Hoài Hâm sợ điếng người, toàn thân rét căm căm, run lẩy bẩy.
Trong lòng vẫn còn hãi hùng khiếp vía.
Tư thế ôm này khiến cô và người đàn ông càng gần nhau hơn, tai cô áp lên lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim đầy mạnh mẽ, từng chút từng chút gõ vào lòng cô, rồi dần dần bình ổn lại.
Thoáng chốc, một luồng sức mạnh vừa phải lướt xuống vai cô, đỉnh đầu cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người đàn ông, "... Cô không sao chứ?"
Giọng nói cực kỳ dịu dàng, dường như lo rằng sẽ làm cô hoảng sợ.
Cả người Hoài Hâm rúng động, cô ngẩng phắt đầu lên.
Hai người nhìn nhau, gương mặt nhỏ nhắn của cô bị đông cứng đến tái mét, chóp mũi và đuôi mắt lại hoe đỏ. Úc Thừa cúi nhìn, hàng mày cau lại.
"... Hoài Hâm?"
Sững sờ khoảng ba giây, Hoài Hâm buông tay ôm anh ra, bối rối để xuôi bên người.
Cô vẫn đứng cách anh rất gần, hai chân run rẩy, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
"..."
"Sao em lại ở đây?" Chất giọng trầm khàn vang lên trong tiếng gió thét gào.
"Em... đến đây du lịch." Cô vẫn còn ngơ ngác, giọng nói vừa khẽ vừa yếu, "... Cám ơn anh Thừa."
Tay anh đặt trên vai cô, Hoài Hâm mấp máy đôi môi, cóng đến độ chẳng còn cảm giác gì, cô hỏi nhỏ, "Anh có sao không?"
"Không sao?" Úc Thừa cụp mắt, một lát sau mới hỏi, "Còn em?"
Hoài Hâm xoa ngực, thở phào, "... Em cũng không sao."
Úc Thừa buông tay, nhưng vẫn cúi nhìn cô chăm chú, ánh mắt không lộ rõ cảm xúc, "Chỉ có mình em thôi sao?"
"Dạ." Hoài Hâm cắn môi, "Anh cũng thế ạ..."
Anh gật đầu, "Ừ."
"..."
Lại qua một lúc lâu, Hoài Hâm mới dần bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn suýt nữa ngã xuống núi.
Cô nhìn Úc Thừa, đồng thời cũng nhận ra mình đang gặp phải một vấn đề cực kỳ nan giải.
Anh đã đến, hơn nữa còn "đối đầu trực diện" với cô...
Ông trời ơi, xác suất chuyện này xảy ra còn bé hơn cả trúng số độc đắc nữa ấy chứ.
Vì sao lại thế? Sao anh lại đến đây? Vì sao bọn họ lại tình cờ gặp nhau tại chỗ này vậy hả!
Quỹ tích giữa cô và "Lisa" hoàn toàn tương đồng, đều viết tiểu thuyết, dù hai người thật sự không liên quan gì đến nhau thì cũng quá mức trùng hợp rồi.
Không được, thân phận Lisa này không thể bị lộ được, cô phải tranh thủ sắp xếp lại tuyến thời gian.
Hoài Hâm suy nghĩ nhanh nhẹn, khẽ nói, "Hôm qua em mới vừa bay từ Bắc Kinh đến, bay thẳng đến sân bay Đạo Thành luôn. Nghe dân bản xứ nói thắng cảnh Á Đinh đẹp lắm nên hôm nay mới đến xem sao, không ngờ lại gặp được anh Thừa, đúng là khéo thật."
"Đúng là khéo thật." Úc Thừa nhìn cô, dừng lại chừng hai giây, "Nhưng ở đây cao hơn mực nước biển rất nhiều, đến thẳng đây càng dễ sốc độ cao hơn."
"Dạ." Cô gật đầu, "Em có uống thuốc phòng ngừa rồi ạ."
"Sao em không đi cùng bạn?" Úc Thừa hỏi.
"Bọn họ nói mùa đông bên này quá lạnh. Nhưng em lại rất thích." Ánh mắt Hoài Hâm sáng rực, lẳng lặng nhấn mạnh, "Với lại trước đây em chưa bao giờ đi du lịch một mình nên muốn trải nghiệm cho biết."
"Thế à."
Hoài Hâm nhướng mắt, được đà dẫn chủ đề trở lại bên anh, "Mà sao anh Thừa cũng ở đây vậy?"
"Ra ngoài giải sầu thôi." Anh mỉm cười bâng quơ.
Hoài Hâm mím môi.
Thật ra cô muốn hỏi anh rằng hôm nay không phải là ngày đi làm hay sao.
Với lại chẳng phải ngân hàng đầu tư ngay cả cuối tuần đều bận đến bục mặt hay sao, sao anh lại rảnh rỗi mà đến đây.
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh, cô thấy đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện phiếm.
"Ồ." Cô thử hỏi dò, "Thế chúng ta đi chung nhé?"
"Ừm." Úc Thừa không nói thêm nhiều, chỉ đến khi Hoài Hâm nhặt gậy leo núi vừa rơi lúc nãy lên anh mới cất giọng, "Hành động vừa nãy của em cực kỳ nguy hiểm."
"... Ặc." Hoài Hâm cúi đầu nhận lỗi, "Tại lúc đó em đi không nổi nữa."
"Bây giờ đã khỏe hơn chưa?" Anh hỏi.
"Dạ, nghỉ ngơi một lúc đã khỏe rồi!"
"Thế thì đi thôi." Úc Thừa cúi người nhìn cô, đôi mắt hoa đào sâu thẳm, "Tôi đi sau em."
Dừng lại vài giây, anh nói, "Em cứ đi từ từ thôi, đừng cuống."
Như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, Hoài Hâm cuộn chặn ngón tay, thỏ thẻ dạ một tiếng.
Đường đi quả thật rất hẹp, có nhiều chỗ chỉ miễn cưỡng đủ hai người sóng vai bước qua, nhưng người đi trước người đi sau vẫn ổn hơn.
Sau cơn nguy hiểm trước đó, Hoài Hâm không dám ỷ y nữa, cô cẩn thận bước từng bước một, vì thế tốc độ cũng chậm hẳn lại. Thật ra trong lòng cô vẫn thấy hơi ngại, chân anh dài mà cứ đi sau lưng mình chắc là vướn tay vướn chân lắm.
Hơn nữa thể lực giữa nam và nữ lại chênh lệch khá lớn, vừa bò qua một đoạn dốc đứng, Úc Thừa chẳng có phản ứng gì, nhưng Hoài Hâm lại mệt muốn chết. Cô bắt đầu thấy khó thở, đành lấy bình oxy cuối cùng ra.
Úc Thừa để cô nghỉ ngơi một lúc, Hoài Hâm nhìn sang anh, lên tiếng xin lỗi, "Xin lỗi anh Thừa, em làm phiền anh rồi."
"Không sao." Thái độ anh vẫn dịu dàng, trông có vẻ không để trong lòng, "Em chú ý bản thân đã."
Thật ra đã gần lên đến đỉnh rồi, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy ngay. Nhưng đường núi quanh co khúc khuỷu, có nhiều chỗ rất hiểm trở, hơn nữa càng lên cao, nhiệt độ càng xuống thấp, nước chảy từ các khe núi cũng bắt đầu kết thành băng.
Khi đứng ở một sườn dốc, đế giày Hoài Hâm lại trượt, song chưa kịp la lên thì một luồng sức mạnh từ phía sau đã đỡ lấy cô.
"Cẩn thận."
Úc Thừa cách cô rất gần, tay anh đặt ở trên eo cô, tuy cách một lớp quần áo khá dày, nhưng cô có thể phán đoán qua cảm giác.
"... Cám ơn anh."
Hoài Hâm đứng dậy, mở to đôi mắt đen láy rối rít cảm ơn, anh chỉ gật đầu đáp lại.
Một đoạn đường chỉ vài trăm mét, thấy đích đến đang ở trước mắt, Hoài Hâm cố gắng đi đến cuối, vừa hít oxy vừa đi, cuối cùng cũng lên đến đỉnh.
"..."
Phải công nhận rằng, cảm giác khi được đứng trên đỉnh núi đúng là sảng khoái tột cùng.
Tầm nhìn thông thoáng, phía dưới là đường yên ngựa màu nâu xám khổng lồ, hồ Sữa xanh thẳm lẳng lặng nằm đó, mặt hồ đã kết một lớp băng mỏng trắng tinh, tựa như một viên bảo thạch màu xanh trong suốt, sáng long lanh không lẫn tạp chất.
* Hồ Sữa
"Đẹp quá đi mất." Hoài Hâm không kìm lòng được cất lời khen ngợi.
Ở đây có tổng hai cái hồ, đằng trước còn một hồ nữa, tên là hồ Ngũ sắc. Đều có thể nhìn thấy từ hai phía.
Cẩn thận nhìn về phía xa, phía bên kia hồ đúng là có người, nhỏ đến mức chỉ còn lại mấy chấm li ti, nếu không so sánh sẽ không nhận ra hồ nước này lớn như thế. Tựa như một nơi tự do chỉ có hai người bọn họ.
Cô nhớ đến trong Love letter, Watanabe Hiroko đã hét to với núi tuyết trắng xóa, như đang đối mặt với Itsuki Fujii - người mình từng yêu.
Anh có khỏe không? Em rất khỏe.
Ở một nơi đẹp thế này, nếu không hét lên một câu thì tiếc thật.
Hoài Hâm liền chụm tay thành hình chiếc loa, buông tiếng vang nơi núi rừng, "A a a a..."
Tiếng vang vọng lại rõ ràng, như ném đá xuống mặt biển, tạo ra từng vòng từng vòng sóng âm.
Cô vô thức nhướng mày nhìn sang Úc Thừa.
- - Người đàn ông đứng phía sau cũng đang nhìn cô một cách chăm chú. Trong đôi mắt kia còn ánh lên vẻ bất ngờ, dường như không ngờ cô lại có thể làm những hành động tùy ý như thế.
Hoài Hâm cong cong đôi mắt, mặc cho làn gió đang nghịch tóc mình, mỉm cười nhìn thẳng về phía anh.
Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt lại trong veo, nhưng lại mang lại cảm giác ngây thơ, lung linh và rạng rỡ.
"Để em chụp giúp anh một tấm nhé anh Thừa." Cô bước tới vài bước, đến gần anh hơn, sợi tóc đen óng tung bay trong gió, vô tình lướt qua cằm anh.
Úc Thừa cụp mắt nhìn cô, nói, "Chụp cho em trước đã."
Hoài Hâm quay lưng về phía hồ nước, vốn dĩ chụp cho cô trước cũng khá hợp lý.
Cô ngoan ngoãn đáp lại.
Ánh mắt rơi xuống chiếc máy ảnh DSL được treo trước ngực người đàn ông, Hoài Hâm cong môi, im lặng lui về sau tạo dáng.
Úc Thừa cầm máy ảnh lên, chụp ảnh cho cô.
Tiếng màn trập khe khẽ vang lên trong không gian lộng gió, ước chừng được vài kiểu, anh đưa sang cho cô xem thử, hỏi cô có ưng không.
Hoài Hâm dựa sát vào người anh nhìn vào màn hình. Dáng người càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Khi đuôi tóc mềm mượt lại một lần nữa lướt qua, Úc Thừa lẳng lặng đẩy sang một bên, chợt nghe thấy giọng nói giòn giã của cô, "Anh chụp nghệ thật đấy."
