• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Ly luyện theo ông và Trịnh Khiêm một lúc thì nghỉ trước. Cô ngồi lên chõng tre nhìn hai người đàn ông tập võ, ánh mắt dừng trên người anh nhiều hơn. Anh cũng khéo giữ bí mật, đến tận quê nhà cô, tìm đến ông cô học võ mà không nói một lời, thật muốn trừng phạt cái tên lưu manh này quá.

Một lúc sau hai người đã dừng tập, ông cô nhắn nhủ: "Hai đứa ở lại tập thêm đi, ông có hẹn đánh cờ, mai ông lại dạy tiếp." Nói rồi vắt áo lên lưng ung dung đi xuống núi.

Trịnh Khiêm ngồi xuống bên cạnh cô, anh mở nắp ly giữ nhiệt đưa vào tay cô: "Em uống nước đi này." Hàn Ly nhận lấy ly nước, tò mò hỏi: "Anh pha gì vậy ạ?"



"Nước lá tía tô đấy, bà đun từ sáng rồi để tủ lạnh cho anh mang đi."

Hàn Ly tủm tỉm cười: "Xem anh kìa, mới đó mà đã được bà chiều hết mực." Cô đưa ly nước lên uống thử một ngụm rồi co vai, rụt cổ: "Má ơi, mát lạnh đến mức buốt răng em luôn nè." Anh không tin: "Đâu có lạnh đến thế, đưa anh xem nào." Hàn Ly đưa lại cho anh, anh tự nhiên cầm lên uống, hai người dùng chung một chiếc ly là có bao nhiêu sự thân mật. Hàn Ly ngồi ngay cạnh bên thấy yết hầu anh chuyển động lên xuống, vài giọt nước còn lăn xuống cổ làm cô ngại ngùng hướng mắt đi chỗ khác. "Ngon tuyệt, anh thấy có lạnh lắm đâu, là răng em nhạy cảm rồi." Anh uống một hơi gần hết ly nước, chỉ là thức uống đơn giản mà anh thưởng thức say sưa đến vậy.

Chờ anh uống xong, Hàn Ly kéo tay anh đứng dậy, cô tỏ vẻ bí mật: "Theo em đến nơi này rất đặc biệt." Trịnh Khiêm đi theo lời mời gọi của cô, anh cũng hào hứng xem cô dẫn mình tới nơi nào.




Đường mòn khá dễ đi, thì ra không xa chỗ ông đưa anh đi tập võ còn có nơi như thế này. Hàn Ly tự hào đưa tay ra giới thiệu: "Đây là hồ nước tự nhiên chảy từ trong khe núi, vì là hồ trên núi nên rất sạch và mát." Anh nhìn hồ nước trong xanh mát mắt cảm khái: "Đẹp thật, nơi này mà làm du lịch thì chắc chắn sẽ hút khách." Hàn Ly lắc lắc đầu: "Diện tích hồ nhỏ thế này, du lịch sẽ làm ảnh hưởng cảnh quan tự nhiên mất, nên chỉ có dân trong làng biết đến nơi này thôi anh."


Anh nhìn cô mắt ánh lên tia rực rỡ: "Ồ, vậy anh cũng được coi là người làng rồi à?" Hàn Ly phì cười: "Phải phải, nếu anh cưới em thì chắc chắn thành người làng." Anh bắt được trọng điểm, trêu chọc cô: "Em là đang cầu hôn anh có phải không? Anh từng nghe em nói muốn có nhẫn kim cương hồng, anh thì không cần gì cả." Hàn Ly vỡ lẽ: "Anh cũng hóng chuyện ghê nha, lúc em nói câu ấy anh đang chuẩn bị diễn mà." Trịnh Khiêm giả bộ nghiêm túc hơn: "Hàn Ly, anh thực sự rất dễ chiều, khung cảnh ở đây lãng mạn vậy rồi, chỉ cần em hôn anh một cái anh sẽ đồng ý làm chồng em luôn."


Hàn Ly bật cười: "Nếu dễ dãi như vậy anh đã làm chồng bao người rồi hả, anh có dám khai thật với em không?" Nói rồi cô đưa hai tay ra cấu anh, anh nhanh tay hơn giữ cô lại, hai người giùng giằng một hồi đến lúc anh ôm trọn cô vào lòng. Cô bị anh giữ chặt đành ngưng động tác, đứng im cho anh ôm. Đây là thời gian riêng tư nhất khi hai người chính thức xác định quan hệ, ở nhà có ông bà nên anh phải nhẫn nại, kiềm chế bản thân.


"Hàn Ly, anh rất thích em, ngày em cùng Thuấn Minh thi đấu, anh rất muốn thay thế vị trí của cậu ta, anh nhìn ra được cậu ta có ý với em." Hàn Ly bị anh ôm cứng, đành ngửa mặt lên nhìn anh thanh minh: "Thuấn Minh với em không có quan hệ gì, là cậu ta theo đuổi em thôi." Mặt anh tiến sát lại cô trong gang tấc: "Anh biết, anh mới là gu của em, Thuấn Minh không có cửa." Hàn Ly phì cười, con người này sao thừa tự tin đến vậy, cô lại đưa tay nhéo vào eo anh: "Chưa trả lời em, anh đã làm chồng của bao cô gái?"


Anh không trả lời mà cúi xuống bắt lấy cánh môi cô, nỗi nhung nhớ và yêu thương dồn nén hóa thành nụ hôn sâu, cuồng nhiệt. Điều anh suy nghĩ trước đây đã thành sự thật, cùng cô gái của anh yêu đương thật sự không phải là diễn. Hàn Ly dưới sự dẫn dắt của anh cũng học hỏi rất nhanh, không còn nụ hôn màn ảnh hời hợt như trước, anh khiến cô cảm nhận được rõ nét có bao nhiêu ngọt ngào và đam mê.


Khi anh buông cô ra cũng là lúc mắt cô bị phủ một làn sương mỏng, cô thú nhận: "Trịnh Khiêm, anh hôn rất giỏi, em có thể lạc lối vì anh mất." Anh ôm cô hài lòng: "Không lạc đi đâu cả, em chỉ cần ở trong tim anh thôi." Hàn Ly vòng tay giữ lấy anh, cơ thể áp sát anh khiến cô cảm nhận được từng nhịp tim đập rõ ràng, ở bên anh sao bình yên và an tâm đến vậy. Cô thì thầm: "Trước kia em đã từng nghĩ không bao giờ muốn có bạn trai làm diễn viên." Anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi khẽ tựa cằm lên đó: "Anh biết em lo lắng điều gì, tin tưởng anh, anh chỉ có em." Hàn Ly lại dụi đầu vào ngực anh, cái ôm thêm siết chặt không muốn xa dời. Gần nhau quên cả thời gian, thấy trời bắt đầu tối hai người mới miễn cưỡng dắt tay nhau xuống núi, về nhà phải giữ khoảng cách, chuyện hẹn hò tạm thời cô chưa muốn nói với ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK