định hát mấy bài này sao? Cũng đúng, mấy bài này chỉ dành cho ca sĩ thôi, với idol thì đúng là thì hơi khó..."
"Chúng ta hát 'mẫu đơn say rượu' đi."
An Dã Lâm quay đầu, không biết Dịch Vãn đã đi đến bên cạnh từ khi nào. Cậu ta biết mấy tên này chỉ muốn ép mình "mãi nghệ", nên nói với Dịch Vãn: "Dịch Vãn, để tôi."
Dịch Vãn nói: "Hát chung đi, bọn mình là một nhóm mà. Đúng lúc gần đây tôi đang học cái này, nằm mơ đều thấy nó."
Sao An Dã Lâm không biết thực lực của Dịch Vãn chứ. Một tuần trước, lúc học thanh nhạc, Dịch Vãn bị phê bình do không hát tốt. Cậu ta cứ nghĩ Dịch Vãn đang đùa, còn cau mày muốn cậu xuống.
Nhưng cả hai đều bị đám người kia đẩy lên sân khấu.
An Dã Lâm nhìn đám người xấu xa dưới kia mà lo lắng. Nhạc dạo đã vang lên, câu hát đầu tiên cũng đến. Cậu ta thấy có người giơ điện thoại quay phim.
Biết làm sao đây, chỉ đành nhắm mắt hát đại.
"Mẫu đơn say rượu" đúng như tên gọi, là một bài có độ khó rất cao, không gian để tự do phát huy cũng rất lớn. Âm vực không đủ rộng, nốt cao không đủ cảm xúc, chuyển âm không đủ khéo léo, chỉ cần một chút xíu không hoàn hảo cũng khiến bài hát có vết nứt không thể xóa nhòa.
Nhưng khi hai người hát câu đầu tiên, tất cả đều có chung một cảm giác: Vững. Thật sự vững!
Rất khó tin rằng hai người còn chưa debut. Người mới rất dễ mắc phải sai lầm là không đủ "vững". Hụt hơi, lệch nhịp, thiếu cảm xúc... nhưng khi hai người cất tiếng thì lập tức không còn giống thực tập sinh nữa mà là những lão làng hàng chục năm.
An Dã Lâm là người nổi trội hơn, khiến người khác phải thán phục. Đáng ngạc nhiên hơn là cậu ta phối hợp với giọng hát của Dịch Vãn vô cùng tự nhiên, giống như đã luyện tập cũng nhau rất nhiều lần... đến An Dã Lâm còn nhìn Dịch Vãn bằng ánh mắt không dám tin.
Không giống những người khác, dân chuyên An Dã Lâm có thể nhận ra được Dịch Vãn đã bắt đúng cảm xúc. Thay vì nói là phát huy đúng lúc, thì Dịch Vãn càng như đang bắt chước hơn. Người cậu bắt chước hát rất xuất sắc, nhưng để bắt chước được hoàn hảo như vậy, nếu không cùng luyện tập lâu dài sẽ không làm được.
... Rốt cuộc Dịch Vãn học hồi nào.
Nhạc nền dần dần sục sôi, sắp tới đoạn hí khang rực rỡ nhất, hai mắt đạo diễn Dương sáng lên.
Quá xuất sắc!
Điệu hí ngân dài như dòng nước, "dáng vẻ" lúc hát... nhất là cái vẻ mang theo cảm giác cổ xưa, hệt như hoa đán bước ra từ bức tranh... Đạo diễn Dương vốn đang thất vọng khi thấy khí chất Dịch Vãn khác với ban nãy. Nhưng hôm nay, đã không còn ai có thể cản được suy nghĩ Dịch Vãn là ứng cử viên thích hợp nhất trong lòng hắn nữa.
Bài hát kết thúc, cả sảnh reo hò. Tất cả mọi người đều vỗ tay khen ngợi hai người kết hợp quá hoàn hảo. Trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
"Encore!" Có người hô lên.
Hai người rời đi trong tiếng hoan hô.
Có người đăng video lên mạng, vài người vỗ vai tên muốn bêu rếu hai người họ, khen: "Bạn cậu hát hay phết!"
Mấy tên kia:... Khổ tâm mà không dám nói.
Đạo diễn Dương định đuổi theo nhưng phát hiện Dụ Dung Thời đã quay lại từ hồi nào, khó hiểu hỏi: "Nãy cậu đi đâu đấy?"
Dụ Dung Thời cười: "Không có gì. Ra sau sân khấu. Hệ thống âm thanh có vấn đề. Hơn nữa còn bắt gặp thứ khác."
"Ồ..." Đạo diễn Dương không tò mò nữa, nhưng thấy vẻ mặt của Dụ Dung Thời thì lại hỏi: "Cậu biết hai người lên sân khấu hát khi nãy không?"
Dụ Dung Thời nói: "Biết. Tên là Dịch Vãn..."
Anh cúi đầu nhìn tay, mặt xoắn xít: "Lát tôi đi rửa tay, không cần chờ."
***
Quỷ họa bì vẫn đang tìm Dịch Vãn trong buổi tiệc.
Sảnh tiệc của nhà họ An quá lớn, tìm mãi không thấy người. Lúc mới đi tìm, nó còn bị người khác bắt được.
Người nọ có đôi mắt chẳng khác gì trăng đen trong đêm trắng. Khi cả hai chạm mặt, anh vỗ vai nó, cười gọi "Dịch Vãn". Và cũng ngay thời khắc đó, lớp da của nó bị anh vỗ rớt ra.
Hình như người kia hơi ngơ ngác, anh nhìn bàn tay của mình một lúc mới cười nói: "Phải ăn mặc cho đàng hoàng chứ."
Anh không có hơi thở mạnh mẽ khủng khiếp nào cả, nhưng càng như thế mới đáng sợ, quỷ họa bì bị anh dọa sợ mất mật, không kịp khoác lớp da vào đã lê cơ thể bỏ chạy.
May mà không đuổi kịp.
Phải tìm chỗ chỉnh sửa lại lớp "da giả" của mình để còn làm người nữa. Quỷ họa bì vừa trốn vừa tuyệt vọng nghĩ.
Nó không dám vào nhà vệ sinh nữa. Lúc chạy khỏi nhà vệ sinh, nó đã nhìn thấy Đinh Biệt Hàn.
Vừa thấy phía trước có bảng tên phòng trang điểm. Hai mắt quỷ họa bì sáng lên, xông vào.
***
Sắp đến lúc phải đọc diễn văn trong buổi tiệc. An Dã Vân ngồi trong phòng thay đồ, nhìn gương chỉnh sửa tóc.
Hắn nhìn gương mặt sáng sủa thanh khiết của mình trong gương, mỉm cười hài lòng. Trước khi đi, hắn đã dặn dò bạn mình "sắp xếp cho tốt" để bêu rếu An Dã Lâm.
Giờ chỉ chờ hắn mang theo hào quang bảy sắc ra kiểm tra là được.
Hắn hài lòng nhìn bản thân, hoàn toàn không phát hiện có người đi ngang qua đây, hình như người nọ không tìm được nhà vệ sinh.
Đúng lúc ấy, hắn phát hiện cảnh tượng ngoài cửa thay đổi.
Có người đang cúi thấp đầu, đứng trước cửa phòng thay đồ. An Dã Vân vội quay đầu lại, rõ ràng hồi nãy hắn đã đóng cửa phòng lại rồi. Tại sao bây giờ nó lại mở ra, đã thế bên ngoài còn không có ai.
"Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?"
An Dã Vân nhìn chằm chằm cái cửa trống rỗng. Không hiểu sao lại thấy sống lưng mình lạnh toát. Hắn quay người tiếp tục chải chuốt, vừa ngẩng đầu lên thì lại phát hiện cái bóng.
Cái bóng ban nãy vẫn còn ở cửa mà bây giờ đã càng ngày càng gần hắn!
An Dã Vân mới chớp mắt, người kia đã đến sát bên.
Hắn bị dọa cho đứng tim, vội vàng quay đầu, sau lưng chỉ có căn phòng trống rỗng không người. Hắn quay người lại, cảnh giác nhìn gương. Nhưng gương cũng không có gì lạ.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác.
An Dã Vân không còn tâm trạng đâu mà chải chuốt. Vội vã chải thêm hai mấy cái, lúc để chiếc lược xuống bàn, hắn thấy "mình" trong gương mỉm cười.
Người nọ vẫn ung dung thong thả giơ tay chải đầu, quyến rũ làm sao. Người trong gương có đôi mắt trong veo, càng chải, tóc càng kéo về sau...
Không, hết tóc rồi, chỉ có da đầu... da đầu!
Cả da đầu bị lược lôi ra sau, làn da dưới cằm cũng vặn vẹo biến dạng như bị kéo ra khỏi xương hàm, lộ ra thớ cơ đỏ tươi. Khung cảnh máu me vô cùng chân thật làm An Dã Vân hét lên.
"Dã Vân, sao vậy em?"
Bên ngoài có tiếng gọi của An Dã Loan. An Dã Loan chạy sang. Quỷ họa bì không kịp mặc "quần áo" tử tế, chỉ có thể căm uất chạy vội.
