Hiệu đính: Xiaoxin
Theo như hiểu biết khi tiếp xúc của Chu Lai thì Lâm Tư Dật đúng là một người giản dị.
Nhưng khi ở pub, vẻ ngoài của Lâm Tư Dật hệt như mấy tay cao thủ tình trường, thậm chí anh còn giống như tên công tử nhà giàu. Với điều kiện là anh không mở miệng nói chuyện, tai không đỏ thì anh có thể tạo nên một vỏ bọc hoàn mĩ.
Hôm nay, từ lúc Lâm Tư Dật bước vào pub, Chu Lai ngay lập tức đã nhìn thấy anh. Đúng là một người có sức hấp dẫn, cô nàng nào đó đã bị thu hút bởi anh. Nhưng anh không hề quay đầu lại, chỉ chăm chú cúi đầu thưởng thức ly rượu trong tay. Quai hàm góc cạnh, ánh đèn khắc họa những đường nét nam tính trên gương mặt của anh.
Chu Lai kìm chế bản thân để không đi tìm Lâm Tư Dật, nhưng trong lòng lại xôn xao. Cô thấy anh đi về hướng nhà vệ sinh, thế là cô đi theo anh, bỏ Phương Tinh ở lại.
Mấy ngày không liên lạc, Lâm Tư Dật cảm thấy hai người hơi xa cách. Dường như chuyện năm ngày trước chỉ là một giấc mơ.
Lâm Tư Dật nói với Chu Lai: “Có chuyện gì à?”
Giọng anh bình đạm.
Dường như Chu Lai chỉ là một người bạn bình thường của anh, có hay không cũng được.
Chu Lai nhíu mày, như đang tự giận chính mình: “Không có gì.”
Lâm Tư Dật gật đầu, không nói gì, lập tức lướt qua cô rời đi.
Chu Lai đứng ngẩn ngơ tại chỗ, bỗng nhụt chí như quả bóng xì hơi.
Nói thật là hơi thất vọng, có một chút không cam lòng, một chút khó chịu, một chút không vui.
Từ đêm đón năm mới đến này, hai người vẫn không liên lạc lại một lần nào.
Nửa tháng qua, đầu tiên là Chu Lai đến bệnh viện chăm sóc Phương Tinh, vội đến sứt đầu mẻ trán. Sau đó lại bận việc buôn bán trên Taobao của mình, ba đầu sáu tay làm không xuể. Cũng không phải là cô không muốn gọi cho Lâm Tư Dật, mà là cô không có thời gian để gọi.
Nhưng chính Chu Lai cũng nhận ra điều gì đó lạ lạ.
Sau ba ngày chăm sóc Phương Tinh, giúp cô ấy đi kiểm tra sức khỏe, ngày nào cũng vội vội vàng vàng. Đến ngày thứ tư cô mới có thời gian nghỉ ngơi một chút. Cô mở điện thoại, vào Wechat xử lý công việc xong liền nghĩ tới Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật chưa từng gọi cho Chu Lai, một cuộc cũng không.
Chu Lai không tin, nghĩ là mình nợ tiền cước điện thoại nên mượn điện thoại Phương Tinh để thì vẫn gọi đến được bình thường. Vậy nên không phải cô nợ tiền điện thoại mà là Lâm Tư Dật vốn không hề gọi cho cô.
Nhận ra được điều này, tâm trạng Chu Lai bắt đầu dao động.
Nhớ trước đây, lúc người khác theo đuổi Chu Lai, một ngày 24 giờ không biết nhắn cho cô bao nhiêu tin.
Từ nhỏ đến lớn toàn là người khác theo đuổi Chu Lai, cô đã bao giờ phải rơi vào tình cảnh cọc đi tìm trâu như thế này?
Cái tên Lâm Tư Dật thối tha, thế mà không thèm liên lạc với cô!
Phí công cô còn lưu anh trong điện thoại là bé ngoan nữa chớ, mà anh thì chẳng ngoan một tí nào cả.
Hôm đó không phải anh hôn cô rất hăng say sao?
Nói không liên lạc là không liên lạc?
Là vì hàng dâng đến miệng nên không từ chối?
Người không có kinh nghiệm yêu như Chu Lai hiếm khi lâm vào tình thế khó, ngay cả Phương Tinh cũng nhìn ra cô không vui, hỏi cô có chuyện gì.
