Sở Nghiêu ra khỏi phòng bệnh, không khí lạnh phả vào mặt, nhưng bực bội trong lòng cũng không giảm đi nửa phần.
Hắn quay lại nhìn cửa phòng bệnh đang mở, trong đôi mắt màu nâu nhạt có những cảm xúc không rõ.
Tần Đồ không ra khỏi phòng bệnh.
Sở Nghiêu đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh một lát, cụp mắt, lẳng lặng suy nghĩ gì đó, một lúc sau, hắn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần thể thao, đó là điếu thuốc bạc hà lần trước Tần Đồ đưa cho hắn.
Thuốc lá bị Sở Nghiêu kẹp giữa ngón tay, ngón tay thon dài có lực, điếu thuốc bạc hà bị bóp có chút biến dạng.
Hắn trầm mặc nhìn điếu thuốc trong tay vài giây, mím môi, lấy bật lửa ra.
Xoẹt xoẹt (?) ——(Tui không biết ghi tiếng bật lửa kiểu j (T_T))
Tiếng bật lửa bị có chút đột ngột trong hành lang yên tĩnh, Sở Nghiêu vươn tay kẹp điếu thuốc lại, nghiêng đầu đưa ngọn lửa đang nhảy múa tới gần điếu thuốc bạc hà trong miệng, ánh lửa chiếu lên mặt hắn, lông mi rủ xuống tạo thành bóng tối.
Ngọn lửa lặng lẽ bập bùng liếm điếu thuốc.
Thoáng một cái.
Sở Nghiêu nhíu mày, không hiểu sao có chút nôn nóng.
Hắn lấy điếu thuốc trong miệng xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đây là hành lang bệnh viện, không phải chỗ hút thuốc.
Sở Nghiêu kẹp điếu thuốc có phần đầu màu đỏ giữa ngón tay, xuống lầu, đi tới vườn hoa dưới cửa sổ phòng bệnh.
"Shhh."
Tần Đồ từ dưới đất ngồi dậy, vết thương trên cánh tay vừa mới bị ấn xuống, lúc này có cảm giác máu đã thấm vào băng gạc.
Cảm giác đau đớn còn tệ hơn lúc mới bị thương.
Đây là do một con thú nhân cấp cao điên cuồng ở thành H, Ám Tinh cắn, là một con hổ trắng. Dưới tác động của thuốc xúc tác α trái phép làm ảnh hưởng đến thần trí, trực tiếp hóa thành hình dạng thú nhân.
Cắn một cái cũng không sao, mạng lưu lại là được.
Bản thân thú nhân tiêm thuốc xúc tác α không thể sống sót, bị thú nhân bình thường nhìn thấy sẽ lập tức bị đánh chết.
Tần Đồ tùy ý tháo băng gạc, lấy băng gạc Sở Nghiêu cắt thừa lần trước từ ngăn tủ bên giường bệnh ra, dùng một tay tùy ý băng bó lại.
Lúc thắt nút, vốn dĩ muốn thắt thành nơ bướm như lúc trước, nhưng Tần Đồ nhìn nơ bướm mình vừa thắt xong, xiêu xiêu vẹo vẹo, không đẹp bằng của Sở Nghiêu.
Anh cụp mắt xuống, tháo nơ bướm trực tiếp thắt một nút chết.
Băng bó xong, anh đi tới bên cửa sổ, đang chuẩn bị trèo cửa sổ đi xuống, chợt nhìn thấy Sở Nghiêu đang hút thuốc trong vườn hoa dưới lầu.
Yên tĩnh mà lãnh đạm, thân hình cao lớn, thẳng tắp dũng mãnh.
Một Alpha rất ưu việt.
Tần Đồ nhìn bóng dáng Sở Nghiêu quay lưng về phía phòng bệnh, động tác trèo cửa sổ dừng lại, tay đặt ở mép cửa sổ không nhúc nhích, ánh mắt khóa chặt vào người Sở Nghiêu.
Ngang ngược và thẳng thắn.
Dù sao Sở Nghiêu cũng không nhìn thấy, sợ cái gì.
Một điếu thuốc bạc hà rất nhanh đã bị tia lửa nuốt chửng xuống đáy, Sở Nghiêu lấy điếu thuốc ra, dập tắt.
Xung quanh không có thùng rác, hắn cầm mẩu thuốc lá trong tay không nhúc nhích.
Khu vườn có hương hoa nhàn nhạt không thể xua tan, có thể xoa dịu cảm giác phiền não trong lòng người.
Tần Đồ dựa vào cửa sổ phòng bệnh quan sát một lúc, lấy thông tấn khí xuống, mở chế độ máy ảnh.
Màn hình thực tế ảo bị gọi ra, thông tấn khí hiểu lý lẽ, tự mình khóa chặt bóng dáng Sở Nghiêu dưới lầu, hơn nữa điều chỉnh sang chế độ phân giải cao.
Tần Đồ nhướng mày, giọng nói miễn cưỡng: "Rất hiểu chuyện."
Thông tấn khí: "......" Một câu cũng không muốn nói với anh.
"Tách."
Tiếng camera rất nhỏ, thân ảnh cao lớn của Sở Nghiêu trong nháy mắt lưu lại trên màn hình thực tế ảo, Tần Đồ nhìn một chút, rất hài lòng, ăn mặc thoải mái, khí chất lãnh đạm, còn có sườn mặt càng thêm lãnh đạm.
Khiến lòng người ngứa ngáy.
Ngón tay Tần Đồ giật giật, nhấn lưu bức ảnh.
"Kít......"
Cửa sổ có chút cũ kỹ, Tần Đồ vừa đẩy nhẹ sang bên cạnh đã nghe được một tiếng chói tai kéo dài.
Anh chợt dừng động tác lại, ngước mắt nhìn bóng dáng vẫn bất động trong vườn, không nghe thấy chứ?
Cách rất xa.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Sở Nghiêu quay đầu lại.
Tần Đồ đeo thông tấn khí lên cổ tay, đặt tay lên mép cửa sổ, xoay người nhảy xuống dễ dàng.
Tầng của phòng bệnh rất cao, nhưng anh nhàn nhã mà đáp xuống đất, không phát ra một chút xíu âm thanh nào.
Anh đứng dưới phòng bệnh, liếc nhìn Sở Nghiêu lần cuối, rồi xoay người rời khỏi tòa nhà.
Tần Đồ chân trước vừa đi, Sở Nghiêu mặt không biểu tình xoay người lại.
Người nọ đứng ở cửa sổ nhìn nửa ngày, ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được.
Lười quay đầu nhìn.
Còn mẹ nó chụp ảnh, đức hạnh gì vậy.
Sở Nghiêu bước chân đi về phòng bệnh, Tần Đồ rời đi nên hắn trở về.
Tàn thuốc trong tay hắn vẫn đang cháy chậm rãi, tia lửa lan đến đầu ngón tay, có chút bỏng rát, nhưng Sở Nghiêu không buông ra, có chút cố chấp, chờ tới khi đến bên ngoài phòng bệnh mới ném đầu mẩu thuốc lá trong tay vào thùng rác.
Đầu ngón tay còn có một mùi bạc hà nhàn nhạt.......
"Sở Nghiêu, hôm nay khá hơn chút nào chưa?"
Hải Kim duỗi tay gõ cửa, cửa mở ra, anh đứng ở cửa hỏi.
Sở Nghiêu đang ngồi trên ghế nhíu mày, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn về phía Hải Kim, nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn."
Quả thật tốt hơn nhiều, tính ngày tháng, lẽ ra mấy ngày nay sẽ tái phát như cũ, nhưng cho tới hôm nay không có xuất hiện triệu chứng đau đớn.
Mặc dù không biết kết quả cụ thể, nhưng có vẻ trị liệu cũng không tệ lắm.
"Vậy thì tốt rồi."
Hải Kim gật đầu, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, dù sao bác sĩ nào cũng thích được người bệnh tán thành.
Tay hắn cầm thiết bị đi về phía Sở Nghiêu, nói: "Hôm nay làm kiểm tra một lần nữa, không cần cường độ lớn như vậy, loại thiết bị này có khả năng làm rối loạn trí nhớ."
Anh nhẹ tay lắp đặt thiết bị lên đầu Sở Nghiêu, nói tiếp: "Nhưng vẫn chưa xác nhận, chỉ là suy đoán thôi."
"Đừng căng thẳng."
Sở Nghiêu nghe vậy ngẩn ra, lập tức mở miệng nói: "Không."
Hai người lại rơi vào im lặng.
Hải Kim có chút xấu hổ, xưa nay anh luôn là vua đề tài, anh rất thích Sở Nghiêu, nhưng tính tình quá lạnh lùng.
Không biết làm thế nào để trò chuyện thân mật hơn.
......Thân mật?
Hải Kim lắc đầu, lập tức đem cái từ này đuổi ra khỏi đầu, quả nhiên ngữ văn của anh không tốt, cái từ này không thể dùng như vậy.
Chắc là sôi động.
Tính tình này của Hải Kim, không ai nói chuyện với anh, anh sẽ suy diễn rất nhiều trong lòng.
Trong thời gian ngắn anh đã liên tưởng từ "Vì sao Sở Nghiêu nhìn lãnh lùng như vậy" đến "Tần Đồ say mê băng sơn mỹ nhân rốt cuộc là vì cái gì?"
Chúng ta hãy đến gần khoa học và khám phá bí mật trong lòng Alpha.......
"Bác sĩ Hải?" Giọng nói Sở Nghiêu cắt đứt suy nghĩ của Hải Kim, tay anh đột nhiên run lên.
"Còn chưa được sao?" Sở Nghiêu lịch sự hỏi, Hải Kim đã đặt tay lên đầu hắn từ hai phút trước vẫn không nhúc nhích, thất thần?
"Được rồi, được rồi." Hải Kim lấy lại tinh thần, vội vàng nói, cố định thiết bị một chút, thủ pháp cũng có chút bất ổn.
Đầu óc anh, cả ngày toàn suy nghĩ cái gì ấy.
Hải Kim khẽ cắn môi.
......
Mặt Sở Nghiêu bị thiết bị che đi hơn phân nửa, chỉ để lại chiếc cằm thon gầy rõ ràng, cùng với môi mím nhẹ, màu môi rất nhạt, đường quai hàm mịn màng và thanh tú.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thiết bị che khuất dẫn, lạnh lùng giảm đi một nửa, Hải Kim trầm tư một lúc, cho rằng sự dịu dàng nhất thời của Sở Nghiêu là do cặp mắt bị che khuất.
Đôi mắt màu nâu nhạt.
Khi nhìn người khác, có loại cảm giác vi diệu bị nhìn thấu.......
Bây giờ mỹ nhân lạnh lùng không lạnh như vậy nữa, Hải Kim cũng không dám mở miệng——
"Cái kia...... Tần Đồ đi đâu rồi?"
Không phải nói chăm sóc người sao, nửa ngày không thấy bóng người, đây là chăm sóc đến góc nào rồi?
Ai ngờ, những lời này vừa mới từ trong miệng anh phun ra, người trước mặt trở nên lạnh lùng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
"Không biết."
Câu trả lời cứng nhắc và lạnh nhạt.
Hải Kim ho khan hai tiếng, sờ sờ chóp mũi, có chút áy náy, luôn cảm thấy giữa Sở Nghiêu và Tần Đồ đã xảy ra chuyện gì đó.
Nguồn gốc gián tiếp của việc này cũng là Hải Kim.......
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Hải Kim lặng lẽ lấy thông tấn khí ra, tìm ID của Tần Đồ.
Vẫn là bốn con số đó, 4781.
— Hải có tiền: Cậu đang ở đâu?
Đợi một lúc lâu, Tần Đồ cũng không để ý tới anh.
Hải Kim bất đắc dĩ, ra đòn sát thủ.
— Hải có tiền: Sở Nghiêu ở trên giường tôi.
Cái này thì nhanh lắm ——
—4781: ?
— 4781: Cậu muốn chết?
— Hải có tiền: Giường bệnh viện cũng là giường của tôi...... Đâu nói sai.
— Hải có tiền: Đắc ý. jpg
— 4781: Có chuyện gì?
— Hải có tiền: Có, không phải cậu đến chăm sóc người sao? Vậy người đâu?
— 4781: Ngày mai trở về, hôm nay cậu ấy thực sự không muốn nhìn thấy tôi.
— Hải có tiền: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
— 4781: Liên quan gì đến cậu?
Hải Kim nghiến răng, buồn bực đến mức nghẹn.
— Hải có tiền: Sao ngày nào cũng bận thế, cậu đang ở đâu vậy?
"Vù ——"
Tinh hạm màu đen ở trong vũ trụ phát ra tiếng gầm nhẹ, màu đen thuần khiết sắp hòa vào vũ trụ vô tận.
Tần Đồ lười biếng tựa vào ghế lái chính, ngón tay vặn nút, tăng tốc độ tối đa.
Anh nghiêng đầu nhìn tin nhắn, tiện tay trả lời lại ——
—4781: Đế Tinh.
—Hải có tiền: Nhanh như vậy đã về Đế Tinh? Là đi làm nhiệm vụ sao?
—4781: Không phải.
—4781: Cũng không thể nói cho cậu biết, miệng cậu không kín.
Nói đến đây, lòng Hải Kim chua xót, run rẩy gửi tin nhắn qua.
—Hải có tiền: Tôi thấy, hôm nay Sở Nghiêu có ý kiến rất lớn với cậu?
Một lúc lâu không ai trả lời, Hải Kim nhìn chằm chằm thông tấn khí, buông bỏ sot bất kỳ tin nhắn nào gửi tới.
"Tinh——"
—4781: Vậy cậu nhìn lầm rồi.
—4781: Không phải kêu có tiền sao, đi mắt đi.
—Hải có tiền: Cậu nói lý một chút được không?
—Hải có tiền: Ba, cho ngươi quỳ. jpg
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, ngay cả Sở Nghiêu cũng không muốn nói cho anh biết, Tần Đồ cũng không muốn.
Xem ra không phải chuyện tốt.
Hải Kim chắc chắn.
—Hải có tiền: Tôi còn cơ hội nào để bù đắp không?
—Hải có tiền: Cậu nói biện pháp, tôi có thể làm được tuyệt đối đến chết cũng không bỏ cuộc (1).
萬死不辭: Vạn tử bất tử: nghĩa là sẵn sàng phục vụ cho đến chết
Tần Đồ trong màn đêm nhíu mày, ngón tay khẽ động.
—4781: Có
—Hải có tiền: Cách gì, cậu nói nhanh lên.
—4781: Lần trước cậu đến thành phố S Hôi Tinh còn nhớ không?
—Hải có tiền: Nhớ, làm sao vậy.
—4781: Tôi biết một thương nhân tên là Ngô Sinh, người khá tốt.
—Hải có tiền: Hả? Rồi sao nữa......
— 4781: Lần trước cùng hắn trò chuyện
—Hải có tiền: Cậu không thể nói hết câu được sao, thích trêu ngươi người khác à.
Tần Đồ không để ý đến anh, tiếp tục gửi.
—4781: Hắn nói cho tôi biết.
—Hải có tiền: Nói cho cậu biết cái gì?
—4781: Nghĩa trang khu T bên kia rất tốt.
Hải Kim: "???"
—4781: Không phải muốn bù đắp sao, chỗ này tôi thay cậu chọn xong rồi.
—4781: Bia mộ, cậu tự mình chuẩn bị một chút.
Hải Kim: "???"
—Hải có tiền: Con mẹ nó cậu còn là người sao!!
Không nói nữa, người này hả, chỉ biết bắt nạt hắn, sao không đi bắt nạt Sở Nghiêu đi?
Hải Kim vẻ mặt hổn hển tắt thông tấn khí, cảm xúc thật lâu không thể bình ổn lại, anh đầu óc có bệnh mới có thể đi nghe Tần Đồ nói chuyện.
Miệng đầy xe lửa. (2)
(2)滿嘴的跑火車: là khả năng diễn đạt ngôn ngữ mạnh mẽ, ăn nói hùng hồn, có thể biến đen thành trắng, chết thành sống, vô lý thành hợp lý, giỏi làm người khác bối rối.
Cạn lời.
Trong phi hạm màu đen trong vũ trụ, Tần Đồ đặt ngón tay lên môi, khẽ cười.
Đế Tinh.
"Làm gì vậy?" Mục Thanh cầm thìa sứ trắng khuấy sữa lắc trên bàn trước mặt, chồng cằm hỏi.
Tần Đồ lười biếng nhấp một ngụm đồ uống lạnh, ngước mắt nhìn hắn, cười nói: "Đến thăm cậu, không được?"
"Được được được, tôi nào dám nói không được." Mục Thanh bất đắc dĩ đáp, trong lòng cũng không khách khí mà suy đoán.
Tần Đồ mới vừa chào hỏi hắn mấy ngày trước để đi Dương Tử Tinh, hắn đã chuẩn bị thay người này làm sĩ quan trong một tháng, kết quả lại về sớm như vậy?
Nhưng nhìn bộ dáng này không giống như trở về làm sĩ quan, dù sao người kia cũng không có ở đây, Tần Đồ cũng không rảnh đi làm sĩ quan đội đặc biệt như vậy.
Việc của anh nhiều đến không đếm hết......
Muốn theo lời Tần Đồ đặc biệt trở về thăm hắn, vậy càng không có khả năng, hắn trong lòng Tần Đồ không có địa vị cao như vậy, một kẻ vô tình và tàn nhẫn.
Lời nói của người này, trong mười câu có thể tin một câu đã là không tệ rồi.
"Bụp ——"
Mục Thanh chán đến chết khuấy ly sữa lắc trước mặt, có chút bàng hoàng, thìa sứ va chạm vào ly sữa lắc, phát ra tiếng thủy tinh trong trẻo.
"Cậu làm sao vậy?"Tần Đồ đặt ly đồ uống lạnh trong tay xuống, hỏi.
Mục Thanh cứng đờ, hắn tưởng mình đã che giấu cảm xúc đủ tốt, kết quả vẫn bị Tần Đồ nhìn ra.
"Không có gì." Hắn vén một sợi tóc rủ xuống hai gò má, vén ra sau tai, lắc đầu nói.
"Nói thật." Giọng Tần Đồ nhàn nhạt.
Htamlinh247 ——
Mục Thanh ở trong lòng thở dài một hơi, người này sao lại thế này, căn bản không thể gạt được.
"Chuyện nhỏ." Hắn ngẩng mặt cười cười với Tần Đồ, "Chuyện rất nhỏ, có chút phiền, nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Tần Đồ nhìn hắn, không nói gì nữa.
Hỏi không phải là cách duy nhất để khiến người ta mở miệng.
"Dalt nói hắn rất nhớ cậu."
Tần Đồ nhìn Mục Thanh, cười cười, nói.
Quả nhiên——
Mục Thanh trong nháy mắt liền xù lông, tay đập xuống bàn phát ra một tiếng vang nặng nề, hắn mạnh mẽ đứng lên, cau mày tức giận nói: "Hắn còn mặt mũi nhớ tôi?! Tên rác rưởi này, ăn xong liền chạy, cái quái gì vậy ——
Âm thanh đột nhiên im bặt, Mục Thanh đứng tại chỗ há hốc miệng, mở to hai mắt, sau đó chậm rãi che miệng lại.
Trời ạ, hắn sao có thể nói ra!
Thật mất mặt! Đều tại William, tên đàn ông chó đẻ này!
Có trời mới biết, hắn tỉnh lại, thắt lưng đau, chân đau, chỗ nào cũng đau, kết quả trên giường chỉ có một mình hắn, cảm thấy tức đến mức suýt chết.
Tần Đồ nhướng mi nhìn hắn, hơi nhướng mày, trong con ngươi màu đen không rõ ẩn ý.
Mục Thanh muốn tìm một cái khe chui vào, lập tức, lập tức.
"Hai người ngủ?"
Giọng Tần Đồ trước sau như một, lười biếng mà nhẹ nhàng, giống như đang hỏi một chuyện rất bình thường.
Khuôn mặt đỏ bừng của Mục Thanh chậm rãi rút đi vẻ xấu hổ, vẫn tốt...... May mà Tần Đồ không làm hắn quá khó xử.
Hắn thở ra một hơi, khóe môi nở ra một nụ cười, chậm rãi ngồi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắn giữ giọng điệu binhg tĩnh.
"Chỉ là...... Chuyện mấy ngày trước."
"Ừ, biết rồi." Tần Đồ gật đầu, không hỏi nữa.
Mục Thanh cắn môi, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Sao hắn lại như vậy?! Uổng cho hắn là Alpha cao cấp trong tinh hệ δ, vậy mà tính tình thối như vậy!"
Tần Đồ cầm đồ uống lạnh uống một ngụm, trầm mặc nghe hắn lên án.
"Đây là lần đầu của tôi, kết quả hắn ngủ xong liền chạy, kéo quần lên liền không nhận người, cậu nói hắn làm đúng hay không, Tần?"
"Không đúng." Tần Đồ cười nói.
"Cậu nghiêm túc coi!" Mục Thanh tức giận đến lông mày nhíu lại, bĩu môi nói: "Tỉnh lại liền để trên giường một tấm thẻ đen thông hành, ai muốn đồ chơi này hả!"
Hắn vừa nói vừa lấy một tấm thẻ đen từ trong túi quần ra, thở phì phò ném lên bàn.
Tần Đồ cười cười, không nói gì, vươn ngón tay thon dài cầm tấm thẻ đen thông hành lên, xoay vòng trong tay.
"Cậu muốn đi tìm hắn sao?" Anh nghiêng đầu cười, mở miệng nói, "Đòi cái lí lẽ?"
"Tôi không đi!" Mục Thanh nhíu mày, hừ lạnh nói.
"Htamlinh247, thật phiền quá, không nói hắn nữa, nói về Sở Nghiêu đi." Mục Thanh xua xua tay, nói. Ngón tay Tần Đồ xoay tấm thẻ đen bỗng dừng lại.
Mục Thanh có chút nghi hoặc, lập tức mở to hai mắt, kêu lên: "Không thể nào, cậu cũng xuống tay?"
"Nghĩ gì vậy?" Tần Đồ cười híp mắt nói.
"Vậy thì tốt rồi, biết cậu cùng cái tên William không giống nhau mà." Mục Thanh khẽ cắn môi, nói ra, "Rút × vô tình!"
"Cậu đừng có bắt nạt Sở Nghiêu." Hắn thấm thía nói với Tần Đồ, "Mọi việc phải từ từ."
Tần Đồ không biết nghĩ tới cái gì, mí mắt giật giật, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
"Cậu mang thẻ đen qua cho William, tôi không cần đồ của hắn." Mục Thanh mặt không chút thay đổi nói, "Thuận tiện thay tôi bày tỏ với Sở Nghiêu, sĩ quan Mục nhớ cậu ấy biết bao."
"Câu trước có thể," Tần Đồ thờ ơ đứng lên, cười nói, "Câu sau không được."
Mục Thanh: "......"
"Vậy thôi, tôi đi trước." Tần Đồ nghiêng đầu cười với Mục Thanh, đi ra khỏi tiệm đồ uống Liên Bang.
Sau khi lên tinh hạm, anh liếc nhìn sắc trời, Đế Tinh đang là buổi tối, Dương Tử Tinh bây giờ đã là buổi sáng.
Anh suy nghĩ một chút, tháo thông tấn khí xuống, tìm ID của Sở Nghiêu, soạn một tin nhắn.
Đang soạn, anh đột nhiên nhướng mày, xóa từng chữ tin nhắn, sau đó đưa thông tấn khí tới gần môi, gửi một tin nhắn thoại qua.
Dù sao cũng đã bị vạch trần, không cần phải che giấu.
Sở Nghiêu ở Dương Tử Tinh xa xôi vừa mới rời giường, thông tấn khí trên cổ tay truyền đến âm thanh nhắc nhở.
Hắn mở ra, là tin nhắn của Tần Đồ.
Một giọng nói lười biếng và chứa ý cười của chàng trai trẻ tuổi từ thông tấn khí truyền ra.
"Tình bạn đơn gian bắt nguồn từ những lời chào chân thành, chào buổi sáng Thiếu tá, chúc cậu độc thân."
Sở Nghiêu: "......"
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mượn lời Tần Đồ, buổi chiều tốt lành các vị, chúc các vị độc thân.
Hắn quay lại nhìn cửa phòng bệnh đang mở, trong đôi mắt màu nâu nhạt có những cảm xúc không rõ.
Tần Đồ không ra khỏi phòng bệnh.
Sở Nghiêu đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh một lát, cụp mắt, lẳng lặng suy nghĩ gì đó, một lúc sau, hắn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần thể thao, đó là điếu thuốc bạc hà lần trước Tần Đồ đưa cho hắn.
Thuốc lá bị Sở Nghiêu kẹp giữa ngón tay, ngón tay thon dài có lực, điếu thuốc bạc hà bị bóp có chút biến dạng.
Hắn trầm mặc nhìn điếu thuốc trong tay vài giây, mím môi, lấy bật lửa ra.
Xoẹt xoẹt (?) ——(Tui không biết ghi tiếng bật lửa kiểu j (T_T))
Tiếng bật lửa bị có chút đột ngột trong hành lang yên tĩnh, Sở Nghiêu vươn tay kẹp điếu thuốc lại, nghiêng đầu đưa ngọn lửa đang nhảy múa tới gần điếu thuốc bạc hà trong miệng, ánh lửa chiếu lên mặt hắn, lông mi rủ xuống tạo thành bóng tối.
Ngọn lửa lặng lẽ bập bùng liếm điếu thuốc.
Thoáng một cái.
Sở Nghiêu nhíu mày, không hiểu sao có chút nôn nóng.
Hắn lấy điếu thuốc trong miệng xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đây là hành lang bệnh viện, không phải chỗ hút thuốc.
Sở Nghiêu kẹp điếu thuốc có phần đầu màu đỏ giữa ngón tay, xuống lầu, đi tới vườn hoa dưới cửa sổ phòng bệnh.
"Shhh."
Tần Đồ từ dưới đất ngồi dậy, vết thương trên cánh tay vừa mới bị ấn xuống, lúc này có cảm giác máu đã thấm vào băng gạc.
Cảm giác đau đớn còn tệ hơn lúc mới bị thương.
Đây là do một con thú nhân cấp cao điên cuồng ở thành H, Ám Tinh cắn, là một con hổ trắng. Dưới tác động của thuốc xúc tác α trái phép làm ảnh hưởng đến thần trí, trực tiếp hóa thành hình dạng thú nhân.
Cắn một cái cũng không sao, mạng lưu lại là được.
Bản thân thú nhân tiêm thuốc xúc tác α không thể sống sót, bị thú nhân bình thường nhìn thấy sẽ lập tức bị đánh chết.
Tần Đồ tùy ý tháo băng gạc, lấy băng gạc Sở Nghiêu cắt thừa lần trước từ ngăn tủ bên giường bệnh ra, dùng một tay tùy ý băng bó lại.
Lúc thắt nút, vốn dĩ muốn thắt thành nơ bướm như lúc trước, nhưng Tần Đồ nhìn nơ bướm mình vừa thắt xong, xiêu xiêu vẹo vẹo, không đẹp bằng của Sở Nghiêu.
Anh cụp mắt xuống, tháo nơ bướm trực tiếp thắt một nút chết.
Băng bó xong, anh đi tới bên cửa sổ, đang chuẩn bị trèo cửa sổ đi xuống, chợt nhìn thấy Sở Nghiêu đang hút thuốc trong vườn hoa dưới lầu.
Yên tĩnh mà lãnh đạm, thân hình cao lớn, thẳng tắp dũng mãnh.
Một Alpha rất ưu việt.
Tần Đồ nhìn bóng dáng Sở Nghiêu quay lưng về phía phòng bệnh, động tác trèo cửa sổ dừng lại, tay đặt ở mép cửa sổ không nhúc nhích, ánh mắt khóa chặt vào người Sở Nghiêu.
Ngang ngược và thẳng thắn.
Dù sao Sở Nghiêu cũng không nhìn thấy, sợ cái gì.
Một điếu thuốc bạc hà rất nhanh đã bị tia lửa nuốt chửng xuống đáy, Sở Nghiêu lấy điếu thuốc ra, dập tắt.
Xung quanh không có thùng rác, hắn cầm mẩu thuốc lá trong tay không nhúc nhích.
Khu vườn có hương hoa nhàn nhạt không thể xua tan, có thể xoa dịu cảm giác phiền não trong lòng người.
Tần Đồ dựa vào cửa sổ phòng bệnh quan sát một lúc, lấy thông tấn khí xuống, mở chế độ máy ảnh.
Màn hình thực tế ảo bị gọi ra, thông tấn khí hiểu lý lẽ, tự mình khóa chặt bóng dáng Sở Nghiêu dưới lầu, hơn nữa điều chỉnh sang chế độ phân giải cao.
Tần Đồ nhướng mày, giọng nói miễn cưỡng: "Rất hiểu chuyện."
Thông tấn khí: "......" Một câu cũng không muốn nói với anh.
"Tách."
Tiếng camera rất nhỏ, thân ảnh cao lớn của Sở Nghiêu trong nháy mắt lưu lại trên màn hình thực tế ảo, Tần Đồ nhìn một chút, rất hài lòng, ăn mặc thoải mái, khí chất lãnh đạm, còn có sườn mặt càng thêm lãnh đạm.
Khiến lòng người ngứa ngáy.
Ngón tay Tần Đồ giật giật, nhấn lưu bức ảnh.
"Kít......"
Cửa sổ có chút cũ kỹ, Tần Đồ vừa đẩy nhẹ sang bên cạnh đã nghe được một tiếng chói tai kéo dài.
Anh chợt dừng động tác lại, ngước mắt nhìn bóng dáng vẫn bất động trong vườn, không nghe thấy chứ?
Cách rất xa.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy Sở Nghiêu quay đầu lại.
Tần Đồ đeo thông tấn khí lên cổ tay, đặt tay lên mép cửa sổ, xoay người nhảy xuống dễ dàng.
Tầng của phòng bệnh rất cao, nhưng anh nhàn nhã mà đáp xuống đất, không phát ra một chút xíu âm thanh nào.
Anh đứng dưới phòng bệnh, liếc nhìn Sở Nghiêu lần cuối, rồi xoay người rời khỏi tòa nhà.
Tần Đồ chân trước vừa đi, Sở Nghiêu mặt không biểu tình xoay người lại.
Người nọ đứng ở cửa sổ nhìn nửa ngày, ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được.
Lười quay đầu nhìn.
Còn mẹ nó chụp ảnh, đức hạnh gì vậy.
Sở Nghiêu bước chân đi về phòng bệnh, Tần Đồ rời đi nên hắn trở về.
Tàn thuốc trong tay hắn vẫn đang cháy chậm rãi, tia lửa lan đến đầu ngón tay, có chút bỏng rát, nhưng Sở Nghiêu không buông ra, có chút cố chấp, chờ tới khi đến bên ngoài phòng bệnh mới ném đầu mẩu thuốc lá trong tay vào thùng rác.
Đầu ngón tay còn có một mùi bạc hà nhàn nhạt.......
"Sở Nghiêu, hôm nay khá hơn chút nào chưa?"
Hải Kim duỗi tay gõ cửa, cửa mở ra, anh đứng ở cửa hỏi.
Sở Nghiêu đang ngồi trên ghế nhíu mày, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn về phía Hải Kim, nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn."
Quả thật tốt hơn nhiều, tính ngày tháng, lẽ ra mấy ngày nay sẽ tái phát như cũ, nhưng cho tới hôm nay không có xuất hiện triệu chứng đau đớn.
Mặc dù không biết kết quả cụ thể, nhưng có vẻ trị liệu cũng không tệ lắm.
"Vậy thì tốt rồi."
Hải Kim gật đầu, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, dù sao bác sĩ nào cũng thích được người bệnh tán thành.
Tay hắn cầm thiết bị đi về phía Sở Nghiêu, nói: "Hôm nay làm kiểm tra một lần nữa, không cần cường độ lớn như vậy, loại thiết bị này có khả năng làm rối loạn trí nhớ."
Anh nhẹ tay lắp đặt thiết bị lên đầu Sở Nghiêu, nói tiếp: "Nhưng vẫn chưa xác nhận, chỉ là suy đoán thôi."
"Đừng căng thẳng."
Sở Nghiêu nghe vậy ngẩn ra, lập tức mở miệng nói: "Không."
Hai người lại rơi vào im lặng.
Hải Kim có chút xấu hổ, xưa nay anh luôn là vua đề tài, anh rất thích Sở Nghiêu, nhưng tính tình quá lạnh lùng.
Không biết làm thế nào để trò chuyện thân mật hơn.
......Thân mật?
Hải Kim lắc đầu, lập tức đem cái từ này đuổi ra khỏi đầu, quả nhiên ngữ văn của anh không tốt, cái từ này không thể dùng như vậy.
Chắc là sôi động.
Tính tình này của Hải Kim, không ai nói chuyện với anh, anh sẽ suy diễn rất nhiều trong lòng.
Trong thời gian ngắn anh đã liên tưởng từ "Vì sao Sở Nghiêu nhìn lãnh lùng như vậy" đến "Tần Đồ say mê băng sơn mỹ nhân rốt cuộc là vì cái gì?"
Chúng ta hãy đến gần khoa học và khám phá bí mật trong lòng Alpha.......
"Bác sĩ Hải?" Giọng nói Sở Nghiêu cắt đứt suy nghĩ của Hải Kim, tay anh đột nhiên run lên.
"Còn chưa được sao?" Sở Nghiêu lịch sự hỏi, Hải Kim đã đặt tay lên đầu hắn từ hai phút trước vẫn không nhúc nhích, thất thần?
"Được rồi, được rồi." Hải Kim lấy lại tinh thần, vội vàng nói, cố định thiết bị một chút, thủ pháp cũng có chút bất ổn.
Đầu óc anh, cả ngày toàn suy nghĩ cái gì ấy.
Hải Kim khẽ cắn môi.
......
Mặt Sở Nghiêu bị thiết bị che đi hơn phân nửa, chỉ để lại chiếc cằm thon gầy rõ ràng, cùng với môi mím nhẹ, màu môi rất nhạt, đường quai hàm mịn màng và thanh tú.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị thiết bị che khuất dẫn, lạnh lùng giảm đi một nửa, Hải Kim trầm tư một lúc, cho rằng sự dịu dàng nhất thời của Sở Nghiêu là do cặp mắt bị che khuất.
Đôi mắt màu nâu nhạt.
Khi nhìn người khác, có loại cảm giác vi diệu bị nhìn thấu.......
Bây giờ mỹ nhân lạnh lùng không lạnh như vậy nữa, Hải Kim cũng không dám mở miệng——
"Cái kia...... Tần Đồ đi đâu rồi?"
Không phải nói chăm sóc người sao, nửa ngày không thấy bóng người, đây là chăm sóc đến góc nào rồi?
Ai ngờ, những lời này vừa mới từ trong miệng anh phun ra, người trước mặt trở nên lạnh lùng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
"Không biết."
Câu trả lời cứng nhắc và lạnh nhạt.
Hải Kim ho khan hai tiếng, sờ sờ chóp mũi, có chút áy náy, luôn cảm thấy giữa Sở Nghiêu và Tần Đồ đã xảy ra chuyện gì đó.
Nguồn gốc gián tiếp của việc này cũng là Hải Kim.......
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Hải Kim lặng lẽ lấy thông tấn khí ra, tìm ID của Tần Đồ.
Vẫn là bốn con số đó, 4781.
— Hải có tiền: Cậu đang ở đâu?
Đợi một lúc lâu, Tần Đồ cũng không để ý tới anh.
Hải Kim bất đắc dĩ, ra đòn sát thủ.
— Hải có tiền: Sở Nghiêu ở trên giường tôi.
Cái này thì nhanh lắm ——
—4781: ?
— 4781: Cậu muốn chết?
— Hải có tiền: Giường bệnh viện cũng là giường của tôi...... Đâu nói sai.
— Hải có tiền: Đắc ý. jpg
— 4781: Có chuyện gì?
— Hải có tiền: Có, không phải cậu đến chăm sóc người sao? Vậy người đâu?
— 4781: Ngày mai trở về, hôm nay cậu ấy thực sự không muốn nhìn thấy tôi.
— Hải có tiền: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
— 4781: Liên quan gì đến cậu?
Hải Kim nghiến răng, buồn bực đến mức nghẹn.
— Hải có tiền: Sao ngày nào cũng bận thế, cậu đang ở đâu vậy?
"Vù ——"
Tinh hạm màu đen ở trong vũ trụ phát ra tiếng gầm nhẹ, màu đen thuần khiết sắp hòa vào vũ trụ vô tận.
Tần Đồ lười biếng tựa vào ghế lái chính, ngón tay vặn nút, tăng tốc độ tối đa.
Anh nghiêng đầu nhìn tin nhắn, tiện tay trả lời lại ——
—4781: Đế Tinh.
—Hải có tiền: Nhanh như vậy đã về Đế Tinh? Là đi làm nhiệm vụ sao?
—4781: Không phải.
—4781: Cũng không thể nói cho cậu biết, miệng cậu không kín.
Nói đến đây, lòng Hải Kim chua xót, run rẩy gửi tin nhắn qua.
—Hải có tiền: Tôi thấy, hôm nay Sở Nghiêu có ý kiến rất lớn với cậu?
Một lúc lâu không ai trả lời, Hải Kim nhìn chằm chằm thông tấn khí, buông bỏ sot bất kỳ tin nhắn nào gửi tới.
"Tinh——"
—4781: Vậy cậu nhìn lầm rồi.
—4781: Không phải kêu có tiền sao, đi mắt đi.
—Hải có tiền: Cậu nói lý một chút được không?
—Hải có tiền: Ba, cho ngươi quỳ. jpg
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, ngay cả Sở Nghiêu cũng không muốn nói cho anh biết, Tần Đồ cũng không muốn.
Xem ra không phải chuyện tốt.
Hải Kim chắc chắn.
—Hải có tiền: Tôi còn cơ hội nào để bù đắp không?
—Hải có tiền: Cậu nói biện pháp, tôi có thể làm được tuyệt đối đến chết cũng không bỏ cuộc (1).
萬死不辭: Vạn tử bất tử: nghĩa là sẵn sàng phục vụ cho đến chết
Tần Đồ trong màn đêm nhíu mày, ngón tay khẽ động.
—4781: Có
—Hải có tiền: Cách gì, cậu nói nhanh lên.
—4781: Lần trước cậu đến thành phố S Hôi Tinh còn nhớ không?
—Hải có tiền: Nhớ, làm sao vậy.
—4781: Tôi biết một thương nhân tên là Ngô Sinh, người khá tốt.
—Hải có tiền: Hả? Rồi sao nữa......
— 4781: Lần trước cùng hắn trò chuyện
—Hải có tiền: Cậu không thể nói hết câu được sao, thích trêu ngươi người khác à.
Tần Đồ không để ý đến anh, tiếp tục gửi.
—4781: Hắn nói cho tôi biết.
—Hải có tiền: Nói cho cậu biết cái gì?
—4781: Nghĩa trang khu T bên kia rất tốt.
Hải Kim: "???"
—4781: Không phải muốn bù đắp sao, chỗ này tôi thay cậu chọn xong rồi.
—4781: Bia mộ, cậu tự mình chuẩn bị một chút.
Hải Kim: "???"
—Hải có tiền: Con mẹ nó cậu còn là người sao!!
Không nói nữa, người này hả, chỉ biết bắt nạt hắn, sao không đi bắt nạt Sở Nghiêu đi?
Hải Kim vẻ mặt hổn hển tắt thông tấn khí, cảm xúc thật lâu không thể bình ổn lại, anh đầu óc có bệnh mới có thể đi nghe Tần Đồ nói chuyện.
Miệng đầy xe lửa. (2)
(2)滿嘴的跑火車: là khả năng diễn đạt ngôn ngữ mạnh mẽ, ăn nói hùng hồn, có thể biến đen thành trắng, chết thành sống, vô lý thành hợp lý, giỏi làm người khác bối rối.
Cạn lời.
Trong phi hạm màu đen trong vũ trụ, Tần Đồ đặt ngón tay lên môi, khẽ cười.
Đế Tinh.
"Làm gì vậy?" Mục Thanh cầm thìa sứ trắng khuấy sữa lắc trên bàn trước mặt, chồng cằm hỏi.
Tần Đồ lười biếng nhấp một ngụm đồ uống lạnh, ngước mắt nhìn hắn, cười nói: "Đến thăm cậu, không được?"
"Được được được, tôi nào dám nói không được." Mục Thanh bất đắc dĩ đáp, trong lòng cũng không khách khí mà suy đoán.
Tần Đồ mới vừa chào hỏi hắn mấy ngày trước để đi Dương Tử Tinh, hắn đã chuẩn bị thay người này làm sĩ quan trong một tháng, kết quả lại về sớm như vậy?
Nhưng nhìn bộ dáng này không giống như trở về làm sĩ quan, dù sao người kia cũng không có ở đây, Tần Đồ cũng không rảnh đi làm sĩ quan đội đặc biệt như vậy.
Việc của anh nhiều đến không đếm hết......
Muốn theo lời Tần Đồ đặc biệt trở về thăm hắn, vậy càng không có khả năng, hắn trong lòng Tần Đồ không có địa vị cao như vậy, một kẻ vô tình và tàn nhẫn.
Lời nói của người này, trong mười câu có thể tin một câu đã là không tệ rồi.
"Bụp ——"
Mục Thanh chán đến chết khuấy ly sữa lắc trước mặt, có chút bàng hoàng, thìa sứ va chạm vào ly sữa lắc, phát ra tiếng thủy tinh trong trẻo.
"Cậu làm sao vậy?"Tần Đồ đặt ly đồ uống lạnh trong tay xuống, hỏi.
Mục Thanh cứng đờ, hắn tưởng mình đã che giấu cảm xúc đủ tốt, kết quả vẫn bị Tần Đồ nhìn ra.
"Không có gì." Hắn vén một sợi tóc rủ xuống hai gò má, vén ra sau tai, lắc đầu nói.
"Nói thật." Giọng Tần Đồ nhàn nhạt.