***
Đến khi tay của anh trai chạm vào bả vai, An Dã Vân mới có thể thoát khỏi địa ngục. Hắn chỉ vào gương, nói: "Bên trong... bên trong có..."
Nhưng lúc này hắn lại thấy cái gương vẫn bình thường, gương mặt hắn vẫn sáng sủa như thế, nào có chút xíu liên quan đến quỷ quái gì.
Ngón tay của An Dã Vân khựng giữa không trung như thằng ngốc. An Dã Loan nhìn tình trạng của hắn, nói: "Tiểu Vân, có phải gần đây em bị áp lực quá không?"
"Em thấy rõ mà..."
"Lên sân khấu thôi. MC đang gọi kìa." An Dã Loan nói: "Hôm nay là ngày quan trọng, phải cho người ngoài thấy thực lực của nhà họ An, chúng ta nhất định phải làm cho thật tốt."
Một người phục vụ chạy vào, sau khi nghe người đó thuật lại xong, An Dã Loan nhíu mày: "Cái gì, trong nước trái cây có máu?"
Hắn dắt An Dã Vân chạy ra hiện trường. Cô gái gặp chuyện khóc lớn, chiếc ly rơi bể trên mặt đất. Còn quý bà dắt cô gái theo thì tức giận nhìn bọn họ, các khách mời còn lại cũng đang xì xào bàn tán.
"Sao có thể, nước trái cây sao có máu được, chắc mọi người nhìn nhầm rồi. Hoặc là... hoặc là có gì dơ rớt vào thôi."
An Dã Loan vội vã an ủi mọi người. Vừa quay đầu đã có phục vụ chạy lại báo: "Có khách nói nhìn thấy da người trong phòng thay đồ."
"Tôi nhờ phục vụ lấy cho tôi ly rượu vang, thế mà trong ly có nguyên khúc xương tay trắng hếu."
Khiếu nại dồn dập làm người nhà họ An sứt đầu bể trán.
Quỷ họa bì chạy như điên, nó nhìn khắp nơi nhưng không tìm được Dịch Vãn. Không chút tăm tích, cứ như bốc hơi khỏi thế gian.
Lúc đi xuyên qua đám người, nó nhìn thấy Đinh Biệt Hàn. Đinh Biệt Hàn hình như cũng thấy nó. Mắt cậu ta sáng lên, chạy về phía nó.
Quỷ họa bì: ... Sống không nổi nữa rồi!
Trong lúc hoảng loạn, MC lau mồ hôi nói: "Tạm thời xảy ra một ít sự cố mà thôi, mọi người đón xem đoạn video chúc mừng sinh nhật trước nhé..."
Hai mắt quỷ họa bì sáng lên.
Nó có linh cảm.
Tin hot!
Dịch Vãn từng nói... tin hot sẽ thu hút người khác.
Trước khi Đinh Biệt Hàn kịp bắt nó, quỷ họa bì nhảy một cái vào trong màn hình.
Màn hình tối đi, sau đó lại sáng lên.
Khi gương mặt An Dã Vân xuất hiện, khách khứa mới yên tĩnh lại chút, định vỗ tay chúc mừng sinh nhật hắn.
Chỉ là cái video này hơi lạ.
Chàng trai thanh tú cầm điện thoại, miệng ngậm cười, dường như đang trò chuyện với ai đó.
Bên ngoài.
Bữa tiệc sinh nhật ồn ào vẫn đang diễn ra. Trai trai gái gái, hương thơm trên áo, tóc mai bên trán, tiệc tùng linh đình. Đây là chốn thiên đường xã giao với những kẻ ôm giấc mộng bước chân vào chốn hào môn.
Thế nhưng vào lúc này, đạo diễn Dương Trấn đang đứng trong góc với người bạn già, ăn một đĩa... đậu Hà Lan rang.
Hắn vốn cũng không định đến đây.
Năm nay đạo diễn Dương 33 tuổi, độc thân và cũng muốn kéo dài sự độc thân của mình. Khác với ông bố mạnh vì gạo bạo vì tiền, một lòng chỉ yêu tiền của mình, đạo diễn Dương quyết tâm hiến dâng cả cuộc đời cho phim thần tượng. Hôm nay ba Dương ép buộc nên hắn đành tạm ném nhiệm vụ tìm diễn viên cho bộ phim "Ngày buồn quẩn quanh" nhức đầu sang một bên, đến tham dự buổi tiệc này với người bạn cũ.
"Tiệc của nhà họ An cũng náo nhiệt phết." Đạo diễn Dương nói.
"Đúng vậy, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng nóng bỏng cháy rực." Bạn của hắn nói.
Bạn của hắn có đôi mắt đen nhánh, khi cười lên trông giống như vầng trăng đen trong đêm trắng. Thế nhưng người nọ hành xử vô cùng tự nhiên, tiệc vừa bắt đầu đã tập trung ăn uống, dáng vẻ ngông nghênh. Như hiện tại người nọ đang ăn đậu rang đây.
"Chứ không phải đốt tiền à? Nhưng 'nóng bỏng cháy rực' cũng là từ hình dung hay đấy." Đạo diễn Dương thở dài: "Đúng vậy, nơi danh vọng, chốn tiền tài, không phải là đốt tiền nóng bỏng cháy rực à? Không hổ là nhà giàu trăm năm. Buổi tiệc lần này chắc chắn bày cho đám truyền thông xem. Nhóm cổ đông của bọn họ đúng là rất cần thuốc an thần."
Người bạn nghe vậy thì khoan thai nói: "Tôi không thạo mấy trò của con buôn."
Đạo diễn Dương: "Biết rồi, cậu chỉ thạo ca hát diễn xuất và dùng từ miêu tả đặc biệt nhưng không kém phần sinh động mà thôi. Đúng rồi anh Dụ, lần này cậu giúp nhiều lắm đấy. Rõ ràng Dương Viễn Trình đã hứa sẽ giúp đỡ, bây giờ lại bảo không có thời gian quay bổ sung... nếu không có cậu chắc tôi chẳng tìm được người thích hợp nhanh như vậy."
Bạn của đạo diễn Dương nói: "Không sao. Dù sao cậu cũng trả tiền mà. Tìm được diễn viên diễn vai nam đán chưa?"
Đạo diễn Dương thở dài: "Không tìm được ai. Nhân vật này độ khó đã cao lại không dễ mến. Tài cao hơn người, chí cao hơn trời, phận mỏng hơn giấy, còn phải có cảm giác trẻ trung và nét khùng điên đặc trưng của nghệ thuật gia."
"Muốn tìm một diễn viên trẻ đáp ứng đủ các điều kiện như vậy không dễ." Người bạn nhắc nhở.
"Không sao hết, diễn xuất có thể dạy, hát hò có thể chỉnh giọng... quan trọng là cảm giác thôi." Đạo diễn Dương khoa tay múa chân: "Cái cảm giác chán đời, mệt mỏi, u ám, kiêu ngạo, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cố gắng ngụy trang bản thân..."
Hắn còn chưa dứt lời, trong hành lang có người hô lên: "Cậu cả Phương ngất xỉu trong nhà vệ sinh rồi!"
Đạo diễn Dương tò mò nhìn sang, thấy một đám người ba chân bốn cẳng khiêng người đàn ông đang hôn mê vào phòng nghỉ bên cạnh. Do người đàn ông đang hôn mê có địa vị rất cao nên cả hội trường gà bay chó sủa. Gương mặt trắng bệch xoắn hết cả lại, cứ như bị cái gì đó dọa sợ mất mật.
"Chuyện gì đây..."
"Chắc là cảm nắng."
"Cảm nắng? Ngồi trong phòng máy lạnh mà cảm nắng?"
Tin cậu cả Phương ngất xỉu nhanh chóng lan tràn khắp buổi sinh nhật, trở thành tâm điểm. Mọi người xì xào bàn tán, cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám.
"Có khi nào là ân oán nhà giàu không?"
"Hay là một phần của cuộc chiến thương trường?"
Đạo diễn Dương vốn định đến cho đủ giờ rồi về cũng thấy lạ: "Lạ ghê, tôi qua nhà vệ sinh xem sao."
Đạo diễn Dương quay người đi. Người bạn của hắn vẫn cầm đĩa đậu Hà Lan đứng đó, thận trọng nhã nhặn, từ tốn uống trà, cảm thấy hơi nhàm chán, còn tiện thể nhìn thấy cổ đông của nhà họ An đi về phía nhà vệ sinh. Thấy nhà họ Phương và nhà họ Phó, anh hỏi phục vụ: "Cho hỏi nhà họ Phương và nhà họ Phó cũng đến sao?"
Người phục vụ: "Đúng vậy."
Bạn của đạo diễn Dương "ồ" lên rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho đạo diễn Dương, quyết định vọt đi trước khi nhà họ An có chuyện. Đến khi anh nhìn xuyên qua cánh cửa, thấy một người bước ra khỏi nơi đó.
