• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Kiều Tâm đi lang thang rất lâu như không biết điểm dừng, bất giác nghe tiếng cười khúc khít khiến cô dừng bước ở công viên, ngồi thẫn thờ nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa cùng ba mẹ mà cô tủi thân bậc khóc một trận. Ai kia nhìn cô mà đau lòng muốn chết lại càng không nỡ để cô phơi bày mặt yếu đuối. Nhìn lại đồng hồ đã hơn 6 giờ, cô mới nhớ ra hôm nay cô vẫn chưa nói với Cảnh Vũ Thần chuyện hủy chuyến đi, sợ anh lại bảo mình nói dối sẽ không vui nên cô vội bắt xe trở về căn hộ. Tắm rửa thay quần áo xong, vừa xuống sảnh cô đã thấy Cảnh Vũ Thần về tới. Cô cố gắng ổn định tâm trạng như chưa từng có chuyện gì dù đôi mắt đã sưng lên vì khóc. Cô chạy vội ra đón anh không khác mọi ngày.

Chưa kịp nói gì đã ngã nhào về phía trước, cô đinh ninh nghĩ mình đã té sấp mặt lại không cảm nhận được cơn đau như trong tưởng tượng. Đôi mắt nhè nhẹ mở ra một vòng tay rộng đã đón lấy cô ôm gọn vào lòng..

“Đi đứng kiểu gì vậy?” Anh không mặn không nhạt nhìn cô, ánh mắt lại có phần khó chịu khi thấy gương mặt mỹ miều bị sưng đỏ in hằn cả dấu tay.

Cô xấu hổ mượn sức anh đứng dậy nhưng bất lực. Còn chưa thẳng người đã ngã thêm lần nữa. Vì cô đi lang thang cả ngày nay giờ chân cô đã phòng lên hết.

“Sao? Lợi dụng tôi?”

“Ai thèm lợi dụng anh. Xùy.. a..” cô lầm bầm khẽ rên thành tiếng.


Còn không phải vì bản hợp đồng. Cô chả thèm ra đón. Cô ghét bỏ quay đi, chưa đầy một bước..

“Á.. anh làm gì dạ?” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh vì sợ ngã. Khi bất ngờ bị anh bế bổng lên đi thẳng vào nhà.

“Như em đã thấy.” Không chút biểu cảm dư thừa.

Cô bĩu môi nhưng không hề phản bác ngược lại trong lòng rất ấm áp, tựa đầu vào ngực anh đôi mắt cứ thế rưng rưng.

Anh thả cô ngồi xuống ghế dài. Lấy hộp dụng cụ y tế ra, anh ngồi bên cạnh cô, nắm hai chân cô đặt lên đùi mình, kiểm tra, bôi thuốc.

Dù theo cô cả ngày nay anh vẫn vờ như không biết chuyện gì. Cũng không hỏi tới.

"..." Hạ Kiều Tâm cắn chặt môi để cố không phát ra tiếng. Dù cô rất giỏi kìm nén nhưng vừa thấy anh, bao nhiêu tủi thân lại ùa tới..

"Em có thể khóc nếu muốn."

Như được anh cho phép, cô liền nhào tới ôm chặt lấy anh khóc nức nở. Anh cũng vòng tay ôm lấy cô vuốt ve từ sau lưng.

Khóc một trận đã đời, cô lại không muốn khóc nữa.

"Vũ Thần!" Cô nới tay ra nhìn anh.

"Hửm?" Anh đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn động lại trên gương mặt mỹ miều.

"Anh uống rượu với em đi!"

Động tác tay khựng lại, không biểu tình gì anh nâng mắt nhìn cô.

..

Cả hai uống bia ở cạnh hồ bơi.

Hạ Kiều Tâm chạm nhẹ vào lon bia trên tay anh. Có chút hơi men cô lại bắt đầu bức xúc. Hết khóc rồi lại nói, hết nói rồi lại khóc.

Cảnh Vũ Thần yên lặng không nói gì, cứ như cái thùng rác cho cô trút hết tâm tư. Hết lon này anh lại khui lon khác. Anh biết cô không vui nên cũng không ngăn cản, vốn là uống rượu nhưng anh sợ cô uống nhiều sẽ đau đầu nên anh chỉ cho uống bia.

"Tảng băng, cám ơn anh nha!"

"..." Tảng băng? Cảnh Vũ Thần liếc xéo cô. "Em nói tôi đó hửm?"

"Không thì ai? Tuy anh có hơi đáng ghét, nhưng anh còn tốt hơn họ rất nhiều."

"Cái này là khen hay chê?" Anh đặt lon bia vào tay cô.

"Tất nhiên là khen rồi." Cô nhận lấy uống một hơi.

Anh cũng uống một ngụm. "Tôi nghĩ đâu cần phải buồn vì người không xứng đáng."

"Anh đúng là đồ máu lạnh." Cô đứng dậy bước vòng qua phía anh lên án với bước chân chao đảo.

Anh vội đón lấy cô. Hạ Kiều Tâm bất đắc dĩ ngồi gọn trên chân anh, bàn tay anh thuận thế vòng qua eo cô.

"Ý tôi, là em không cần sợ cảm giác bị bỏ rơi giống như mèo nhỏ, vì tôi sẽ luôn cho em bờ vai nương tựa lúc em cần. Sẽ mãi là mái hiên vững chắc che chở cho em.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tại sao anh lại tốt với em như vậy?" Hàng hai nước mắt lăn dài.

Anh dịu dàng lau đi. "Vì chúng ta là vợ chồng, vì em là vợ của tôi."

Nghe được những lời này từ anh, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy từng làm cô sợ, trong giây phút này cô lại cảm nhận được sự bình yên. Ma xuôi quỷ khiến gì không biết bàn tay nhỏ cứ thế sờ nhẹ lên sóng mũi cao vút của anh mơn trớn lên từng đường nét tinh xảo trên gương anh mà cảm khái. "Anh đúng là yêu nghiệt chỉ biết mê hoặc lòng người."

Cảnh Vũ Thần chưa nói gì đã khẽ nâng mày khi cô bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ anh phủ kín đôi môi, một nụ hôn vụng về như đang chọc ngứa khiến anh vừa khó chịu lại vừa vui.

"..." Phía bên kia hồ Gray liền cứng đờ chạy tọt ra ngoài.


"Vợ chồng boss này thật là, nửa đêm nửa hôm lại bắt mình phải đến nhận cẩu lương. Tui khổ quá mà."1


Cảnh Vũ Thần đẩy nhẹ cô ra mỉm cười. "Thỏ con, em là đang mượn hơi men làm càng sao? Tôi không muốn lại vô cớ bị em mắng."


Hạ Kiều Tâm rũ mắt. Đến anh cũng không cần cô sao? Cô nhóm người bước xuống nhưng lại không đứng nổi, lần nữa ngã vào lòng anh.


65

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK