Tiểu Đông nhìn thấy Bùi Hoán bước vào, gào trước một câu: "Anh Hoán cứu tao."
Bùi Hoán vừa nhìn liền biết Tiểu Đông có cái tật xấu gì, mấy cái không động não này chỉ biết mang từ trên mạng về sửa, anh liếc nhìn lỗi sai vận hành trên máy tính, đặt tranh lên bàn rồi đi qua.
"Mẹ nó sửa cả 100 lần vẫn sai." Tiểu Đông vội vàng nhường ghế.
Bùi Hoán ngồi xuống: "Tao xem nào."
Triệu Địch cũng thò qua ghế Bùi Hoán: "Xem nó xong thì cũng xem cho tao với."
Bùi Hoán ừ một tiếng.
Bùi Hoán quay về, Triệu Địch và Tiểu Đông cũng không gấp, vừa nãy còn mắng trời mắng đất mắng giáo viên, lúc này trái lại thảnh thơi, còn rảnh ngồi cắn hạt dưa.
Đúng lúc túi Bùi Hoán mang về có chút to, hai người tò mò liếc mắt vào trong.
"Tranh à." Tiểu Đông nói.
Con mắt đang nhìn máy tính của Bùi Hoán chớp một cái, khoé miệng hơi nhếch: "Ừ."
Triệu Địch hỏi tiếp: "Tử Mịch vẽ?"
Bùi Hoán: "Ừ."
Triệu Địch thấy hứng thú: "Có thể xem không?"
Bùi Hoán: "Có thể."
Triệu Địch tháo túi ra, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Đông cẩn thận lấy tranh ra.
"Cậu ấy không phải mấy hôm trước vừa đưa mày một bức sao? Sao lại có" Triệu Địch nhìn người trên tranh: "Vẽ bản thân cậu ấy luôn."
Bùi Hoán gõ gõ đánh đánh lên bàn phím, miệng vẫn không quên nói: "Đẹp không?"
"Đẹp" Triệu Địch hết miệng khen ngợi: "Vừa nhìn là biết chuyện nghiệp, phong cách vẽ này quá thoải mái rồi đi, cái này có thể làm ava, cảnh nền cũng được."
Tiểu Đông cũng gật đầu: "Quả thật đẹp."
Bùi Hoán cười: "Phải vậy."
Triệu Địch ngưỡng mộ: "Bọn mày nói cái gì mà cậu ấy tặng cho mày cái này thế? Làm được tao cũng muốn, cậu ấy có thể cũng tặng tao một bức được không?"
Bùi Hoán hỏi: "Mày là ai?"
Triệu Địch không phục, cậu ta bước tới cạnh Bùi Hoán: "Tao là đàn anh của cậu ấy."
Bùi Hoán nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Năm hai đổ lên cậu ấy đều gọi là đàn anh, làm sao, mỗi người tặng một bức?"
Triệu Địch: "Ờm......"
Cậu ta ỡm ờ hồi lâu, phun ra một câu: "Vậy không phải mày cũng là đàn anh của cậu ấy sao?"
Bùi Hoán cười.
Triệu Địch cũng cười theo, lại hỏi: "Mày cười cái gì?"
Tay Bùi Hoán tiếp tục gõ bàn phím: "Không hiểu phải không."
Triệu Địch: "Hiểu cái gì? Hai chúng mày còn có gì lén lút?"
Bùi Hoán không trả lời câu hỏi này, bởi vì Tiểu Đông gào lên.
"Đệt! Được rồi!" Tiểu Đông kích động vỗ vai Bùi Hoán, nhìn vào máy tính: "Anh Hoán của tao không hổ là anh Hoán của tao, đẳng cấp."
Bùi Hoán xua tay, quay sang hỏi Triệu Địch: "Mày thì có lỗi gì?"
Triệu Địch ồ một tiếng, chỉ vào máy tính của mình: "Tao cũng không vận hành được."
Bùi Hoán chỉ vào bức tranh trong tay cậu ta: "Xem xong thì trả về chỗ cũ."
Triệu Địch cẩn thận nhét vào trong túi: "Chả lẽ còn xem hỏng của mày chắc."
Lỗi của Triệu Địch là lỗi nhỏ, Bùi Hoán vừa liếc mắt liền nhìn ra lỗi sai của cậu ta.
Bùi Hoán gõ xuống hai phát: "Được rồi."
Triệu Địch woa một tiếng, nói: "Anh Hoán của tao không hổ là anh Hoán của tao, đẳng cấp."
Nói xong cậu ta lập tức lại hỏi: "Mày nói xem, tao cũng bảo Nhan Tử Mịch vẽ cho tao một bức."
Bùi Hoán quay đầu nhìn cậu ta.
Triệu Địch cũng tự mình bật cười: "Có phải có chút......"
Bùi Hoán bổ sung nốt câu nói của Triệu Địch: "Vô liêm sỉ."
Triệu Địch: "Hahaha quả thật."
"Thế sao mà cậu ta lại vẽ cho mày chứ?" Triệu Địch trông có vẻ rất muốn có: "Còn cho 2 bức."
Bùi Hoán yên lặng nghĩ một lúc, nghĩ ra rồi.
Anh cũng là tự bản thân anh muốn nó.
Cả hai bức đều vậy.
Triệu Địch thấy Bùi Hoán không để ý tới cậu ta, lại nói: "Tao muốn vẽ một bức tao và Nhã Nhã, mấy tuần nữa Nhã Nhã sẽ về mấy ngày, tao có thể tặng bức này cho cô ấy."
Bùi Hoán: "Mày muốn Nhan Tử Mịch vẽ mày và bạn gái cũ vui sướng hân hoan?"
Triệu Địch ngại ngùng: "Không phải không phải, không phải ý này" Cậu ta nghĩ ngợi: "Hay là tao trả tiền? Hình như có rất nhiều hoạ sĩ đều thu phí làm cái này." Cậu ta hỏi Bùi Hoán: "Đúng không?"
Bùi Hoán nói: "Cậu ấy không thu tiền tao."
Triệu Địch bất đắc dĩ: " Đúng đúng đúng, mày không giống."
Triệu Địch nói xong liền rút điện thoại ra: "Tự tao đi hỏi Nhan Tử Mịch."
Bùi Hoán liếc nhìn máy tính của Triệu Địch, trong phút chốc có xúc động muốn sửa lại bài tập của cậu ta.
Triệu Địch tuy rằng ở trước mặt mọi người gọi Nhan Tử Mịch thân thiết hơn so với ai khác, Tử Mịch Tử Mịch, nhưng rút điện thoại ra lại có chút rén.
Hai người họ còn chưa buôn được bao nhiêu, lúc này lại còn muốn nhờ vả.
Cậu ta nghĩ hồi lâu mới gửi đi: Tử Mịch à
Rất không đúng lúc, Nhan Tử Mịch đầu bên kia đúng lúc đang nghe điện thoại.
Số điện thoại không hiển thị tên, Nhan Tử Mịch nhận lấy: "Xin chào."
Đối diện: "Xin chào."
Tâm tình Nhan Tử Mịch nhất thời trùng xuống: "Sao anh lại có số của tôi?"
Phía đối diện bật cười: "Anh họ có số điện thoại của em họ, không phải rất bình thường à?"
Nhan Tử Mịch hỏi: "Có chuyện gì?"
Anh họ nói: "Mày nói xem có buồn cười hay không, hôm đó tao thấy người đàn ông kia quen mắt, càng ngày càng quen mắt."
Nhan Tử Mịch nhíu lông mày.
Đối diện vẫn đang nói: "Vì vậy tao liền mở cái video đó ra nhìn, ô, mày đoán xem tao nhìn thấy gì?"
Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng hít một hơi: "Anh muốn thế nào?"
Anh họ: "Tao cũng chỉ muốn yêu cầu nhỏ đó, mày biết mà."
Nhan Tử Mịch: "Bao nhiêu?"
Anh họ: "Chúng ta đều là sinh viên đại học, anh họ cũng không muốn nhiều, lần này lại mượn 800 đi, tao đảm bảo rất nhanh sẽ trả mày."
Nhan Tử Mịch nghĩ ngợi, vẫn là lắm mồm hỏi một câu: "Bác không đưa tiền cho anh nữa à? Anh muốn nhiều như thế làm gì?"
Anh họ: "Việc này mày không cần lo lắng, cái mày nên lo lắng là đàn anh của mày, cái gì nhở, hệ Toán học, Bùi Hoán" Anh ta cười: "Đúng không? Tên là Bùi Hoán nhở?"
Nhan Tử Mịch im lặng vài giây: "Một lúc nữa đưa anh."
Nói xong cậu cúp điện thoại.
Tiếp đó nhanh chóng ấn xuống vài cái trên Alipay rồi quăng điện thoại sang một bên.
Không qua bao lâu, điện thoại truyền tới tiếng wechat.
Nhan Tử Mịch chống đầu nhìn chăm chú điện thoại mất mấy giây mới cầm nó lên.
Là tin nhắn Triệu Địch gửi tới.
Một cái là vài phút trước: [Tử Mịch à]
Còn có cái là vừa nãy: [Ngại quá làm phiền cậu một chút, không biết cậu liệu có kinh doanh vẽ tranh giùm người khác không, tôi muốn vẽ một bức, nếu như không thì là tôi làm phiền rồi]
Nhan Tử Mịch hỏi: [Muốn vẽ gì?]
Triệu Địch lập tức đang nhập: [Muốn vẽ bức tôi và bạn gái cũ]
Triệu Địch: [Ảnh]
Triệu Địch: [Là bức này]
Triệu Địch: [Bao nhiêu tiền nhỉ?]
Nhan Tử Mịch mở ảnh ra liếc nhìn: [Anh muốn phong cách gì?]
Nhan Tử Mịch: [Không cần tiền, em tặng anh]
Nhan Tử Mịch nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm câu: [Em không kinh doanh cái gì]
Nhan Tử Mịch không biết Triệu Địch hét to một tiếng "Ye" trong kí túc xá, cậu ta còn khoe khoang đưa nhật kí trò chuyện cho Bùi Hoán xem, nói với Bùi Hoán "Tao cũng có".
Bùi Hoán không để tới cậu ta.
Triệu Địch: [Phong cách cậu quyết định đi, cậu thấy thế nào đẹp thì vẽ vậy]
Triệu Địch: [Vô cùng vô cùng cảm ơn, tôi mời cậu ăn cơm!]
Nhan Tử Mịch: [Không cần]
Nhan Tử Mịch lại nói [Anh mời Bùi Hoán ăn đi, bằng với mời em]
Triệu Địch đầu bên kia bật cười phốc một cái, rất nhanh thu hồi lại.
Triệu Địch dựa gần về phía Bùi Hoán: "Mày biết Tử Mịch nói gì với tao không?"
Giọng điệu Bùi Hoán có chút biếng nhác: "Không biết."
Triệu Địch trực tiếp đưa Bùi Hoán xem tin nhắn.
Bùi Hoán lúc này mới bật cười, anh hỏi Triệu Địch: "Chuẩn bị mời tao cái gì?"
Triệu Địch vỗ vai Bùi Hoán: "Yên tâm, anh đây ở phương diện này không keo kiệt, lúc đó mời hai chúng mày ăn."
Triệu Địch vừa gửi vài câu cảm ơn lại vừa khen Nhan Tử Mịch là người tốt, lại nói sinh viên mỹ thuật thật nghĩa khí, này nọ lọ chai.
Thuận tiện nhắc tới Bùi Hoán, nói Bùi Hoán có thể chủ động add wechat thì nhất định là người bạn đáng kết giao! Tôi yêu các cậu!
Khen ngợi tràn màn hình, Nhan Tử Mịch xem xong bật cười, lần đầu tiên cậu thấy Triệu Địch có thể nói như vậy, thích và yêu cũng có thể mở miệng nói.
Nhan Tử Mịch không biết đáp lại sự nhiệt tình của anh ta thế nào, chỉ đành khách khách khí khí nói không sao, chuyện nhỏ.
Chỉ là Triệu Địch hiểu nhầm rồi, Nhan Tử Mịch từ trước tới nay không thèm để ý loại chuyện tốn công phí sức này làm sao sẽ đồng ý yêu cầu kiểu này của người khác.
Không ngoài việc cậu ta là bạn cùng phòng của Bùi Hoán.
Sự u ám anh họ mang tới bởi vì cuộc điện thoại này mà tan thành mây khói, Nhan Tử Mịch ấn vào Alipay, chụp hai lần giao dịch xuống rồi với cuốn tập Tiếng Anh.
Vừa với tay, một cái hộp trong suốt bên dưới cuốn tập lộ ra.
Tầm mắt Nhan Tử Mịch phút chốc bị hấp dẫn, cậu cầm cái hộp lên.
Là đôi khuyên tai mấy ngày trước mới mua, hai cái không giống nhau, một cái là hình chữ nhật rất nhỏ, hai hàng đủ loại màu sắc, giống như cầu vồng lại tựa như không phải, cảm giác kì quái, thẳng cho tới khi cậu nhìn thấy một chiếc khác.
Hai chữ cái tiếng anh, "h" màu đen.
Vốn dĩ là giấy thử ph, Nhan Tử Mịch vừa làu bàu ý tưởng sáng tạo này chỉ sợ là chỉ có sinh viên hoá học sẽ mua, nhưng lại vừa nghĩ cũng không thèm nghĩ mà mua luôn.
h.
Nhan Tử Mịch mở cái hộp trong suốt, cầm hai cái khuyên tai ra, lại giở tới câu hỏi gần đây mình làm, đặt khuyên tai sang một bên, cầm điện thoại lên chụp.
Góc độ vừa đẹp, chữ cái tuy rằng ở phía góc nhưng hoàn toàn lộ ra, giấy thử hiện ra vào màu sắc cũng được, giấy thử không quan trọng.