Chỉ là một câu khen xã giao, Hoài Hâm phồng má, nhớ đến kỹ thuật chụp ảnh của mình, "Nếu em chụp xấu thì anh đừng giận nhé."
Úc Thừa khẽ cười, "Không đâu."
Áo lông nặng nề, nếu muốn tháo máy ảnh DSL xuống thì hơi phiền, nhân lúc anh chưa đưa điện thoại sang, Hoài Hâm nhanh tay lấy chiếc máy ảnh Mirrorless của mình từ trong túi ra.
Cô cười nói, "Dùng cái này của em đi, tiện hơn."
Úc Thừa khựng lại, gật đầu rồi đổi vị trí với cô.
Cách máy ảnh, Hoài Hâm có thể nhìn thẳng vào anh không chút kiêng dè.
Ánh mắt chiếu thẳng vào gương mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, và bờ môi mỏng hơi tái khẽ nhếch lên.
Anh nhìn vào ống kính, cũng nhìn vào mắt cô. Ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, song lại rất đẹp.
Hoài Hâm giơ máy ảnh lên, khuỷu tay vừa lúc đặt ở vị trí trái tim. Hình như tuyết bắt đầu rơi, cách một lớp vải, cô vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được âm thanh tựa như tiếng trống dồn dập ở nơi nào đó.
Một lúc sau, cô đứng dậy, cười nói, "Xong rồi."
"Anh Thừa muốn xem lại không?"
"Không cần đâu, chụp vậy là được rồi." Dường như Úc Thừa không mấy quan tâm chuyện mình có ăn ảnh hay không. Anh đưa tay đón lấy vài bông tuyết lác đác rơi xuống, trầm ngâm một lúc, anh lên tiếng, "Tuyết rơi rồi, chúng ta dạo một vòng rồi về nhé?"
Tiếc là không thể nán lại lâu, Hoài Hâm đáp, "Được ạ."
Úc Thừa liếc cô một cái, giải thích thêm, "Nếu tuyết lớn thì đường sẽ rất khó đi."
Anh có kinh nghiệm leo núi Tây Tạng, ở phương diện này thì Hoài Hâm cực kỳ tin tưởng anh, cô đội mũ bông lên, gật đầu nói, "Em hiểu rồi, nghe theo anh cả."
Úc Thừa không nói gì thêm. Hai người sang hồ Ngũ Sắc tham quan một lúc. Chưa kịp xuống núi thì tuyết đã bắt đầu nặng hạt.
* Hồ Ngũ sắc
Viên ngọc bích trong suốt như chìm vào thế giới trắng muốt, mấy đỉnh núi màu hoàng thổ cũng dần dần phủ đầy những chấm nhỏ, giấu đi vẻ sắc bén vốn có, trở nên mềm mại hơn. Một vẻ đẹp khiến người ta không biết dùng từ nào để miêu tả, tâm hồn tựa như được gột rửa.
Có điều, đúng là nên về rồi.
Đoạn đường đến tầm năm cây số, leo thẳng lên đỉnh núi, độ cao so với mực nước biển gần năm ngàn mét. Đoạn đường về thì xuống dốc là chủ yếu, Hoài Hâm dần phát hiện ra -- lượt về còn khó đi hơn cả lượt đi.
Vì bậc thang khá dốc, mỗi lần bước xuống một bậc là đầu gối cô lại âm ỉ đau, nếu không nhờ có tay vịn thì khó mà khống chế được mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng thật sự là đường quá trơn, dù cho Hoài Hâm vẫn luôn cực kỳ cẩn thận thì vẫn có lúc trượt chân.
Chỉ cần sơ ý một chút, mặt giày chổng lên trời, cả người ngã bệt trên mặt băng.
"..."
Tuy đã có áo phao làm đệm nên không đau mấy, nhưng thú thật là cô cảm thấy mình rất mắc cười.
Hoài Hâm ngồi im không nhúc nhích, ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt vẫn còn mê mang sau cú té, chóp mũi dính vài bông tuyết, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoáng lộ vẻ ngốc nghếch.
Úc Thừa từ trên cao nhìn xuống, quan sát cô giây lát, rồi anh bỗng nhiên bật cười.
Đôi mắt hoa đào khẽ cong, hàng mi giãn ra, anh đưa tay che miệng, nhưng không sao ngăn được, lồng ngực cũng phập phồng run run.
Hoài Hâm chẳng biết chọc trúng huyệt nào của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười thoải mái đến thế.
Hiển nhiên là ở trước mặt cô, không phải trong điện thoại.
Tâm trạng của cô cũng nhờ thế mà nhẹ nhàng hẳn, tựa như quên hết mọi thứ, khóe môi bất giác cong lên theo.
Úc Thừa cười một lúc, anh hơi khom người, vươn tay ra trước mặt cô, nhưng hai vai vẫn còn run run, "... Xin lỗi em, để tôi kéo em lên."
Tuy cách một lớp bao tay, nhưng cô vẫn cảm nhận được bàn tay thon dài của anh.
Chân Hoài Hâm run lẩy bẩy, vừa đứng dậy lại lảo đảo gần như ngã vào lòng anh, cô vô thức níu lấy cánh tay anh.
Tuyết lớn tung bay, ánh mắt mơ màng của cô lại miêu tả dáng hình anh tuấn của người đàn ông thêm rõ rệt. Hoài Hâm bình tĩnh lại, vội vàng buông tay ra.
"Mau về thôi." Cô lấy lại bình tĩnh, mím môi đáp.
Con đường phía trước toàn là đá tảng, sắc mặt Úc Thừa hơi nặng nề, anh gật đầu, "Đi thôi."
Hai người bước từng bước trên con đường về gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Không hiểu vì sao mà Hoài Hâm lại nhớ đến bức tranh Thợ săn trong rừng của Friedrich.
Sự cô độc đến tột cùng bỗng chốc hóa thành yên lặng.
Tại nơi chỉ có thể nghe thấy tiếng gió và tuyết, cô và Úc Thừa bỗng dưng lại ăn ý không nói lời nào.
Hoài Hâm tự thấy mình không biết trời cao đất dày là gì, một thân một mình chạy đến nơi này, nếu lúc ấy rơi xuống vách núi thật thì có lẽ cũng chẳng ai biết.
Không ai hay biết.
Có lẽ sau nhiều ngày, chờ đến khi xác cô đã lạnh, cục cảnh sát mới nhận được điện báo.
Suýt nữa lại trượt chân, Úc Thừa đỡ cô một cái, gằn giọng, "Sao em đi đường mà không chịu tập trung thế?"
Lúc này trông anh rất giống khi hồi cô còn thực tập, giọng điệu nghiêm túc như đang giải quyết công việc. Hoài Hâm trở tay nắm lấy tay áo của anh, cau mày tỏ ra vô cùng khó chịu, "Em mệt quá, không thở nổi."
Chất giọng mềm mại lại hơi khàn, trạng thái của cô quả thật không tốt cho lắm.
Bọn họ từ đỉnh núi đi xuống, gần như đi liên tục không ngừng nghỉ, tuy xuống dốc nhưng thể lực cũng tiêu hao rất nhiều, lúc này lại xuất hiện triệu chứng sốc độ cao.
Hoài Hâm theo thói quen đưa tay kéo khóa ba lô, chợt nhớ ra bình oxy của mình đã dùng hết. Cô dừng lại, mong ngóng nhìn anh.
Úc Thừa thở dài, nhanh tay lắp nắp chụp vào đưa cho cô, "Em dùng của tôi đi."
***
Hê hê hê hôn gián tiếp rồi!!!