Lộ Thương Nguyệt tránh mặt y cũng đã bẵng một tuần, thời gian hai người gặp nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dã Thụy Yên vốn muốn bắt chuyện với cô lại hết lần này đến lần khác bị cắt ngang khiến y không khỏi khó chịu
Từ sau khi bị bắt, cái tên trong ngục kia luôn không an phận, hết chửi rủa rồi phá của, đôi lúc còn không quên đánh thị vệ rồi chạy ra ngoài. Văn Cầm nhìn dáng vẻ tiểu nhân của hắn, ôm trán bất lực. Dựa vào cái gì mà hắn có suy nghĩ giết ma tôn nhỉ? Là do hắn quá ngu ngốc chăng?
Ánh sáng cửa ngục bị che khuất bấy lâu nay lại được lần nữa mở ra, Lộ Thương Nguyệt mặc một bộ đồ đen, cánh tay mang chiếc vòng hình bạch xà bước tới túm cổ hắn. Lần này cô hết kiên nhẫn rồi, vốn chỉ muốn nhốt hắn vài ngày cho biết đường an phận, không ngờ hắn lại là một tên cứng đầu như thế, thôi vậy, ma tôn ta cũng chẳng phải bạch liên hoa gì, cho hắn đi đoàn tụ với huynh trưởng có lẽ là cách chiếu cố hắn tốt nhất.
Lộ Thương Nguyệt dùng thần lực siết cổ hắn, cánh tay hắn vùng vẫy, gương mặt tím lại do máu đông, lần này hắn mới thực sự biết tại sao người ta lại khuyên không nên động tới ả. Văn Cầm ngồi trong góc cũng không phản ứng gay gắt lắm, chỉ giật mình nhìn dáng vẻ muốn đại khai sát giới của cô mà hơi run sợ. Chỉ có điều Lộ Thương Nguyệt hơi thắc mắc nên hỏi hắn:
- Văn tướng quân...ngươi...không phản kháng?
Thật vậy, từ khi cô bắt hắn vào đây, chưa một lần nào thấy hắn chống trả, cứ ngoan ngoãn đợi sự phán quyết của cô sao?
- Ma tôn muốn chém muốn giết, người như ta há có thể chống lại? Ta không ngu dốt phí công như hắn
Lộ Thương Nguyệt nhếch mép cười, hắn hoá ra lại là một người thú vị, còn về tên phiền phức đang vùng vẫy này, ngày mai thiên giới sẽ được một phen cười nhạo. Vừa hay dùng hắn cảnh cáo thiên giới, tốt nhất là biết điều một chút, đừng suốt ngày gây chuyện...
- Văn tướng quân, ngươi có thân thể hoa sen, có từng suy nghĩ sẽ tu luyện thể thanh thuần không?
- Thể thanh thuần từ đời sư tôn ta đã không còn được lưu truyền, huống chi thân ta đang ở ngục tối, không nghĩ đến điều đó
Lộ Thương Nguyệt vuốt cọng tóc đang vương trên gương mặt có phần anh tuấn của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cũng nhìn ra hắn là người có tư chất, nếu tu luyện chắc chắn đạt được. Có một người thanh thể bên cạnh, vừa hay có thể áp chế trọc khí trong người mình
- Bản tôn có thể giúp ngươi
- Tại sao?
- Chỉ cần ngươi trở thành thuộc hạ của ta, bất kì điều gì ngươi muốn ta đều có thể đáp lại
Văn Cầm vốn đã suy nghĩ đến điều này, không nhanh không chậm mà đồng ý. Nếu hắn trở về, sẽ chỉ tiếp tục giết chóc ma giới, giết ma dân vô tội. Nếu hắn ở lại, cuộc đời sau này chắc chắn sáng lạn
Lộ Thương Nguyệt đã lâu không trở về phủ, từ khi cô bước vào, Dã Thụy Yên đã biết được. Y nhanh chóng sửa sang lại tóc tai, chạy đến bên cô như một chiếc đuôi nhỏ
- A Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp
- Huynh...