Người nọ có gương mặt thanh tú, đang cùng một người khác đi dọc theo hành lang rời khỏi đây. Hai người họ rất vội vã, theo sau còn có thêm một người nữa. Vẻ mặt người theo sau cảnh giác như đang đề phòng gì đó.
Dịch Vãn.
An Dã Lâm.
Đinh Biệt Hàn.
Dụ Dung Thời không ngờ Dịch Vãn lại xuất hiện ở đây. Anh suy nghĩ một chút, quyết định không gửi tin nhắn nữa mà đuổi theo.
...
Trong nhà vệ sinh.
Quỷ họa bì co rúm ró ở phòng trong. Hôm nay nó chỉ muốn quay lại cái bóng của Dịch Vãn, không muốn bị người khác phát hiện nên theo bản năng biến thành Dịch Vãn.
Hình như phòng bên có ai đang dội nước. Quỷ họa bì không quan tâm được nữa. Hôm nay nó rất yếu, lệ khí chỉ còn một lớp thật mỏng, trừ việc nhanh chóng quay lại trốn trong cái bóng của Dịch Vãn thì không còn nghĩ thêm được gì nữa.
Sau khi biến hình thành công, quỷ họa bì cúi đầu, đẩy cửa rời đi. Bên ngoài có tiếng nước chảy rào rào, hình như ai đó đang rửa tay.
Người đang rửa tay nhìn thấy chàng trai trong gương.
U sầu, xinh đẹp, tối tăm, người không ra người quỷ không ra quỷ...
Đạo diễn Dương: !! Quá thích hợp! Đây không phải nam đán Quý Trọng Minh trong lòng ư.
Hơn nữa người này quen lắm! Hình như là nghệ sĩ! Đạo diễn Dương sáng mắt.
Ngay khi quỷ họa bì sắp ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng nó nghe có người nhiệt tình gọi nó lại: "Chờ đã, tôi thấy cậu rất giống..."
Quỷ họa bì: !! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Quỷ họa bì không dám dừng lại. Nó dùng hết sức bình sinh để vọt ra ngoài. Đạo diễn Dương không ngờ mình vội vã bắt chuyện lại gây ra hậu quả như thế. Hắn vẫy tay cho khô rồi đuổi theo.
Đạo diễn Dương chạy theo sau la lớn: "Tôi không có ý gì đâu! Tôi chỉ muốn hỏi cậu có muốn quay phim không..."
Nhưng người nọ biến mất cứ như một làn khói vậy. Đạo diễn Dương thất vọng, vịn tường thở hổn hển, nghỉ ngơi một lúc thì quay lại sảnh tiệc.
... Sau đó hắn lạc đường, đi đến sảnh phụ nào đó.
Có vài thanh niên đang ở đây.
Bầu không khí trong sảnh phụ rất ồn ào. Một đám người trẻ tuổi nhốn nháo, hình như đang gọi ai đó lên sân khấu biểu diễn. Khi nhìn thấy hai người đứng giữa đám người, mắt đạo diễn Dương sáng rực!
Gương mặt này, đây không phải là người hắn đang tìm kiếm sao?
Nhưng mà...
"Sao khí chất khác quá vậy?" Đạo diễn Dương khó hiểu.
Đạo diễn Dương thất vọng. Đúng lúc ấy, hắn phát hiện có người bước đến bên cạnh mình.
Là Dụ Dung Thời.
Dụ Dung Thời đứng bên cạnh hắn nhưng có vẻ không đến vì hắn. Anh nhìn chuyện đang diễn ra trong sảnh phụ với đôi mắt hiếu kỳ.
An Dã Lâm và Dịch Vãn bị đám người vây vào giữa. Hai người vừa rời khỏi nhà vệ sinh đã bị đám bạn thân của An Dã Vân cản đường. Bọn họ kéo cả hai đến nơi đây, đùa cợt đòi An Dã Lâm hát một bài để khuấy động bầu không khí.
"Không phải anh là ca sĩ à, bọn tôi muốn nghe anh Dã Lâm hát."
"Ha ha ha, dịp vui mà, anh định không nể mặt luôn à?"
Đám người trẻ lúc nào cũng thích náo nhiệt. Nhiều khách tham dự không biết chuyện nô nức vỗ tay ủng hộ, cứ nghĩ bọn họ thân với nhau. An Dã Lâm nhếch môi, hồi sau mới cười lạnh: "Được thôi."
Hiển nhiên cậu ta biết đám bạn của An Dã Vân định làm gì, hát tặng một bài gì chứ, không phải là đang chờ mong cậu ta nhục mặt thôi sao. Kiếp trước cậu ta ngu ngốc lên sân khấu hát, được một nửa thì bị tắt nhạc, tình cảnh gượng gạo không thể tả.
"Hát 'mẫu đơn say rượu' được không? Hay là 'máy bay giấy', 'duyên Thanh Ngọc'..." Một cô gái trong đám bạn hào hứng nói.
Đây là ba bài hát nổi nhất hiện tại, hơn nữa bài nào cũng khó hát. Nhất là "mẫu đơn say rượu", đoạn hí khang rất khó hát, người bình thường khó lòng hát được.
Kiếp trước An Dã Lâm hát bài "mẫu đơn say rượu". Cậu ta không giỏi hí nhưng đoạn này có thể dựa vào nhạc nền sôi nổi dữ dội và hí nền để qua loa. Không ngờ đám này giữa chừng tắt nhạc, để cậu ta ngơ ngác đứng đó, đến tận khi An Dã Vân từ phòng nghỉ đi ra, "tốt bụng" giải cứu.
Kiếp trước đoạn video này bị tung lên mạng. Cậu ta còn chưa debut đã bị gắn mác "không có năng lực", album toàn dựa vào chỉnh âm, tin đồn nhảm này đến tận lúc cậu ta chết vẫn chưa thôi.
An Dã Lâm định từ chối thì cô gái kia đã cười nói trước: "Anh Dã Lâm không định hát mấy bài này sao? Cũng đúng, mấy bài này chỉ dành cho ca sĩ thôi, với idol thì đúng là thì hơi khó..."
"Chúng ta hát 'mẫu đơn say rượu' đi."
An Dã Lâm quay đầu, không biết Dịch Vãn đã đi đến bên cạnh từ khi nào. Cậu ta biết mấy tên này chỉ muốn ép mình "mãi nghệ", nên nói với Dịch Vãn: "Dịch Vãn, để tôi."
Dịch Vãn nói: "Hát chung đi, bọn mình là một nhóm mà. Đúng lúc gần đây tôi đang học cái này, nằm mơ đều thấy nó."
Sao An Dã Lâm không biết thực lực của Dịch Vãn chứ. Một tuần trước, lúc học thanh nhạc, Dịch Vãn bị phê bình do không hát tốt. Cậu ta cứ nghĩ Dịch Vãn đang đùa, còn cau mày muốn cậu xuống.
Nhưng cả hai đều bị đám người kia đẩy lên sân khấu.
An Dã Lâm nhìn đám người xấu xa dưới kia mà lo lắng. Nhạc dạo đã vang lên, câu hát đầu tiên cũng đến. Cậu ta thấy có người giơ điện thoại quay phim.
Biết làm sao đây, chỉ đành nhắm mắt hát đại.
"Mẫu đơn say rượu" đúng như tên gọi, là một bài có độ khó rất cao, không gian để tự do phát huy cũng rất lớn. Âm vực không đủ rộng, nốt cao không đủ cảm xúc, chuyển âm không đủ khéo léo, chỉ cần một chút xíu không hoàn hảo cũng khiến bài hát có vết nứt không thể xóa nhòa.
Nhưng khi hai người hát câu đầu tiên, tất cả đều có chung một cảm giác: Vững. Thật sự vững!
Rất khó tin rằng hai người còn chưa debut. Người mới rất dễ mắc phải sai lầm là không đủ "vững". Hụt hơi, lệch nhịp, thiếu cảm xúc... nhưng khi hai người cất tiếng thì lập tức không còn giống thực tập sinh nữa mà là những lão làng hàng chục năm.
An Dã Lâm là người nổi trội hơn, khiến người khác phải thán phục. Đáng ngạc nhiên hơn là cậu ta phối hợp với giọng hát của Dịch Vãn vô cùng tự nhiên, giống như đã luyện tập cũng nhau rất nhiều lần... đến An Dã Lâm còn nhìn Dịch Vãn bằng ánh mắt không dám tin.
Không giống những người khác, dân chuyên An Dã Lâm có thể nhận ra được Dịch Vãn đã bắt đúng cảm xúc. Thay vì nói là phát huy đúng lúc, thì Dịch Vãn càng như đang bắt chước hơn. Người cậu bắt chước hát rất xuất sắc, nhưng để bắt chước được hoàn hảo như vậy, nếu không cùng luyện tập lâu dài sẽ không làm được.
... Rốt cuộc Dịch Vãn học hồi nào.
Nhạc nền dần dần sục sôi, sắp tới đoạn hí khang rực rỡ nhất, hai mắt đạo diễn Dương sáng lên.
Quá xuất sắc!
Điệu hí ngân dài như dòng nước, "dáng vẻ" lúc hát... nhất là cái vẻ mang theo cảm giác cổ xưa, hệt như hoa đán bước ra từ bức tranh... Đạo diễn Dương vốn đang thất vọng khi thấy khí chất Dịch Vãn khác với ban nãy. Nhưng hôm nay, đã không còn ai có thể cản được suy nghĩ Dịch Vãn là ứng cử viên thích hợp nhất trong lòng hắn nữa.
Bài hát kết thúc, cả sảnh reo hò. Tất cả mọi người đều vỗ tay khen ngợi hai người kết hợp quá hoàn hảo. Trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
"Encore!" Có người hô lên.
Hai người rời đi trong tiếng hoan hô.
Có người đăng video lên mạng, vài người vỗ vai tên muốn bêu rếu hai người họ, khen: "Bạn cậu hát hay phết!"
Mấy tên kia:... Khổ tâm mà không dám nói.
Đạo diễn Dương định đuổi theo nhưng phát hiện Dụ Dung Thời đã quay lại từ hồi nào, khó hiểu hỏi: "Nãy cậu đi đâu đấy?"
Dụ Dung Thời cười: "Không có gì. Ra sau sân khấu. Hệ thống âm thanh có vấn đề. Hơn nữa còn bắt gặp thứ khác."
"Ồ..." Đạo diễn Dương không tò mò nữa, nhưng thấy vẻ mặt của Dụ Dung Thời thì lại hỏi: "Cậu biết hai người lên sân khấu hát khi nãy không?"
Dụ Dung Thời nói: "Biết. Tên là Dịch Vãn..."
Anh cúi đầu nhìn tay, mặt xoắn xít: "Lát tôi đi rửa tay, không cần chờ."
***
Quỷ họa bì vẫn đang tìm Dịch Vãn trong buổi tiệc.
Sảnh tiệc của nhà họ An quá lớn, tìm mãi không thấy người. Lúc mới đi tìm, nó còn bị người khác bắt được.
Người nọ có đôi mắt chẳng khác gì trăng đen trong đêm trắng. Khi cả hai chạm mặt, anh vỗ vai nó, cười gọi "Dịch Vãn". Và cũng ngay thời khắc đó, lớp da của nó bị anh vỗ rớt ra.
Hình như người kia hơi ngơ ngác, anh nhìn bàn tay của mình một lúc mới cười nói: "Phải ăn mặc cho đàng hoàng chứ."
Anh không có hơi thở mạnh mẽ khủng khiếp nào cả, nhưng càng như thế mới đáng sợ, quỷ họa bì bị anh dọa sợ mất mật, không kịp khoác lớp da vào đã lê cơ thể bỏ chạy.
May mà không đuổi kịp.
Phải tìm chỗ chỉnh sửa lại lớp "da giả" của mình để còn làm người nữa. Quỷ họa bì vừa trốn vừa tuyệt vọng nghĩ.
Nó không dám vào nhà vệ sinh nữa. Lúc chạy khỏi nhà vệ sinh, nó đã nhìn thấy Đinh Biệt Hàn.
Vừa thấy phía trước có bảng tên phòng trang điểm. Hai mắt quỷ họa bì sáng lên, xông vào.
***
Sắp đến lúc phải đọc diễn văn trong buổi tiệc. An Dã Vân ngồi trong phòng thay đồ, nhìn gương chỉnh sửa tóc.
Hắn nhìn gương mặt sáng sủa thanh khiết của mình trong gương, mỉm cười hài lòng. Trước khi đi, hắn đã dặn dò bạn mình "sắp xếp cho tốt" để bêu rếu An Dã Lâm.
Giờ chỉ chờ hắn mang theo hào quang bảy sắc ra kiểm tra là được.
Hắn hài lòng nhìn bản thân, hoàn toàn không phát hiện có người đi ngang qua đây, hình như người nọ không tìm được nhà vệ sinh.
Đúng lúc ấy, hắn phát hiện cảnh tượng ngoài cửa thay đổi.
Có người đang cúi thấp đầu, đứng trước cửa phòng thay đồ. An Dã Vân vội quay đầu lại, rõ ràng hồi nãy hắn đã đóng cửa phòng lại rồi. Tại sao bây giờ nó lại mở ra, đã thế bên ngoài còn không có ai.
"Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?"
An Dã Vân nhìn chằm chằm cái cửa trống rỗng. Không hiểu sao lại thấy sống lưng mình lạnh toát. Hắn quay người tiếp tục chải chuốt, vừa ngẩng đầu lên thì lại phát hiện cái bóng.
Cái bóng ban nãy vẫn còn ở cửa mà bây giờ đã càng ngày càng gần hắn!
