Rồi cô biết tới Vân Trọng Cẩn, một người cầu toàn nhưng quá khứ lại bừa bộn đầy chắp vá giống cô.
Vân Trọng Cẩn cho cô biết, có những thứ, chỉ có thể tự cô chịu đựng. Có những nỗi buồn nên chia sẻ đúng người. Có thể Thư Vân Môn sẽ nghe cô nói, nhưng hắn không thể hiểu.
Thế giới chính là cần một người nghe, càng cẩn hơn một người hiểu.
Để rồi thời gian lại trôi qua, đám người xã hội cũng không xuất hiện, tất cả đều không xuất hiện, nhưng tin báo lại lần nữa xuất hiện: bà nuôi cô đã mất.
Cô trở về quê trong đêm, lại nói dối Thư Vân Môn có chút chuyện trong chùa, không muốn hắn nhìn thấy một mặt quá khứ chắp vá xấu hổ mệt mỏi như vậy.
Cô chịu tang 3 ngày, trong 3 ngày đó sắp xếp lại phòng bà nuôi cùng đồ vật em trai, một quyển sổ nhỏ rơi ra.
Lần đầu cô nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo vội vã của em trai.
Lần đầu tiên cô thấy nét mực bị nhòe hình giọt nước trải khắp trang giấy.
Lần đầu tiên cô thấy phía sau nụ cười giống như ngờ nghệch kia là cuộc sống đau đớn khác.
[Ngày 2-3, cha mẹ ly hôn. Mình muốn theo mẹ, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể để chị đi. Chị học rất giỏi, có rất nhiều học bổng, hy vọng rời xa cha có thể càng giỏi hơn.]
…
[Ngày 7-5, mình rất sợ, mình sợ lắm. Tại sao bọn họ lại đến nhà mình rồi nhìn mình như vậy? Mình cố đuổi mà bọn họ không đi. Chẳng nhẽ ba nợ tiền, bọn chúng muốn mình đi làm trả nợ? Mình không muốn, mình còn muốn đi học, muốn gặp chị, muốn học thật giỏi như chị. Mình còn phải nuôi chị.]
…
[Ngày 28-5, hôm nay mình gặp được chị rồi, mẹ cũng yếu nữa, hy vọng chị không mệt.]
…
[Ngày 30-7, hôm qua cha dẫn mình đến một nơi rất lạ, có rất nhiều đèn biết nháy, có rất nhiều người. Sau đó, cha nói chuyện cùng vài người bạn, bọn họ còn cho mình uống thứ gì đó rất cay, rất khó chịu. Rồi không biết sao mình ở nhà nữa, có lẽ cha đưa mình về. Không biết có đụng vào đâu không mà người rất nhiều vết bầm, còn vết móng tay nữa, vô cùng khó chịu, mình muốn nằm một chỗ, mệt quá. Nhưng hôm nay đã hẹn với chị rồi, cố lên.”
…Rất nhiều trang giấy dần dần nhòe đi không biết vì nước mắt của em trai cô, hay vì chính Tử Từ cũng không rõ.
Dòng chữ ngày càng run, ngày càng run rẩy, cho đến khi khép lại vào ngày cô tạm biệt cậu thi đại học.
[Mình mệt lắm rồi. Mình sợ lắm rồi, mình không thể như vậy được nữa. Ngày nào người đó cũng đưa mình đến chỗ đám vay tiền, bọn họ hành hạ mình, làm nhục mình, đánh đập mình, thậm chí còn bắt mình phải ăn những thứ khủng khiếp bon họ vắt lên người.
Mình không thiết nữa. Mình ghét người đó, không, mình hận người đó.
Nhưng mình phải chịu, nếu mình không chịu người đó sẽ bắt chị đi. Mình là con trai, có thể chịu được, nhưng chị thì khác, chị sẽ chết mất.
À, bây giờ khác rồi. Chị đã thi đại học, nhất định có thể đỗ một trường tốt, không bị người đó bắt nữa. Mình cũng không chịu được nữa. Mình sợ lắm, mình cũng mệt lắm rồi.
Hy vọng, chị sẽ sống thật tốt, sống thật tốt thay cho mình.]
Tử Từ đã sống cuộc sống em trai cô hy sinh tính mạng ban cho, đã sống vô tư, đã yêu đương tới mức quên đi những nỗi khổ cậu từng chịu đựng.
“Xin lỗi …xin lỗi…chị xin lỗi…chị không phải con người…chị xin lỗi…”
Đó là lần thứ hai cô bất lực và mệt mỏi như vậy. Cô thật mệt, mệt với hết thảy, mệt với cả bản thân.
Cô không còn tâm trạng, không còn tha thiết, không còn cảm giác, chỉ có nỗi buồn quanh quẩn trong đầu, chỉ có lời ‘xin lỗi’ liên tục lặp lại, chỉ có cái chết chán nản không ngừng bào mòn tâm trí.
Để rồi khi cô nhận được tin người đàn ông ấy đã chết.
Cô cảm nhận được bản thân đã thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm nhận được mình được giải thoát. Thấy được bản thân thực sự không có dính líu đến thế giới hoàn mỹ này.
Cô sợ hãi, cô mệt mỏi, cô muốn tìm một nơi im lặng tự gặm nhấm bản thân đến chết.
Cô từng muốn chính tay giết ông ta, nhưng cô không thể, cô vẫn là không thể, cô vẫn là yếu ớt như vậy.
Nhưng bây giờ, ông ta bị đánh chết, khúc mắc trong lòng đã buông:
“Chết rất tốt.”
Cô không còn nợ nần nữa. Cô cũng không còn gắng gượng được nữa, mệt mỏi quá!
Tử Từ đứng trước bài vị đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt cố không rơi lê, miệng mấp máy mỉm cười:
“Xin lỗi! Chị lại để em đợi rồi!”
“Lần này chị sẽ chính thức xin lỗi em, em sẽ tha thứ cho chị, tha thứ cho sự vô dụng này, đúng chứ?”
Lưỡi dao sắc nhọn lướt qua cổ tay, dòng máu nóng lăn dài trên làn da còn đọng tầng sương đêm. Mùi máu nồng hòa cùng hương nhang thật nồng.
“Chút đau đớn này, không là gì cả so với em lúc đó, phải không? Chị thật sự xin lỗi…nên là chị bảo vệ em mới phải…nên là em được hạnh phúc…mới phải…”
Ngôi chùa yên tĩnh vang lên tiếng xe cứu thương rồi lại chìm vào tĩnh lặng.
Có lẽ thời gian làm lành đi miệng vết thương, nhưng không thể xoá bỏ dấu vết từng tồn tại.
Trên cổ tay trắng nõn, 6 vết cứa thật sâu im lặng dõi theo cử chỉ thay đổi.
Thư Vân Môn yên lặng tại đó, hốc hác đến thê thảm:
“Anh sẽ không hiểu được nỗi đau của em. Nhưng nếu em rời đi, em sẽ không thể hiểu được nỗi đau của anh. Cả nỗi đau của những người coi em là tất cả.”
“Xin em! Chúng ta bắt đầu lại, anh sẽ cố gắng, cố gắng hơn nữa. Chỉ cần em có thể mở mắt ra nhìn anh!”
Ngón tay co duỗi, trong máy thở, đôi môi mấp máy:
“Vân Vân…”
Bầu trời mùa thu xuyên qua ô cửa kính, cô gái mang theo hương thơm ấm áp nhoẻn miệng cười, không ngừng gục đầu xuống vai anh:
“Anh Vân…”
Vân Trọng Cẩn cho cô biết, có những thứ, chỉ có thể tự cô chịu đựng. Có những nỗi buồn nên chia sẻ đúng người. Có thể Thư Vân Môn sẽ nghe cô nói, nhưng hắn không thể hiểu.
Thế giới chính là cần một người nghe, càng cẩn hơn một người hiểu.
Để rồi thời gian lại trôi qua, đám người xã hội cũng không xuất hiện, tất cả đều không xuất hiện, nhưng tin báo lại lần nữa xuất hiện: bà nuôi cô đã mất.
Cô trở về quê trong đêm, lại nói dối Thư Vân Môn có chút chuyện trong chùa, không muốn hắn nhìn thấy một mặt quá khứ chắp vá xấu hổ mệt mỏi như vậy.
Cô chịu tang 3 ngày, trong 3 ngày đó sắp xếp lại phòng bà nuôi cùng đồ vật em trai, một quyển sổ nhỏ rơi ra.
Lần đầu cô nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo vội vã của em trai.
Lần đầu tiên cô thấy nét mực bị nhòe hình giọt nước trải khắp trang giấy.
Lần đầu tiên cô thấy phía sau nụ cười giống như ngờ nghệch kia là cuộc sống đau đớn khác.
[Ngày 2-3, cha mẹ ly hôn. Mình muốn theo mẹ, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể để chị đi. Chị học rất giỏi, có rất nhiều học bổng, hy vọng rời xa cha có thể càng giỏi hơn.]
…
[Ngày 7-5, mình rất sợ, mình sợ lắm. Tại sao bọn họ lại đến nhà mình rồi nhìn mình như vậy? Mình cố đuổi mà bọn họ không đi. Chẳng nhẽ ba nợ tiền, bọn chúng muốn mình đi làm trả nợ? Mình không muốn, mình còn muốn đi học, muốn gặp chị, muốn học thật giỏi như chị. Mình còn phải nuôi chị.]
…
[Ngày 28-5, hôm nay mình gặp được chị rồi, mẹ cũng yếu nữa, hy vọng chị không mệt.]
…
[Ngày 30-7, hôm qua cha dẫn mình đến một nơi rất lạ, có rất nhiều đèn biết nháy, có rất nhiều người. Sau đó, cha nói chuyện cùng vài người bạn, bọn họ còn cho mình uống thứ gì đó rất cay, rất khó chịu. Rồi không biết sao mình ở nhà nữa, có lẽ cha đưa mình về. Không biết có đụng vào đâu không mà người rất nhiều vết bầm, còn vết móng tay nữa, vô cùng khó chịu, mình muốn nằm một chỗ, mệt quá. Nhưng hôm nay đã hẹn với chị rồi, cố lên.”
…Rất nhiều trang giấy dần dần nhòe đi không biết vì nước mắt của em trai cô, hay vì chính Tử Từ cũng không rõ.
Dòng chữ ngày càng run, ngày càng run rẩy, cho đến khi khép lại vào ngày cô tạm biệt cậu thi đại học.
[Mình mệt lắm rồi. Mình sợ lắm rồi, mình không thể như vậy được nữa. Ngày nào người đó cũng đưa mình đến chỗ đám vay tiền, bọn họ hành hạ mình, làm nhục mình, đánh đập mình, thậm chí còn bắt mình phải ăn những thứ khủng khiếp bon họ vắt lên người.
Mình không thiết nữa. Mình ghét người đó, không, mình hận người đó.
Nhưng mình phải chịu, nếu mình không chịu người đó sẽ bắt chị đi. Mình là con trai, có thể chịu được, nhưng chị thì khác, chị sẽ chết mất.
À, bây giờ khác rồi. Chị đã thi đại học, nhất định có thể đỗ một trường tốt, không bị người đó bắt nữa. Mình cũng không chịu được nữa. Mình sợ lắm, mình cũng mệt lắm rồi.
Hy vọng, chị sẽ sống thật tốt, sống thật tốt thay cho mình.]
Tử Từ đã sống cuộc sống em trai cô hy sinh tính mạng ban cho, đã sống vô tư, đã yêu đương tới mức quên đi những nỗi khổ cậu từng chịu đựng.
“Xin lỗi …xin lỗi…chị xin lỗi…chị không phải con người…chị xin lỗi…”
Đó là lần thứ hai cô bất lực và mệt mỏi như vậy. Cô thật mệt, mệt với hết thảy, mệt với cả bản thân.
Cô không còn tâm trạng, không còn tha thiết, không còn cảm giác, chỉ có nỗi buồn quanh quẩn trong đầu, chỉ có lời ‘xin lỗi’ liên tục lặp lại, chỉ có cái chết chán nản không ngừng bào mòn tâm trí.
Để rồi khi cô nhận được tin người đàn ông ấy đã chết.
Cô cảm nhận được bản thân đã thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm nhận được mình được giải thoát. Thấy được bản thân thực sự không có dính líu đến thế giới hoàn mỹ này.
Cô sợ hãi, cô mệt mỏi, cô muốn tìm một nơi im lặng tự gặm nhấm bản thân đến chết.
Cô từng muốn chính tay giết ông ta, nhưng cô không thể, cô vẫn là không thể, cô vẫn là yếu ớt như vậy.
Nhưng bây giờ, ông ta bị đánh chết, khúc mắc trong lòng đã buông:
“Chết rất tốt.”
Cô không còn nợ nần nữa. Cô cũng không còn gắng gượng được nữa, mệt mỏi quá!
Tử Từ đứng trước bài vị đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt cố không rơi lê, miệng mấp máy mỉm cười:
“Xin lỗi! Chị lại để em đợi rồi!”
“Lần này chị sẽ chính thức xin lỗi em, em sẽ tha thứ cho chị, tha thứ cho sự vô dụng này, đúng chứ?”
Lưỡi dao sắc nhọn lướt qua cổ tay, dòng máu nóng lăn dài trên làn da còn đọng tầng sương đêm. Mùi máu nồng hòa cùng hương nhang thật nồng.
“Chút đau đớn này, không là gì cả so với em lúc đó, phải không? Chị thật sự xin lỗi…nên là chị bảo vệ em mới phải…nên là em được hạnh phúc…mới phải…”
Ngôi chùa yên tĩnh vang lên tiếng xe cứu thương rồi lại chìm vào tĩnh lặng.
Có lẽ thời gian làm lành đi miệng vết thương, nhưng không thể xoá bỏ dấu vết từng tồn tại.
Trên cổ tay trắng nõn, 6 vết cứa thật sâu im lặng dõi theo cử chỉ thay đổi.
Thư Vân Môn yên lặng tại đó, hốc hác đến thê thảm:
“Anh sẽ không hiểu được nỗi đau của em. Nhưng nếu em rời đi, em sẽ không thể hiểu được nỗi đau của anh. Cả nỗi đau của những người coi em là tất cả.”
“Xin em! Chúng ta bắt đầu lại, anh sẽ cố gắng, cố gắng hơn nữa. Chỉ cần em có thể mở mắt ra nhìn anh!”
Ngón tay co duỗi, trong máy thở, đôi môi mấp máy:
“Vân Vân…”
Bầu trời mùa thu xuyên qua ô cửa kính, cô gái mang theo hương thơm ấm áp nhoẻn miệng cười, không ngừng gục đầu xuống vai anh:
“Anh Vân…”