- Ta biết nàng định nói gì. Ta chẳng quan tâm đâu. Chỉ cần là nàng, dáng vẻ nào cũng xinh đẹp. Ta biết nàng không phải là người thường, nhưng ta biết Việc của ta, chỉ cần đứng sau trở thành trợ thủ của nàng là được. Ta sẽ không hỏi bất kì chuyện gì đâu
Vô thức hình ảnh tiểu hồ ly cuộn tròn ủ ấm cho cô vào những ngày tháng đó hiện ra trong đầu, nhìn y như vậy, thực giống người đó. Cô không tự chủ được và xoa nhẹ đầu y, giống như xoa đầu tiểu hồ ly năm đó
Từ sau khi bị bắt, cái tên trong ngục kia luôn không an phận, hết chửi rủa rồi phá của, đôi lúc còn không quên đánh thị vệ rồi chạy ra ngoài. Văn Cầm nhìn dáng vẻ tiểu nhân của hắn, ôm trán bất lực. Dựa vào cái gì mà hắn có suy nghĩ giết ma tôn nhỉ? Là do hắn quá ngu ngốc chăng?
Ánh sáng cửa ngục bị che khuất bấy lâu nay lại được lần nữa mở ra, Lộ Thương Nguyệt mặc một bộ đồ đen, cánh tay mang chiếc vòng hình bạch xà bước tới túm cổ hắn. Lần này cô hết kiên nhẫn rồi, vốn chỉ muốn nhốt hắn vài ngày cho biết đường an phận, không ngờ hắn lại là một tên cứng đầu như thế, thôi vậy, ma tôn ta cũng chẳng phải bạch liên hoa gì, cho hắn đi đoàn tụ với huynh trưởng có lẽ là cách chiếu cố hắn tốt nhất.
Lộ Thương Nguyệt dùng thần lực siết cổ hắn, cánh tay hắn vùng vẫy, gương mặt tím lại do máu đông, lần này hắn mới thực sự biết tại sao người ta lại khuyên không nên động tới ả. Văn Cầm ngồi trong góc cũng không phản ứng gay gắt lắm, chỉ giật mình nhìn dáng vẻ muốn đại khai sát giới của cô mà hơi run sợ. Chỉ có điều Lộ Thương Nguyệt hơi thắc mắc nên hỏi hắn:
- Văn tướng quân...ngươi...không phản kháng?
Thật vậy, từ khi cô bắt hắn vào đây, chưa một lần nào thấy hắn chống trả, cứ ngoan ngoãn đợi sự phán quyết của cô sao?
- Ma tôn muốn chém muốn giết, người như ta há có thể chống lại? Ta không ngu dốt phí công như hắn
Lộ Thương Nguyệt nhếch mép cười, hắn hoá ra lại là một người thú vị, còn về tên phiền phức đang vùng vẫy này, ngày mai thiên giới sẽ được một phen cười nhạo. Vừa hay dùng hắn cảnh cáo thiên giới, tốt nhất là biết điều một chút, đừng suốt ngày gây chuyện...
- Văn tướng quân, ngươi có thân thể hoa sen, có từng suy nghĩ sẽ tu luyện thể thanh thuần không?
- Thể thanh thuần từ đời sư tôn ta đã không còn được lưu truyền, huống chi thân ta đang ở ngục tối, không nghĩ đến điều đó
Lộ Thương Nguyệt vuốt cọng tóc đang vương trên gương mặt có phần anh tuấn của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cũng nhìn ra hắn là người có tư chất, nếu tu luyện chắc chắn đạt được. Có một người thanh thể bên cạnh, vừa hay có thể áp chế trọc khí trong người mình
- Bản tôn có thể giúp ngươi
- Tại sao?
- Chỉ cần ngươi trở thành thuộc hạ của ta, bất kì điều gì ngươi muốn ta đều có thể đáp lại
Văn Cầm vốn đã suy nghĩ đến điều này, không nhanh không chậm mà đồng ý. Nếu hắn trở về, sẽ chỉ tiếp tục giết chóc ma giới, giết ma dân vô tội. Nếu hắn ở lại, cuộc đời sau này chắc chắn sáng lạn
Lộ Thương Nguyệt đã lâu không trở về phủ, từ khi cô bước vào, Dã Thụy Yên đã biết được. Y nhanh chóng sửa sang lại tóc tai, chạy đến bên cô như một chiếc đuôi nhỏ
- A Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp
- Huynh...
- Ta biết nàng định nói gì. Ta chẳng quan tâm đâu. Chỉ cần là nàng, dáng vẻ nào cũng xinh đẹp. Ta biết nàng không phải là người thường, nhưng ta biết Việc của ta, chỉ cần đứng sau trở thành trợ thủ của nàng là được. Ta sẽ không hỏi bất kì chuyện gì đâu
Vô thức hình ảnh tiểu hồ ly cuộn tròn ủ ấm cho cô vào những ngày tháng đó hiện ra trong đầu, nhìn y như vậy, thực giống người đó. Cô không tự chủ được và xoa nhẹ đầu y, giống như xoa đầu tiểu hồ ly năm đó