————
Sáng hôm sau, vừa lúc Khuất Mộ Huyên ra ngoài thì đụng phải tiểu tử này đến đòi nợ, "Khỉ con, sao mi lại đến đây?"
Chú khỉ nhỏ đứng yên nhìn cậu chằm chằm.
Khuất Mộ Huyên đi bên trái, nó cũng theo qua bên trái, Khuất Mộ Huyên đi bên phải, nó cũng đi theo qua phải. Dù cậu đi như nào thì chú khỉ nhỏ vẫn nhất quyết chặn lại.
"Khỉ con, mi thành tinh rồi sao?" Khuất Mộ Huyên buồn cười, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm nó, "Đại sư huynh, cho mi làm sư luôn đấy, sư huynh muốn phân phó gì đây?"
Chú khỉ nhỏ mở to mắt, tựa hồ rất tức giận.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ khỉ cái mặc kệ mi sao?"
"Éc— Éc—" Chú khỉ nhỏ nhe nanh vuốt với cậu.
"Ta đãi mi thêm một trái dừa nữa chịu không?" Khuất Mộ Huyên vuốt cằm, quyết định dùng đồ ăn an ủi chú khỉ nhỏ. Ai biết chú khỉ nhỏ như nhìn thấu được, càng trở nên tức giận hơn, xoay người quay mông lại với Khuất Mộ Huyên.
Khuất Mộ Huyên: "..." Đây có thiệt là tiểu hầu tử chứ không phải đại hầu gia không vậy?
Cậu định đi lấy thêm một trái dừa đến dỗ chú khỉ này, nhưng nó đã trực tiếp vung tay lên cản đường cậu.
Lúc cậu đang bế tắc thì La Chấn gọi mọi người đi ăn chạy đến "Oa" một tiếng: "Khỉ con, mi lại tới rồi? Lần trước ngươi đột nhiên biến mất không lời từ biệt nha."
Nhìn thấy La Chấn, Khuất Mộ Huyên thở phào nhẹ nhõm, cậu nhớ rằng chú khỉ nhỏ rất thích La Chấn.
Tưởng rằng bản thân được cứu rồi, vừa định chuồn đi thì chú khỉ nhỏ đã túm lấy ống quần cậu.
"Hầu Tổ! Mi là Hầu Tổ có đúng không?" Khuất Mộ Huyên hai tay nắm chặt lưng quần, muốn khóc nói: "Tổ tông ơi, đây là quần đi biển đó."
Cạp quần co giãn, nếu chú khỉ nhỏ kéo mạnh hơn một tí, Khuất Mộ Huyên thật sự sẽ biểu diễn một màn lộ hàng trước ống kính đó.
"Phốc" La Chấn ôm bụng cười nắc nẻ: "Tiểu Mộ Huyên, cậu đắc tội với nó rồi đúng không?"
"Sao mà tui biết được?" Khuất Mộ Huyên cảm thấy khổ sở.
Bỗng nghe một tiếng "Tsk", nhưng thấy cả Đơn Ư Lạc và Diệp Tang cùng bước ra khỏi lều tre.
La Chấn và Khuất Mộ Huyên nhìn nhau tự hỏi ai vừa phát ra âm thanh đó.
Không ngờ rằng, chú khỉ nhỏ còn phản ứng mãnh liệt hơn cả họ, nó cong người nhe răng về phía Đơn Ư Lạc, phát ra tiếng khò khè, sau đó quay đầu lại nhìn Khuất Mộ Huyên, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, trèo lên cành cây trên đầu, chạy biến mất.
Sao nó lại chạy trốn?
Mọi người đều không hiểu, đặc biệt là Khuất Mộ Huyên, nghĩ đế việc chú khỉ nhìn cậu trước khi rời đi, sao hầu đại gia luôn dạn dĩ với người vừa rồi lại có chút sợ hãi nhỉ?
"Anh Đơn, anh đã từng nhìn thấy chú khỉ đó chưa? Rất đang yêu đúng chứ?"
"Chú khỉ nhỏ sao?" Đơn Ư Lạc cười khẩy, "Nó chả qua chỉ là một con thú hoang."
Nói xong câu này, hai tay chắp sau lưng, hắn ta nhàn nhã đi về phía máy quay.
Sắc mặt Khuất Mộ Huyên trầm xuống, La Chân liếc nhìn, không dám nói chuyện. Đây là lần đầu tiên từ lúc quay đến giờ, cô thấy Khuất Môi Huyên có vẻ mặt tệ như thế.
"Đi ăn cơm thôi." Khuất Mộ Huyên không nhắc đến chuyện đó nữa.
Sau khi Ngân Thương Uẩn nhận một cuộc điện thoại đến nơi thì mọi người đều bắt đầu ăn. Trong lúc ăn, họ đã lên kế hoạch sẽ tiếp tục đi khám phá rừng rậm, nguyên liệu có vẻ không đủ, hôm qua đã ăn cá cả nhày nên hôm nay họ muốn thử tìm thứ khác.
Khi ăn xong và thu dọn bát đĩa chuẩn bị xuất phát, Khuất Mộ Huyên, người đã im hơi lặng tiếng suốt bữa ăn đột nhiên nói: "Tôi vẫn cảm thấy không khoẻ, mọi người cứ đi đi, tôi sẽ chờ mọi người về."
"Cậu ổn chứ?" Mọi người đều cho rằng đó là di chứng của ngày hôm qua, liền lập tức xôn xao hỏi thăm cậu.
Khuất Mộ Huyên lắc đầu.
"Để Tiểu Khuất ở đây cũng tốt." Cầu Nghị chỉ vào đống lửa, "Nên có người trông coi trại, nếu lửa mà tắt thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa chúng ta sắp hết dầu rồi."
"Không sao." Khuất Mọi Huyên vỗ vỗ ngực, "Cứ giao cho tôi."
Ngân Thương Uẩn đi sau mọi người một bước, vươn tay xoa đầu cậu: "Cẩn thận."
"Đã hiểu, ca, anh cũng vậy." Khuất Mộ Huyên vươn tay giúp Ngân Thương Uẩn chỉnh lại dây đeo balo, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận Đơn Ư Lạc, nếu anh ta muốn trở thành tâm điểm thì cứ mặc kệ anh ta đi."
"Ừm."
Ngân Thương Uẩn không hỏi cậu muốn làm gì, và cậu cũng không nói gì thêm vì cậu biết rằng anh cậu hiểu rõ.
Sau khi những người khác vào rừng, Khuất Mộ Huyên không đi nhặt củi hay đun dầu dừa mà phi thẳng đến phòng làm việc của đạo diễn.
"Tiểu Huyên?" Trương Địch đang xem lại những đoạn ghi hình mấy hôm nay, còn suy ngẫm xem nên biên tập như thế nào, nhìn thấy cậu liền rất vui vẻ, "Ta cảm thấy sau khi biên tập xong chắc chắn rất tuyệt vời."
"Chú."
Trương Địch sửng sốt, đưa tay nhấn nút tạm dừng: "Sao vậy?" Mặc dù có quan hệ cá nhân với bố mẹ Khuất Mộ Huyên, nhưng Khuất Mộ Huyên lại rất ít khi trực tiếp gọi y là chú ở nơi làm việc.
"Cháu có thể xem lại video vào chiều hôm kia, lúc chúng ta vừa lên đảo một lúc không?"
"Mộ Huyên." Trương Địch nhíu mày, rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, ngậm lên miệng, mơ hồ nói: "Cháu hiểu tại sao tụi cháu không được sử dụng điện thoại chứ?"
"Cháu biết." Khuất Mộ Huyên gật đầu.
"Vậy cháu còn..." Trương Địch cắn đầu lọc thuốc, rồi lại kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, "Cháu phải cho chú một lý do."
"Cháu sẽ cho chú một lý do sau khi xem hết nó."
Trương Địch suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu và mở một thư mục lên.
"Cháu muốn đoạn Ngân Thương Uẩn và cháu vừa từ rừng về..." Khuất Mộ Huyên nhớ lại, "Lúc tụi cháu chuẩn bị nấu ăn."
Trương Địch chỉnh tất cả các video vào thời điểm cậu muốn và nhấp vào từng cái một: "Cháu muốn xem cái nào?"
"Cái này." Khuất Mộ Huyên chỉ vào màn hình, trực tiếp càm chuột kéo đến lúc chú khỉ nhỏ xuất hiện trong khung hình.
"Nhóc này." Trương Địch khá vui vẻ, "Không nghĩ tới cháu lại thân với chú khỉ nhỏ này như vậy nha."
Khuất Mộ Huyên không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào video, cậu thấy chú khỉ nhỏ bám theo La Chấn, sau đấy La Chấn đi đâu nó liền theo đấy, nhưng đến khi La Chấn đi ngang qua đống dừa, chú khỉ liền dừng lại. Đứng cạnh đống dừa có Đơn Ư Lạc và Cầu Nghị, sau đó La Chấn cùng Cầu Nghị rời đi để giúp Giản Như Vân, trong khi chú khỉ vẫn nhìn vào mấy quả dừa, rồi tự nghịch với chúng, nó còn ôm theo cả một trái dừa và muốn tiếp tục đi theo La Chấn. Đúng lúc này, Đơn Ư Lạc đứng dậy, chắn máy quay. Vài giây sau, liền thấy chú khỉ nhỏ ném trái dừa rồi nhanh chóng chạy trốn vào rừng.
Video Khuất Mộ Huyên chọn được quay từ một góc khác xa hơn, cậu đã so sánh thời gian và kéo tất cả video đến cùng một giờ. Bên cạnh đó còn tắt bớt một vài video không liên quan bao gồm cả video của cậu.
Trương Địch cũng ngồi thẳng dậy, dường như y đã hiểu tại sao Khuất Mộ Huyên lại đến đây rồi.
"Đây là..." Khuất Mộ Huyên nhướng mày, chỉ vào một video đen kịt.