An Dã Vân mới chớp mắt, người kia đã đến sát bên.
Hắn bị dọa cho đứng tim, vội vàng quay đầu, sau lưng chỉ có căn phòng trống rỗng không người. Hắn quay người lại, cảnh giác nhìn gương. Nhưng gương cũng không có gì lạ.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác.
An Dã Vân không còn tâm trạng đâu mà chải chuốt. Vội vã chải thêm hai mấy cái, lúc để chiếc lược xuống bàn, hắn thấy "mình" trong gương mỉm cười.
Người nọ vẫn ung dung thong thả giơ tay chải đầu, quyến rũ làm sao. Người trong gương có đôi mắt trong veo, càng chải, tóc càng kéo về sau...
Không, hết tóc rồi, chỉ có da đầu... da đầu!
Cả da đầu bị lược lôi ra sau, làn da dưới cằm cũng vặn vẹo biến dạng như bị kéo ra khỏi xương hàm, lộ ra thớ cơ đỏ tươi. Khung cảnh máu me vô cùng chân thật làm An Dã Vân hét lên.
"Dã Vân, sao vậy em?"
Bên ngoài có tiếng gọi của An Dã Loan. An Dã Loan chạy sang. Quỷ họa bì không kịp mặc "quần áo" tử tế, chỉ có thể căm uất chạy vội.
***
Đến khi tay của anh trai chạm vào bả vai, An Dã Vân mới có thể thoát khỏi địa ngục. Hắn chỉ vào gương, nói: "Bên trong... bên trong có..."
Nhưng lúc này hắn lại thấy cái gương vẫn bình thường, gương mặt hắn vẫn sáng sủa như thế, nào có chút xíu liên quan đến quỷ quái gì.
Ngón tay của An Dã Vân khựng giữa không trung như thằng ngốc. An Dã Loan nhìn tình trạng của hắn, nói: "Tiểu Vân, có phải gần đây em bị áp lực quá không?"
"Em thấy rõ mà..."
"Lên sân khấu thôi. MC đang gọi kìa." An Dã Loan nói: "Hôm nay là ngày quan trọng, phải cho người ngoài thấy thực lực của nhà họ An, chúng ta nhất định phải làm cho thật tốt."
Một người phục vụ chạy vào, sau khi nghe người đó thuật lại xong, An Dã Loan nhíu mày: "Cái gì, trong nước trái cây có máu?"
Hắn dắt An Dã Vân chạy ra hiện trường. Cô gái gặp chuyện khóc lớn, chiếc ly rơi bể trên mặt đất. Còn quý bà dắt cô gái theo thì tức giận nhìn bọn họ, các khách mời còn lại cũng đang xì xào bàn tán.
"Sao có thể, nước trái cây sao có máu được, chắc mọi người nhìn nhầm rồi. Hoặc là... hoặc là có gì dơ rớt vào thôi."
An Dã Loan vội vã an ủi mọi người. Vừa quay đầu đã có phục vụ chạy lại báo: "Có khách nói nhìn thấy da người trong phòng thay đồ."
"Tôi nhờ phục vụ lấy cho tôi ly rượu vang, thế mà trong ly có nguyên khúc xương tay trắng hếu."
Khiếu nại dồn dập làm người nhà họ An sứt đầu bể trán.
Quỷ họa bì chạy như điên, nó nhìn khắp nơi nhưng không tìm được Dịch Vãn. Không chút tăm tích, cứ như bốc hơi khỏi thế gian.
Lúc đi xuyên qua đám người, nó nhìn thấy Đinh Biệt Hàn. Đinh Biệt Hàn hình như cũng thấy nó. Mắt cậu ta sáng lên, chạy về phía nó.
Quỷ họa bì: ... Sống không nổi nữa rồi!
Trong lúc hoảng loạn, MC lau mồ hôi nói: "Tạm thời xảy ra một ít sự cố mà thôi, mọi người đón xem đoạn video chúc mừng sinh nhật trước nhé..."
Hai mắt quỷ họa bì sáng lên.
Nó có linh cảm.
Tin hot!
Dịch Vãn từng nói... tin hot sẽ thu hút người khác.
Trước khi Đinh Biệt Hàn kịp bắt nó, quỷ họa bì nhảy một cái vào trong màn hình.
Màn hình tối đi, sau đó lại sáng lên.
Khi gương mặt An Dã Vân xuất hiện, khách khứa mới yên tĩnh lại chút, định vỗ tay chúc mừng sinh nhật hắn.
Chỉ là cái video này hơi lạ.
Chàng trai thanh tú cầm điện thoại, miệng ngậm cười, dường như đang trò chuyện với ai đó.