Chu Lai ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng cũng tự ý thức được chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Đây là lần đầu tiên Chu Lai đối mặt với chuyện tình cảm, thẳng thắn mà nói chính cô cũng mất phương hướng.
Dạo gần đây công việc bận rộn, hơn nữa chính Chu Lai cũng có chút hờn dỗi, cố ý không liên lạc với Lâm Tư Dật.
Hai người trong lúc ấy cũng gần như trở thành người xa lạ.
Hôm nay gặp được Lâm Tư Dật, Chu Lai mới biết cô không thể nào thờ ơ với anh được.
Cũng giống như thời cấp ba, cô thấy anh không biết dùng máy tính thì sẽ được chủ động dạy anh. Thấy anh bị giáo viên nói những lời xúc phạm, cô sẽ nói đỡ giúp anh. Nhìn thấy anh một mình, cô cũng sẽ chủ động tìm anh nói chuyện…
Anh không phải người quá đặc biệt, chỉ là tâm cô lương thiện thôi.
Chu Lai bỗng cảm thấy cô thật sự quá nhàn rỗi rồi.
***
Buổi tụ họp hôm nay là tổ chức cho Phương Tinh.
Lần này Phương Tinh may mắn tai qua nạn khỏi, bây giờ cũng hồi phục tương đối. Nhưng bởi vì rạn xương nên cô ấy đi đứng không tiện, thế là cứ ngồi để người khác bưng trà rót nước.
Chu Lai không biết nên nói gì với cái đức hạnh này của cô ấy nữa: Không đi được còn nằng nặc đòi tới? Để mấy ngày nữa không được sao?
Phương Tinh nói cô ấy buồn tới phát bệnh rồi.
Lần trước cũng thế, Phương Tinh mới nằm viện ba ngày, đã một hai đòi xuất viện. Chu Lai đành đẩy cô ấy dạo vài vòng trung tâm thương mại. Hôm đó hai người chụp không ít ảnh, Chu Lai nhân tiện đăng lên Weibo, xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Một đám người ngồi vây quanh, Phương Tinh hưng phấn kể lại chuyện hôm đó xảy ra: “Tao còn tưởng tao sẽ chết, lúc được khiêng đi, biển người tấp nập nhoè dần…”
Thiệu Uy hỏi: “Sao lúc ấy mày không gọi cho tao? Vài ngày không liên lạc được, làm tao lo muốn chết.”
Phương Tinh nói: “Không nghĩ được nhiều vậy, lúc ấy tao chỉ nhớ đến Chu Lai. Hơn nữa mấy ngày nay bệnh viện nhiều người, còn phải làm kiểm tra đủ kiểu, tao làm gì còn thời gian nghĩ tới mày.”
Thiệu Uy thở dài: “Mày như vậy là không coi tao là bạn.”
Phương Tinh nói: “Tao không coi mày là bạn bè đó thì sao!”
Thiệu Uy tức hộc máu nhưng lại không làm gì được.
Thẩm Bân Bân bên cạnh vỗ vỗ vai Thiệu Uy, bảo anh đừng chấp nhặt với phụ nữ.
Phương Tinh nói: “Nhưng mà tao gặp nạn không sao ắt sẽ có phúc đến cuối đời. May mắn tao có cô bạn thân, ưu tiên tới bệnh viện chăm sóc tao.”
Phương Tinh thật sự rất cảm động.
Cô ấy nói xong còn lấy tay quàng cổ Chu Lai, vẻ mặt hào khí nói: “Vì tình bạn thân thiết của chúng ta! Cạn ly!”
Chu Lai cạn lời, đoạt lấy ly rượu trên tay Phương Tịnh: “Bác sĩ bảo mày không được uống rượu, lì ghê.”
Phương Tinh nói: “Một xíu, uống một xíu không sao đâu.”
Chu Lai đưa ly rượu tới trước mặt Chu Lai, xụ mặt nói: “Được, mày uống đi, lần sau tao tới nhặt xác cho mày.”
Phương Tinh thấy giọng điệu của Chu Lai nghiêm trọng khác thường. Chu Lai là người vô tư, ngang ngược nhưng thực ra tính cách khá tốt, chỉ cần không quá đáng cô cũng sẽ không kiếm chuyện phá. Hôm nay, lúc mới tới thì tâm trạng Chu Lai cũng không tệ lắm, nhưng sau khi đi vệ sinh thì như ăn phải thuốc nổ vậy.