Htamlinh247 ——
Mục Thanh ở trong lòng thở dài một hơi, người này sao lại thế này, căn bản không thể gạt được.
"Chuyện nhỏ." Hắn ngẩng mặt cười cười với Tần Đồ, "Chuyện rất nhỏ, có chút phiền, nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Tần Đồ nhìn hắn, không nói gì nữa.
Hỏi không phải là cách duy nhất để khiến người ta mở miệng.
"Dalt nói hắn rất nhớ cậu."
Tần Đồ nhìn Mục Thanh, cười cười, nói.
Quả nhiên——
Mục Thanh trong nháy mắt liền xù lông, tay đập xuống bàn phát ra một tiếng vang nặng nề, hắn mạnh mẽ đứng lên, cau mày tức giận nói: "Hắn còn mặt mũi nhớ tôi?! Tên rác rưởi này, ăn xong liền chạy, cái quái gì vậy ——
Âm thanh đột nhiên im bặt, Mục Thanh đứng tại chỗ há hốc miệng, mở to hai mắt, sau đó chậm rãi che miệng lại.
Trời ạ, hắn sao có thể nói ra!
Thật mất mặt! Đều tại William, tên đàn ông chó đẻ này!
Có trời mới biết, hắn tỉnh lại, thắt lưng đau, chân đau, chỗ nào cũng đau, kết quả trên giường chỉ có một mình hắn, cảm thấy tức đến mức suýt chết.
Tần Đồ nhướng mi nhìn hắn, hơi nhướng mày, trong con ngươi màu đen không rõ ẩn ý.
Mục Thanh muốn tìm một cái khe chui vào, lập tức, lập tức.
"Hai người ngủ?"
Giọng Tần Đồ trước sau như một, lười biếng mà nhẹ nhàng, giống như đang hỏi một chuyện rất bình thường.
Khuôn mặt đỏ bừng của Mục Thanh chậm rãi rút đi vẻ xấu hổ, vẫn tốt...... May mà Tần Đồ không làm hắn quá khó xử.
Hắn thở ra một hơi, khóe môi nở ra một nụ cười, chậm rãi ngồi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắn giữ giọng điệu binhg tĩnh.
"Chỉ là...... Chuyện mấy ngày trước."
"Ừ, biết rồi." Tần Đồ gật đầu, không hỏi nữa.
Mục Thanh cắn môi, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Sao hắn lại như vậy?! Uổng cho hắn là Alpha cao cấp trong tinh hệ δ, vậy mà tính tình thối như vậy!"
Tần Đồ cầm đồ uống lạnh uống một ngụm, trầm mặc nghe hắn lên án.
"Đây là lần đầu của tôi, kết quả hắn ngủ xong liền chạy, kéo quần lên liền không nhận người, cậu nói hắn làm đúng hay không, Tần?"
"Không đúng." Tần Đồ cười nói.
"Cậu nghiêm túc coi!" Mục Thanh tức giận đến lông mày nhíu lại, bĩu môi nói: "Tỉnh lại liền để trên giường một tấm thẻ đen thông hành, ai muốn đồ chơi này hả!"
Hắn vừa nói vừa lấy một tấm thẻ đen từ trong túi quần ra, thở phì phò ném lên bàn.
Tần Đồ cười cười, không nói gì, vươn ngón tay thon dài cầm tấm thẻ đen thông hành lên, xoay vòng trong tay.
"Cậu muốn đi tìm hắn sao?" Anh nghiêng đầu cười, mở miệng nói, "Đòi cái lí lẽ?"
"Tôi không đi!" Mục Thanh nhíu mày, hừ lạnh nói.
"Htamlinh247, thật phiền quá, không nói hắn nữa, nói về Sở Nghiêu đi." Mục Thanh xua xua tay, nói. Ngón tay Tần Đồ xoay tấm thẻ đen bỗng dừng lại.
Mục Thanh có chút nghi hoặc, lập tức mở to hai mắt, kêu lên: "Không thể nào, cậu cũng xuống tay?"
"Nghĩ gì vậy?" Tần Đồ cười híp mắt nói.
"Vậy thì tốt rồi, biết cậu cùng cái tên William không giống nhau mà." Mục Thanh khẽ cắn môi, nói ra, "Rút × vô tình!"
"Cậu đừng có bắt nạt Sở Nghiêu." Hắn thấm thía nói với Tần Đồ, "Mọi việc phải từ từ."
Tần Đồ không biết nghĩ tới cái gì, mí mắt giật giật, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
"Cậu mang thẻ đen qua cho William, tôi không cần đồ của hắn." Mục Thanh mặt không chút thay đổi nói, "Thuận tiện thay tôi bày tỏ với Sở Nghiêu, sĩ quan Mục nhớ cậu ấy biết bao."
"Câu trước có thể," Tần Đồ thờ ơ đứng lên, cười nói, "Câu sau không được."
Mục Thanh: "......"
"Vậy thôi, tôi đi trước." Tần Đồ nghiêng đầu cười với Mục Thanh, đi ra khỏi tiệm đồ uống Liên Bang.
Sau khi lên tinh hạm, anh liếc nhìn sắc trời, Đế Tinh đang là buổi tối, Dương Tử Tinh bây giờ đã là buổi sáng.
Anh suy nghĩ một chút, tháo thông tấn khí xuống, tìm ID của Sở Nghiêu, soạn một tin nhắn.
Đang soạn, anh đột nhiên nhướng mày, xóa từng chữ tin nhắn, sau đó đưa thông tấn khí tới gần môi, gửi một tin nhắn thoại qua.
Dù sao cũng đã bị vạch trần, không cần phải che giấu.
Sở Nghiêu ở Dương Tử Tinh xa xôi vừa mới rời giường, thông tấn khí trên cổ tay truyền đến âm thanh nhắc nhở.
Hắn mở ra, là tin nhắn của Tần Đồ.
Một giọng nói lười biếng và chứa ý cười của chàng trai trẻ tuổi từ thông tấn khí truyền ra.
"Tình bạn đơn gian bắt nguồn từ những lời chào chân thành, chào buổi sáng Thiếu tá, chúc cậu độc thân."
Sở Nghiêu: "......"
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mượn lời Tần Đồ, buổi chiều tốt lành các vị, chúc các vị độc thân.