Chụp xong cậu gửi cho Bùi Hoán, đệm thêm một câu: [Thầy Bùi, chỉ sai 3 câu]
Thầy Bùi trả lời rất nhanh: [【Ngón tay cái】Tiến bộ rất nhanh]
Vì vậy tiếp theo đó, thầy Bùi rất chuyên nghiệp mà gửi voice chat qua, giúp Nhan Tử Mịch phân tích tại sao ba câu này lại sai.
Nhan Tử Mịch còn chưa mở voice chat, Bùi Hoán lại gửi tới một bức ảnh.
Chính là bức ảnh lúc nãy Nhan Tử Mịch gửi qua, Bùi Hoán khoanh tròn chữ h lại.
fire: [Đây là cái gì?]
Nhan Tử Mịch: [Khuyên tai]
fire: [h?]
Nhan Tử Mịch bật cười, quả nhiên Bùi Hoán nhìn được ra.
Nhưng cậu trả lời: [Đúng vậy, h và giấy thử, có phải rất thú vị không]
Bùi Hoán không nói thú vị cũng không nói không thú vị, mà là hỏi Nhan Tử Mịch: [Cậu có lỗ tai?]
Nhan Tử Mịch đang nằm bò lên bàn chợt ngồi thẳng dậy.
Chuyện con trai có lỗ tai, Bùi Hoán không biết có thể tiếp nhận được hay không.
Nhưng lời đã nói tới đây, nghĩ tới nghĩ lui, Nhan Tử Mịch vẫn nói: [Dạ, có một bên]
Lời này vừa gửi, Nhan Tử Mịch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn fire trước mắt biến thành đối phương đang nhập rồi lại thành fire.
fire: [Đeo lên tôi xem]
Nhan Tử Mịch thở hắt một hơi, bật cười.
fire lại nói: [Đeo cái có chữ cái]
Nhan Tử Mịch rất lâu rồi không đeo khuyên tai, bỗng nhiên lần này cậu thiếu chút nữa không xuyên qua lỗ được.
Xoay đi lật lại trước gương một lúc rồi lại chỉnh thẳng chữ cái, Nhan Tử Mịch cầm điện thoại lên chụp bản thân một cái.
Có chút ngại ngùng, cậu lại mang kính gọng vàng lên chụp một tấm nữa.
Rất nhiều người nói cậu chụp ảnh không cười, Nhan Tử Mịch tự mình cũng phát hiện ra, nhưng cười với gương thì cậu thật sự rất cứng nhắc.
Nghĩ tới nghĩ lui thì thế này đi.
Có điều cậu không gửi bức ảnh đó cho Bùi Hoán, mà phóng to rồi phóng to, phóng to tới độ trong khung chỉ có tai cậu rồi chụp lại, gửi bức ảnh cho Bùi Hoán.
Bùi Hoán trả lời rất nhanh: [Độ phân giải thấp như vậy, phóng to hình?]
Nhan Tử Mịch lại nằm bò lên bàn: [Bị anh phát hiện rồi]
fire: [Ảnh gốc đâu?]
Nhan Tử Mịch: [Trong điện thoại]
fire: [Không cho xem?]
Nhan Tử Mịch: [Anh muốn xem à]
fire: [Muốn]
Vậy thì Nhan Tử Mịch chỉ đành gửi ảnh gốc đi.
Nhưng Bùi Hoán bỗng nhiên không trả lời luôn, Nhan Tử Mịch nhìn chăm chú điện thoại hồi lâu, tới cả đối phương đang nhập cũng không có.
Nhan Tử Mịch bắt đầu bất an.
Lại qua vài chục giây, Bùi Hoán cuối cùng nói chuyện.
fire: [Đẹp]
Nhan Tử Mịch đầu dựa lên cẳng tay, cười ngốc với điện thoại.
Nhan Tử Mịch: [Em coi như anh nói em đẹp]
Bùi Hoán: [Nói chính là cậu]
Nhan Tử Mịch hì một tiếng: [Lần sau gặp mặt đeo cho anh xem]
fire: [Sáng sớm mai rảnh không?]
Nhan Tử Mịch: [Có]
Nhan Tử Mịch: [Có chuyện gì vậy?]
fire: [Còn chuyện gì nữa, bài nghe be bét kia của cậu có muốn điểm không?]
Nhan Tử Mịch bật cười: [Muốn ạ muốn ạ]
fire: [Ngày mai cùng nhau đi thư viện]
Nhan Tử Mịch: [Được nha được nha]
fire lại nói: [Đeo khuyên tai]
Nhan Tử Mịch mắt cong cong: [Dạ dạ]