Phương Tinh nói đùa: “Được, vậy lần sau mày nhặt xác giúp tao. Dù sớm hay muộn cũng có một ngày tao phải chết.”
Chu Lai nhíu mày: “Mày điện thật à.”
Thiệu Uy thấy tình hình không ổn liền tới hoà giải: “Chúng ta hôm nay đều không uống rượu, ai quy định đến pub là phải uống rượu? Chúng ta cũng có thể uống sữa bò. Uống sữa bổ sung canxi.”
Không cho phép Phương Tinh uống rượu nhưng chính Chu Lai lại rót đầy ly rượu cho mình.
Phương Tinh và Thiệu Uy ăn ý liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Chu Lai.
Chu Lai ngồi đối diện Lâm Tư Dật, lúc này anh cũng yên lặng nhấp một ngụm.
Anh nghe xong cũng biết được đại khái tình hình dạo gần đây của Chu Lai.
Hình như cô rất bận.
Bởi vì không khí hơi lúng túng nên Thiệu Uy đề nghị: “Hay là chúng ta đánh bài đi. Thua tính bằng tiền hay thách đố đều được.”
Ai cũng đồng ý.
Vị trí vẫn giống lần trước, bọn họ ngồi vây quanh, tranh cãi ồn ào.
Phương Tinh khuyên Chu Lai: “Mày không nên chơi thì hơn.”
Chu Lai chỉ lo lấy bài của mình: “Vì sao?”
Phương Tinh: “Mày không chỉ kỹ năng chơi bài kém mà mà mắn cũng không có, lên bài cũng thua thôi.”
Chu Lai nghe thế ngẩng đầu, cô vẫn ngồi đối diện Lâm Tư Dật như cũ, giống hệt vị trí ngồi lần trước.
Cô hơi khó hiểu, cô cứ tưởng Lâm Tư Dật sẽ không đánh bài, dù sao vừa nãy ở chỗ rửa tay thái độ của anh với cô là tránh như tránh tà. Nhưng bây giờ anh lại vui vẻ đồng ý, thậm chí là chủ động xáo bài.
Hai phần bài được xáo trộn và sắp xếp dưới bàn tay với khớp xương rõ ràng của Lâm Tư Dật. Anh hơi khom người, dáng vẻ lười biếng bất cần. Lơ đãng ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Chu Lai, sau đó nhanh chóng dời đi.
Chu Lai cảm thấy, Lâm Tư Dật rất biết cách trêu đùa trái tim của người khác! Chỉ một ánh mắt cũng có thể xoay bạn vòng vòng.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô đều bị anh hấp dẫn.
Chu Lai đề nghị với Thiệu Uy ở bên cạnh: “Hay là tao đổi chỗ với mày đi.”
Thiệu Uy ngây ngốc cười: “Thế nào? Sợ thua à?”
Chu Lai nói: “Đúng đó, sợ thua đến quần lót cũng không còn.”
Dù là đùa nhưng Thiệu Uy vẫn đổi chỗ với Chu Lai.
Chu Lai thuận thế ngồi bên cạnh Lâm Chu Dật.
Khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn nhưng so với đêm giao thừa thì vẫn còn xa chán. Chu Lai không khỏi nghĩ đến ngày đó, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, cả cảm giác đắm chìm khi hôn.
Anh thì sao?
Liệu còn nhớ không?
Qua mấy vòng, không có gì bất ngờ người thua vẫn là Chu Lai.
Thẩm Bân Bân vỗ bả vai Chu Lai nhắc nhở: “Chị Lai à, chị nên đánh cây này.”
“Vậy sao?” Chu Lai thế mà thật sự nghe theo Thẩm Bân Bân chỉ.
Mấy vòng tiếp theo, dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Bân Bân, Chu Lai cũng thắng được mấy ván.
Thẩm Bân Bân đắc ý mà nói với Chu Lai: “Mày nghe theo tao, không sai chứ.”
“Đúng vậy, không hổ là quân sư của tao.”
Thẩm Bân Bân trợn trắng mắt, bỗng đẩy Chu Lai một cái: “Mày phải đánh cây kia chứ!”
Chu Lai bị Thẩm Bân Bân đẩy cũng thuận theo ngã về phía Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật không nhúc nhích, mặc cho Chu Lai dựa, cũng không né tránh.
Anh vẫn bộ dáng đó, như đường tăng, sắc mặt bình thản.
Mấy ván bài tiếp theo đều là Lâm Tư Dật thắng, lúc này trước mặt anh đã có một đống chiến lợi phẩm. Dù thắng nhưng cũng không thấy anh đắc ý, vẫn im lặng không nói lời nào.
Chu Lai ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tư Dật.
Chu Lai ngồi dậy nghiêm chỉnh, cười như không cười với Lâm Tư Dật: “Xin lỗi nha.”
“Không có gì.”
Những lời này của Lâm Tư Dật như tiếp thêm dũng khí cho Chu Lai lấn tới.
Thực ra Chu Lai sớm đã muốn thử cái gì đó rồi.
Không ai biết vừa nãy đã diễn ra một đoạn kịch đặc sắc ở dưới chân bàn.
Chơi bài chỉ là thủ thuật che mắt, Chu Lai đi đôi giày sandal, mu bàn chân nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân Lâm Tư Dật. Cô quan sát phản ứng của anh.
Lâm Tư Dật không từ chối
Anh dường như không cảm nhận được sự đụng chạm của cô, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Chu Lai nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Lâm Tư Dật.
Cô phát hiện, lỗ tai anh đỏ bừng.
Lâm Tư Dật hạ hai lá bài cuối cùng, lại thắng một ván nữa.
Lần này người thua lại là Chu Lai, trên bàn lại một hồi im lặng.
Phương Tinh không nhịn được cầm lấy bài của Chu Lai, nhìn một lượt nói: “Chu Lai, mày có thật sự là biết đánh bài không đấy? Mày nhìn đi, mày cầm boom đó! Rõ ràng vừa nãy có thể thắng anh Lâm.”
Chu Lai vẻ mặt bất cần: “Vậy sao? Sao tao không nhìn thấy?”
Thiệu Uy cũng đến xem bài của Chu Lai: “Có phải là mày cố ý thua không?”
Chu Lai rất bình tĩnh: “Vậy cứ cho là tao cố ý đi, cũng không phải không trả nổi.”
Lâm Tư Dật nghiêng đầu nhìn Chu Lai, Chu Lai không nhìn lại, cúi đầu uống ngụm Cocktail.
Dưới bàn, chân cô vẫn còn để ở chỗ mắt cá chân của anh.
Chân cô hơi lạnh, nhưng người anh rất ấm.
Lại là Lâm Tư Dật chia bài.
Anh hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc xếp bài, bàn tay trắng lộ ra dưới ánh đèn.
Chu Lai bỗng ghé sát tai anh: “Sao anh không đeo vòng tay em tặng? Không thích à?”
Lâm Tư Dật hơi khựng lại: “Không phải.”
Chu Lai hừ nhẹ: “Em đổi ý, anh trả lại cho em, dù sao anh cũng không đeo.”
Lâm Tư Dật không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt nói: “Không trả.”
Chu Lai buồn cười nhìn Lâm Tư Dật.
Cô thật không hiểu nổi anh.
Hai người thì thầm to nhỏ làm Thiệu Uy tò mò: “Hai người châu đầu ghé rau nói gì đó?”
Chu Lai trả lời trước, nói dối không chớp mắt: “Tao xin anh Lâm hạ thủ lưu tình.”
Thiệu Uy đâu có ngu, cười nhạo: “Vậy mày đừng có cố tình thua là được.”
Chơi mấy ván nữa, người thua vẫn là Chu Lai. Cô thở dài một hơi, ném bài lên bàn, dáng vẻ không vui nói: “Không chơi nữa, đổi người.”
Cô đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh.
Dù sao Chu Lai cũng thua nhiều rồi nên không ai có ý kiến.
Chu Lai vừa đứng dậy, gần như ngay lập tức Lâm Tư Dật cũng đi theo.
Mọi người không ai nhìn ra được sự mờ ám giữa hai người, chủ yếu là do Lâm Tư Dật không giống loại người đó. Thoạt nhìn Lâm Tư Dật rất lạnh nhạt, dường như mọi việc đều không liên quan đến anh. Mà Chu Lai lại là người luôn cãi cọ ồn ào, căn bản hai người chẳng có tí liên quan nào.
Lâm Tư Dật dẫm lên chỗ Chu Lai vừa đi qua, đi theo hướng cô.
Ở chỗ rẽ, Chu Lai đã đứng dựa tường ở đó, chờ Lâm Tư Dật đến.
Chu Lai cố ý gọi anh khác thường ngày: “Anh Lâm.”
Lâm Tư Dật dừng bước chân, nhìn Chu Lai từ trên cao. Anh đứng yên ở đó, không tiến không lùi, chỉ nhìn cô. Cũng không nói lời nào, nhưng trong đôi mắt kia như ẩn dấu “thiên ngôn vạn ngữ”.
Chu Lai ngồi dậy, từng bước đi tới chỗ Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật cũng lùi lại theo từng bước chân cô. Anh như một con thú bị vây bắt, còn Chu Lai trước mặt anh lại hùng hổ như muốn ăn thịt người.
Vị trí của hai người thay đổi, người dựa vào tường nhanh chóng đổi thành Lâm Tư Dật.
Chu Lai híp mắt, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh đi theo em làm gì?”
Lâm Tư Dật cắn chặt răng, dáng vẻ không gần nữ sắc lúc trước đã thay đổi, còn có vẻ tức giận.
Chu Lai cũng không biết nên hiểu biểu cảm của anh là đang tức giận hay không?
Nhưng anh dựa vào cái gì mà tức giận?
Người nên tức giận đáng lẽ là cô chứ?
Chu Lai sát lại gần mặt anh một chút: “Anh đó, ghê nhỉ, bơ người khác còn làm như người khác sai.”
“Là em.” Lâm Tư Dật nhẹ nói: “Là em không quan tâm trước.”
Chu Lai nhíu mày.
Lâm Tư Dật nói: “Anh gửi tin nhắn cho em, em không trả lời.”
Chu Lai nhíu mày càng chặt: “Anh gửi tin nhắn cho em lúc nào?”
Cô lấy điện thoại ra, phải nói rõ ràng với Lâm Tư Dật.
“Anh xem Wechat của em đi, em không có thông báo kết bạn mới, tin nhắn của anh ở đâu?”
Lâm Tư Dật thấy giao diện Wechat trên điện thoại của Chu Lai, cúi đầu, nhẹ nói:
“Không phải Wechat.”
Lúc này Chu Lai mới hiểu.
Cô tắt app, mở hộp thư tin nhắn điện thoại. Ở trong một đống tin nhắn chưa đọc, cô tìm thấy một cái tên danh bạ là “Bé Lâm ngoan”.
21 giờ 20, ngày 21 tháng 12 năm 2014.
Bé Lâm ngoan: [Đẹp lắm.]
2 giờ 20, ngày 1 tháng 1 năm 2015
Bé Lâm ngoan: [Anh tới rồi.]
3 giờ 20, ngày 1 tháng 1 năm 2015
Bé Lâm ngoan: [Chúc em ngủ ngon.]
10 giờ 20, ngày 1 tháng 1 năm2015
Bé Lâm ngoan: [Em dậy chưa?]
*******
Chu Lai nhìn mấy tin nhắn chưa đọc, tự nhiên thấy hơi chột dạ.
Xem ra, cũng không phải anh không liên lạc với cô, mà là cô không trả lời anh.
Nhưng mà cô thật sự không xem tin nhắn trên điện thoại.
Lâm Tư Dật cũng thấy, cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, màn hình hiện một đống chấm đỏ.
Chu Lai ngẩng đầu, vẻ mặt mình không sai nhìn Lâm Tư Dật: “Bây giờ ai còn gửi tin nhắn điện thoại? Mọi người đều dùng Wechat cả rồi.”
Lâm Tư Dật không đáp, vẻ mặt vô tội nhìn Chu Lai. Nói vô tội cũng không phải, mà là anh hơi cụp mắt, thoạt nhìn khiến người khác mềm lòng.
Anh như bị cô bắt nạt.
Chu Lai bỗng mềm lòng, cắn môi, nói với Lâm Tư Dật: “Hay là anh đăng ký Wechat đi. Em sẽ để anh ưu tiên, như vậy có thể nhận được tin nhắn của anh đầu tiên.”
Cô nói xong liền đưa điện thoại đến trước mặt anh lắc lắc.
Lâm Tư Dật nghe vậy thì cong môi, giống như đứa trẻ to xác, ngây thơ nói: “Được.”
Cũng không phải anh cố ý nhìn điện thoại của cô.
Nhưng anh vẫn thấy được cô lưu tên danh bạ anh là Bé Lâm ngoan.
Mười lăm ngày bất an trong lòng lập tức tan thành mây khó.
Rõ ràng Chu Lai không hề giải thích rõ ràng, nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui.