• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Là do tôi, xin lỗi ngài vì chưa hỏi qua đã tự ý " Quỳ xuống.

Minh Quân đứng ở cửa sổ lớn tay cầm ly rượu dùng ánh mắt có vẻ như tức giận nhìn Lục Tân.

Một ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Tân khiến Lục Tân hoảng sợ cúi rạp người xuống đất.

" Xin ngài tha mạng cho Lục Tân thưa Hoàng Tử "

" Ngươi biết tội của mình chứ? " Miệng nói những mắt vẫn dõi theo Tuyết Nguyệt đứng phía dưới.

" Tội của thần là tự ý giao việc cho Băng tiểu thư thưa Hoàng Tử "

" Không " Lạnh lùng nói rồi liếc nhìn Lục Tân.

" S-Sao ạ? " Khó hiểu nhìn Minh Quân.

" Ngươi có biết xém chút cô ấy bị ngươi hại chết không? " Ném bể cái ly trên tay tức giận quát.



Lục Tân thấy Minh Quân tức giận vậy biết lần này mình đã phạm phải trọng tội.

" xém chút nữa ác linh đã bắt cô ấy đi rồi, may ta đến kịp nếu không thì..." Hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lục Tân.

" Nếu không cô ấy đã bị bắt hồn mà chết rồi " Âm thanh tuy có bớt tức giận nhưng vẫn làm cho Lục Tân sợ hãi.

" Thần phạm phải trọng tội xin Hoàng Tử trách phạt " Dập đầu.

Minh Quân bỏ tay vào túi quần rồi nhìn Lục Tân.

" Sau này ngươi còn để chuyện xảy ra một lần nữa thì coi chừng cái mạng của ngươi " Biến mất.

" Vâng thần không dám " Thấy Minh Quân đã đi liền thở vào nhẹ nhõm đứng dậy.

" Thêm chút nữa là mình chết thật rồi, xem ra Băng tiểu thư được ngài ấy để ý rồi. Mình phải chú ý hơn mới được " Cũng biến mất.

Ở phía dưới cổng tập đoàn.

" An An sao mày lâu vậy? " Vẫn còn chút sợ hãi mà nhìn quanh.

Vừa dứt lời Hạ An đã lái xe chạy tới thấy vậy Tuyết Nguyệt liền mừng rỡ leo lên xe rồi Hạ An chạy đi mất.

Trong bóng tối là dáng một người đàn ông với cặp mắt đỏ rực theo dõi, thấy Tuyết Nguyệt an toàn lên xe rồi mới biến mất.

" Được rồi Nguyệt Nguyệt có chuyện gì mày nói đi " Khẽ liếc nhìn qua Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt vẫn còn hơi sợ nên vẫn im lặng, sau khoảng nữa tiếng thì Tuyết Nguyệt cũng dần bình tĩnh lại.



Sau đó kể lại tất cả chuyện vừa xảy ra cho Hạ An nghe, khi Hạ An nghe xong cũng hốt hoảng lo lắng cho Tuyết Nguyệt rất nhiều.

" Trời ạ, lần sau có chuyện thế thì hãy đem về nhà làm sẽ tốt hơn đó "

" Ừm tao nhớ rồi, yên tâm "

" Thôi không sao, mày muốn ăn hay uống gì không tao mau giúp cho mày "

" Mày mua gì tao ăn nấy thôi "

" Được "

Thế rồi Hạ An lái xe thẳng đến một quán mà Tuyết Nguyệt hay ghé ăn và Hạ An lâu lâu cũng ghé cùng với Tuyết Nguyệt.

Tới nơi Hạ An liền xuống rồi dặn dò Tuyết Nguyệt ngồi yên trên xe không được ra khỏi xe Tuyết Nguyệt cũng gật đầu rồi bấm điện thoại một lát.

Trong lúc Tuyết Nguyệt vẫn đang bấm điện thoại thì Tuyết Nguyệt lại có cảm giác giống như ai đó đang nhìn mình từ phía sau chăm chăm vậy.

Tuyết Nguyệt có chút sợ hãi rồi khẽ liếc nhìn lên chiếc gương ở phía trên xe mà nhìn, mặc dù Tuyết Nguyệt được xem là mạnh mẽ nhưng gặp ma thì Tuyết Nguyệt cũng sợ như những người khác thôi.

Khi Tuyết Nguyệt nhìn vào bên trong gương lại thấy một người chàng trai khoảng tầm độ 20 hoặc 25 tuổi gì đó thôi. Người đó ngồi ở ghế phía sau nhìn thẳng vào mặt Tuyết Nguyệt.

Khiến Tuyết Nguyệt một phen hú hồn, khi Tuyết Nguyệt quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy ai ngồi ở hàng ghế sau cả. Tuyết Nguyệt liền có cảm giác lạnh sống lưng, da gà cũng dần nổi lên từng cơn một.

Tuyết Nguyệt nhìn lại bằng cái gương đó lại một lần nữa nhìn thấy chàng trai đó, vẫn tướng ngồi lúc Tuyết Nguyệt nhìn thấy ban đầu.

Nhưng lần này Tuyết Nguyệt thấy được gương mặt của chàng trai đó, Tuyết Nguyệt thấy được mà chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ thôi.

Gương mặt chàng trai đó một bên nát bét, bên còn lại còn mặt thì lòi ra da thịt chỗ có, chỗ không. Máu vẫn chảy xuống ướt cả ghế mà chàng trai đó ngồi.


Bụng chàng trai như từng thứ gì đó đâm xuyên qua khiến bụng của chàng trai đó có một lỗ thủng khá to. Từ trong đó nội tạng trào ra bên ngoài, Tuyết Nguyệt khi thấy cảnh đó mà người điều tê cứng chẳng thể nhúc nhích.


Tuyết Nguyệt cứng luôn cả họng mắt thì cứ trừng trừng nhìn chàng trai đó không rời mắt được, mặc dù Tuyết Nguyệt hiện tại rất muốn tông cửa để ra ngoài nhưng nhường như có thứ gì đó đang cố giữ chặt lấy Tuyết Nguyệt vậy.


Chàng trai đó thấy Tuyết Nguyệt nhìn mình, nên chàng trai đó biết Tuyết Nguyệt thấy được rồi dùng giọng âm vang của mình mà cất lên.


" Cô thấy được tôi sao? "


Chàng trai đó nói xong liền tiến lại gần Tuyết Nguyệt hơn, rồi còn áp sát mặt của anh ta đến gần mặt của Tuyết Nguyệt.


Khiến Tuyết Nguyệt sợ thêm sợ hơn, Tuyết Nguyệt chỉ biết trợn tròn con mắt mà nhìn.


" Cô trả lời đi chứ? Cô thấy được tôi sao? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK