Hơn chục người cả nam lẫn nữ bàng hoàng nhìn cuộc hỗn chiến giữa đám zombie và chuột biến dị.
"Cục trưởng, Lão Vương, Lão Vương anh ta vẫn chưa ra."
Một anh thanh niên mặc cảnh phục nói nhỏ với người đàn ông trung niên cao lớn đang đứng ở giữa.
"Ừm"
Một câu trả lời thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng lúc này của cục trưởng cục cảnh sát, nhưng từ hai bàn tay siết chặt và ánh mắt thù hận nhìn về phía chuột biến dị, có thể cảm nhận rõ ràng được người này đã bùng lên lửa giận và hận thù, giống như ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
"Tìm người, lại đi đi, đám zombie này vẫn chưa đủ." Cục trưởng thản nhiên nói.
"Cục trưởng Vương, đủ rồi, để thu hút đám zombie này mà đã chết không ít người rồi đấy, hơn nữa nhìn tình hình này thì rõ ràng là đám zombie đó không đánh lại chuột biến dị, ngược lại chúng càng tiến hóa hơn." Một người đàn ông ăn mặc lịch sự trực tiếp đứng lên, nói với cục trưởng Vương.
"Vậy anh nói xem, nên làm thế nào?" Giọng nói giống như phảng phất từ trong mơ, lại giống như đang độc thoại một mình.
"Bây giờ chúng ta cần phải đi, zombie ở nơi này đã nhiều lắm rồi, đợi ở chỗ này không còn an toàn nữa rồi." Người đàn ông ăn mặc lịch sự trực tiếp mở miệng nói.
Thấy tinh thần của cục trưởng Vương rõ ràng đã có vấn đề, người đàn ông đó tạm dừng một chút, lại mở miệng, nói: "Cục trưởng Vương, xin hãy nén đau lòng, tôi biết. . . . . ."
"Anh biết cái đếch gì, anh thì biết cái đếch gì. . . . . . anh chẳng biết cái gì ngoài biết kiếm tiền trái lương tâm cả."
Cục trưởng Vương trực tiếp bị lời nói của người đàn ông trước mắt chọc giận, anh ta phẫn nộ túm áo người đàn ông, lớn tiếng quát mắng .
Có lẽ cảm thấy vẫn chưa hết giận, cục trưởng Vương trực tiếp đấm vào mũi người đàn ông, sức mạnh của chức nghiệp giả làm cho người đó ngã quỵ trên mặt đất, may mà anh ta cũng đã chuyển chức thành công, ngoài dòng máu mũi và mũi sụp xuống thì cũng không bị thương gì nặng.
Những người khác nhìn thấy hai tòa núi lớn đang tranh chấp giữa đội ngũ, đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Người đàn ông lấy một chiếc khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau máu mũi, có lẽ là tay chạm vào miệng vết thương, người đàn ông không khỏi nhíu mày.
Nhìn cục trưởng Vương đang rơi vào trạng thái sụp đổ, anh ta khẽ thở dài.
"Cục trưởng Vương, tôi biết cái chết của con gái đã đả kích ông rất lớn, chúng tôi rất tin tưởng ông, cho nên rất ủng hộ kế hoạch thu hút zombie, đoạt lại cục cảnh sát mà anh đưa ra. Nhưng ai cũng biết, thực ra kế hoạch này của anh chỉ để thỏa mãn dục vọng báo thù của bản thân mà thôi."
Nhìn cục trưởng Vương ngồi ở góc tường, khóe mắt người đàn ông hiện lên một tia thất vọng và khinh thường.
"Vả lại, anh cũng nhìn thấy tình huống trước mắt rồi đấy, kế hoạch này, trừ việc khiến đám chuột biến dị trở nên càng mạnh hơn, còn khiến chúng ta tổn thất nhân lực, không có bất kỳ tác dụng gì khác."
"Trong tình huống như thế này mà anh lại bị thù hận chiếm mất lý trí, cho nên cục trưởng Vương à, tạm thời anh không thích hợp đưa ra chỉ thị gì cả."
Cục trưởng Vương ngồi ở góc tường không hề có phản ứng gì với những lời này, chỉ liên tục bứt tóc mình, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.
Người đàn ông kia không để ý đến cục trưởng Vương ở góc tường nữa, anh ta trực tiếp đi đến phía trước cửa sổ.
"Chúng ta còn bao nhiêu người dẫn zombie ở bên ngoài?" Người đàn ông mở miệng hỏi.
Trong đám người đứng ở phía trước, có một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc giống thư ký trả lời: "Ông chủ, người dụ zombie ở bên ngoài có thể trở về đã trở về hết rồi, còn lại vẫn chưa trở về, chỉ sợ. . . . . ."
"Haiz, thiệt hại mất 7 chức nghiệp giả." Tức giận nhìn cục trưởng Vương lui ở góc tường.
Người đàn ông trực tiếp nói với những người còn lại: "Bây giờ chúng ta chỉ còn lại từng này người, trong đó phần lớn vẫn là người thường chưa chuyển chức, việc cấp bách bây giờ là tìm một nơi để nghỉ ngơi và hồi phục. Bây giờ nơi chúng ta đứng quá nguy hiểm."
Không đợi người xung quanh phản ứng lại, người đàn ông kia quay đầu nói với cục trưởng Vương: "Cục trưởng Vương, tôi biết cái chết của con gái ông đã đả kích ông rất lớn. Nhưng tình huống bây giờ, chúng tôi cần sức mạnh của anh, nếu anh cảm thấy mắc nợ những anh em đã chết vì kế hoạch ngu xuẩn của anh thì hãy xốc lại tinh thần, dẫn chúng ta ra ngoài."
"Đúng vậy, kế hoạch tôi định chính là báo thù những con chuột này." Cục trưởng Vương nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
"Vì kế hoạch ngu xuẩn này, chúng ta vốn đã ít người nay còn ít hơn. Đây là lỗi của tôi, xin lỗi mọi người." Cục trưởng Vương đứng lên, thẳng lưng lên.
"Tôi sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn, sau đó. . . . . ." Cục trưởng Vương quay đầu nhìn người đàn ông: "Mọi người nghe ông chủ Trương đi. Tôi không thích hợp dẫn dắt mọi người nữa."
Cục trưởng Vương không để ý đến ánh mắt của những người khác, anh ta xoay người xuống tầng.
"Từ từ, cục trưởng Vương, anh Trương, mọi người mau đến xem, bên trong đám zombie có người."
Không đợi cục trưởng Vương đi ra cửa, anh cảnh sát phụ trách canh gác la to, giống như nhìn thấy thứ gì cực kỳ khủng khiếp.
Ông chủ Trương đi nhanh đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, anh ta giật mình há to miệng.
. . . . . .
Sau khi Văn Vũ quyết định, lập tức bước nhanh xuống tầng.
Mùi máu tươi hấp dẫn zombie, lúc Văn Vũ đi xuống, cả văn phòng đã chật ních zombie, hiển nhiên, máu thịt tươi rói khiến đám zombie khinh thường người đàn ông trước mặt.
Nhìn thấy zombie tập tễnh bước đến, Văn Vũ kiểm tra trang bị trên người mình: dao bằng thép cấp F, trang phục bảo hộ cấp F, cộng thêm 3 điểm tố chất cơ thể.
"Vậy thì… bắt đầu xuống đao giết người thôi."
Chỉ thấy linh thú vốn đang trôi nổi bỗng vèo một cái vào lỗ tai Văn Vũ, theo sức mạnh khổng lồ mà xuất hiện, Văn Vũ cảm nhận được nguồn sức mạnh cực lớn trong cơ thể, cậu cầm dao bằng thép trực tiếp lao về đám zombie trước mặt.
. . . . . .
Cửa sổ vốn không lớn đã bị đám người ông chủ Trương vây quanh, lúc nhìn thấy cảnh tượng dưới tầng, ai cũng không khỏi há hốc mồm.
"Đây, đây, đây là con người à?"
Một người phụ nữ trung niên nói lắp bắp, đám người xung quanh không để ý tới sự ngạc nhiên của người phụ nữ, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thán "Đây là con người à?".
Đám zombie vốn đang chen chúc đi về phía cục cảnh sát liền trực tiếp bị tách ra, cả con đường ít nhất cũng phải trăm con zombie điên cuồng tấn công vào một chỗ, zombie lít nhít không nhìn rõ tình hình bên trong, người xem trong văn phòng chỉ có thể nhìn thấy đầu zombie liên tục bay ra khỏi trung tâm vòng lớn, sau đó zombie đếm mãi không hết lại tiếp tục đánh tới.
Mọi người ăn dưa quần chúng cho rằng, nhiều nhất là mấy chục giây, con người không biết tự lượng sức mình dưới tầng kia sẽ bị đám zombie hung mãnh xé thành từng mảnh nhỏ, nhưng thời gian trôi qua, thi thể zombie dưới chân Văn Vũ càng ngày càng nhiều, dần dần chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy bóng dáng Văn Vũ.
Áo khoác cũ nát đã sớm không thấy tăm hơi, thay vào đó là bộ quần áo bó hơi mỏng, bởi vì có quần áo bó bảo vệ nên vết thương zombie gây ra cho Văn Vũ cũng không lớn, nhưng đầu lộ ra ngoài chắc chắn không chịu được lễ rửa tội khổng lồ của zombie, ba vết máu lớn in rõ trên mặt cậu, ông chủ Trương nhìn thấy, đó là vết thương do một con zombie cấp 1 biến dị tạo ra, nhưng không đợi con zombie cấp 1 ra tay, dao bằng thép sắc bén đã cắt đứt đầu zombie.
Gương mặt vốn thanh tú bị máu làm bẩn trở nên hơi dữ tợn, nhưng sức chiến đấu của người dưới tầng cực mạnh, thi thể zombie chồng chất lại trở thành lá chắn, đám zombie trèo lên liên tục bị chém đầu, sức mạnh của lưỡi đao mạnh mẽ khiến mọi người trong văn phòng không khỏi rùng mình.