"Đơn Ư lạc đã chặn ống kính theo dõi*." Trương Địch vươn tay, rút tai nghe ra rồi vặn lớn âm lượng.
跟拍镜头 hay Following shot thường được sử dụng trong phim để thiết lập sự liên kết của khán giả với góc nhìn của nhân vật được theo dõi và theo dõi họ. Khán giả được biết đến sự hiện diện của nhân vật và có thể quan sát họ hành động, đồng thời buộc phải đồng cảm với nhân vật. Nó không được coi là góc nhìn của người thứ nhất hay góc nhìn của người thứ ba. (theo wikipedia).
Khuất Mộ Huyên tua đi tua lại đoạn đó, Đơn Ư Lạc quay đầu và vươn tay ra, ống kính chợt tối đi trong vài giây, bỗng có một tiếng kêu chói tai xuất hiện, sau đó ống kính trở lại bình thường, Đơn Ư Lạc đối diện với máy ảnh. Hắn ta mỉm cười: "Súc vật mà còn biết sợ người à, cứ thế vất dừa mà chạy luôn sao?"
(Ông cố ơi dịch mà hết hồn luôn á mấy ní ơi...)
Trương Địch bóp chặt điếu thuốc trên tay, nếu không so sánh cẩn thận, hay nghe được đoạn này thì y cũng chỉ nghĩ đây là một tai nạn nhỏ mà thôi— ống kính vô tình bị che bỏ lỡ cảnh chú khỉ đột nhiên bỏ chạy mà thôi.
"Đạo diễn Trương, phóng to đoạn này thêm một chút đi." Khuất Mộ Huyên chỉ vào quả dừa bị vứt lăn dưới đất.
"Hả?" Trương Địch phóng to rồi phát lại đoạn đó một lần nữa, hai người thấy trái dừa nằm dưới đất đã bị nứt.
Khuất Mộ Huyên suy nghĩ một chút, rồi bật một video khác lên, lần này là góc quay của Cầu Nghị.
Ở góc này không quay được Đơn Ư Lạc mà tình cờ lại quay được cảnh sau khi chú khỉ nhỏ bỏ đi.
"Hãy nhìn quả dừa này, nó lăn qua đằng kia."
Cảnh này không giống với bên góc của Đơn Ư Lạc, hướng lăn của trái dừa hoàn toàn trái ngược nhau.
Trương Địch đột nhiên vỗ tay: "Quả dừa mà người quay phim của Cầu Nghị quay là quả dừa khỉ con đánh rơi, còn bên Đơn Ư Lạc..." Nhìn vào đôi mắt trong veo của Khuất Mộ Huyên, Trương Địch chậm rãi nói: "Là quả dừa mà cậu ta đã ném vào chú khỉ."
Ống kính theo dõi thường khá lớn nên khó có thể quay hết toàn cảnh được, đồng nghĩa với việc Đơn Ư Lạc đã che ống kính để đập quả dừa vào chú khỉ.
Bây giờ mọi chuyện đều rõ ràng, Khuất Mộ Huyên không có ý định nán lại lâu, sau khi cúi đầu cảm ơn, cậu muốn rời đi.
"Tiểu Mộ Huyên, giờ cháu đi đâu đấy?" Trương Địch cản cậu lại, Khuất Mộ Huyên luôn có rất nhiều ý tưởng (lạ), nhưng y phải tìm người thảo luôn vè vấn đề của Đơn Ư Lạc đã.
Khuất Mộ Huyên quay lại cười tươi rói: "Phần còn lại nhờ chú, giờ cháu phải đi tạ lỗi với đại sư huynh đây."
Đại sư huynh? Trương Địch vuốt râu, đây là ai vậy?
Sau khi xem video xong, y thấy đau khổ, sao mà y lại tìm trúng một tên rắc rối như vậy để quay chương trình chứ? Nghĩ mà tức, y lấy bật lửa ra, vừa bật nắp liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thuốc hay râu, ngài chọn đi."
Trương Địch: "..."
Trương Địch nhìn thuốc lá bị tịch thu, ngượng ngùng cười, nói: "Tôi không có hút. Nhưng cậu vì không muốn tôi hút thuốc nên mới tặng tôi bật lửa à?"
"Không." Trợ lý đẩy kính mắt, cười lạnh một tiếng, "Tôi vì ngài khóc thôi."
Trương Địch thật sự muốn khóc rống: "..."
Người quay phim của Đơn Ư Lạc chưa bao giờ đề cập với y về việc đã từng xảy ra một sự cố lớn như thế, nên anh ta không thể sử dụng được nữa.
Vì thiếu nhân viên quay phim... bạn nghĩ sao về việc tìm một nhân viên tạm thời?
Hơn nữa, kẻ ác có công việc riêng của mình.
Trương Địch ngẩng đầu nhìn trợ lý bá đạo của mình, cười đến không thấy mắt đâu.
Có thể đoán được Đơn Ư Lạc sẽ sớm gặp quả báo thôi. Doge
...
Nghỉ lễ nhèo quá xém chút tui quên nay chủ nhật để up truyện ")))