• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hoàng Hải quay trở lại bệnh viện định thăm Hân Nhi, anh liền phát hiện trong phòng bệnh của cô đã có người bên cạnh chăm sóc.

Anh đứng ở ngoài cửa phòng, qua khe cửa nhỏ bị hé ra một ít có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút tái nhợt đang tươi cười cùng với một người đàn ông đang ngồi cạnh giường cô. Khỏi cần nói cũng biết là ai. Ngoài cái tên Đinh Văn Lâm kia thì còn có thể là ai chứ.

Anh đứng bên ngoài, lẳng lặng nghe thấy âm thanh trong phòng vọng ra.

" Hân Nhi, cô nói xem..cái mạng nhỏ này của cô suýt thì mất mạng rồi đó. Còn nói không sao à! ".

Đinh Văn Lâm cất giọng trách móc, nhưng Hoàng Hải lại nghe ra toàn lời quan tâm trong lời trách đó.

Lại nghe thấy cô dịu giọng lên tiếng.

" Tôi không sao rồi mà. Anh xem, chẳng phải vẫn rất tốt sao! Khụ.khụ..".

Cô nói xong, còn cố mỉm cười tỏ ra là mình bình thường nhưng tiếng ho khẽ của cô lại bán đứng lại cô. Đúng là lúc tỉnh lại người cô vẫn có chút gì đó run nhẹ.

" Chị gái xinh đẹp, chị ăn quýt đi. Em bóc cho chị ăn nè ".

Hoàng Hải còn nghe thấy là giọng của trẻ nhỏ. Chính là cháu gái của Đinh Văn Lâm vừa rồi đã tố cáo Trúc Quỳnh. Cô bé đó nở nụ cười tươi, có vẻ như rất quý mến

Hân Nhi.

" Được. Cảm ơn Tuyết San nha!".

Hân Nhi mỉm cười với cô bé, đưa tay nhận lấy trái quýt đã bóc ra.

Khung cảnh cả ba người cười nói với nhau thu vào tầm mắt Hoàng Hải thực giống như một gia đình nhỏ vậy.

" Bọn họ trông thật hạnh phúc! Có lẽ cô ấy không nên dính dáng đến người như mình ".

Hoàng Hải mang theo nét mặt có chút đượm buồn rời đi, cũng không muốn ở lại xem thêm nữa.



Hân Nhi ngồi trên giường, cười tươi với cô bé Tuyết San lại nhìn xuyên ra phía ngoài cửa phòng liền thoáng thấy hình bóng quen thuộc. Nhưng sau đó lại tỉnh an mình.

" Chắc là nhìn nhẩm thôi ".

Hân Nhi mơ hỗ nhớ bản thân hình như là được Bùi Hoàng Hải cứu. Cũng nghe Đinh Văn Lâm khẳng định lại. Chỉ là lúc này lại không thấy Bùi Hoàng Hải xuất hiện, nghĩ có lẽ anh ấy cũng chỉ là nhất thời thấy người đuối nước nên mới cứu thôi. Chứ không phải là quan tâm cô. Nếu không tại sao lại không đến thăm cô chứ.

Hân Nhi không muốn bản thân tự ngộ nhận. Vì vậy thà cô nghĩ là anh không hề có tình cảm gì với mình. Phủ nhận cái tâm tư nhỏ của mình gạt sang một bên, cũng không muốn tự mình đa tình.

Huống chi Bùi Hoàng Hải đã có Đỗ Trúc Quỳnh rồi. Cô biết Đỗ Trúc Quỳnh vì ghen ghét với mình, nghĩ Bùi Hoàng Hải có ý với cô nên mới ra tay với cô. Vì vậy tốt nhất là cô nên tránh tiếp xúc với Bùi Hoàng Hải thì hơn.

" Hân Nhi, cô nên tránh xa Bùi Hoàng Hải ra ".

Khi Đinh Tuyết San đi ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn cô và Đinh Văn Lâm. Đinh Văn Lâm liền nhẹ giọng nhắc nhở cô. Thấy Hân Nhi hơi ngần ra, anh lại nói tiếp.

" Hôm nay cô thấy rồi đó. Người yêu của anh ta vì ghen tuông mà đã đẩy cô xuống biển, ngày sau cô ta còn có thể yêu đương mù quáng mà làm hơn thế. Hân Nhi, tôi không muốn cô phải chịu khổ! ".

Nói hết câu cuối, Đinh Văn Lâm liền dùng ánh mắt thâm tình quyết luyễn nhìn Hân Nhi đẩy vẻ chân thành.

Hân Nhi bị lời nói cùng ánh mắt đó của Đinh Văn Lâm làm cho có chút bối rối, nhất thời không biết phải nói gì. Cô lờ mờ đoán được ra tâm ý mà Đinh Văn Lâm dành cho mình, chỉ là cô thực sự không dám đón nhận đoạn tình cảm này. Cũng không muốn làm chuyện khiến người khác phải đau khổ.

Cô nhẹ nhàng cất tiếng.

" Anh Lâm.Cảm ơn anh. Tôi nhất định sẽ tự biết chừng mực ".

Đến tối. Đinh Văn Lâm cùng bé Tuyết San cũng không thể ở lại bệnh viện cùng cô được. Đinh Văn Lâm vẫn nhờ các y tá, bác sĩ chăm sóc thật tốt cho Hân Nhi. Bác sĩ nói tầm một hai ngày nghỉ ngơi là cô có thể xuất viện.

Hân Nhi nằm yên trên giường thật sự có chút ngứa ngáy tay chân. Cô nhìn ra cửa sổ phòng, lúc này trời cũng chạng tối, trên trời sao lấp kín cả một vùng mây xanh.

Hân Nhi thực sự tay chân không yên vị mà khẽ bước xuống giường, xỏ dép đi ra ngoài. Trên người cô là quần áo bệnh nhân.

Cô đi ra phía sân sau của bệnh viện, đi một đoạn đường dài, vừa đi vừa quan sát những người bệnh xung quanh. Người thì đã có tuổi, ngồi trên chiếc xe lăn được người nhà đẩy đi. Người thì phải băng bó chân kẹp nạng mà đi.

Hân Nhi vừa đi lại không biết đằng sau cách cô không xa vẫn luôn có một bóng người từ nãy đến giờ vẫn luôn âm thầm đi theo cô.



Chỉ là mỗi lần cô quay đầu lại thì người đó sẽ tìm một góc khuất để trốn. Tựa hỗ cứ như vậy liền không bị cô phát hiện.

Hân Nhi dừng lại ở chỗ ghế đá nọ, cô ngồi xuống từ từ ngắm nhìn bầu trời sao. Cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp. Lại mơ màng nhớ về bầu trời sao ở quê nhà, không nhịn được mà than nhẹ một cầu.

" Không biết bầu trời sao ở nhà có giống với ở đây không? Không biết ba mẹ và thẳng nhóc đó ở nhà thế nào ta?".

Cô cứ thơ thần suy nghĩ. Giống như tức cảnh sinh tình, gặp cảnh đẹp lại nhớ về quê nhà.

Mà Bùi Hoàng Hải theo sau cô cũng đứng cách đó không xa. Nhưng anh lại có thể nghe rõ những lời cô nói.

Gió lạnh của đêm tối khẽ thồi nhẹ khiến cho Hân Nhi chỉ mặc một chiếc áo bệnh nhân mỏng có chút cảm giác lành lạnh. Cô khẽ đưa hai tay lên làm động tác vuốt vuốt cánh tay mà run nhẹ.

Bùi Hoàng Hải thấy vậy thì rất muốn đến gần cởi áo khoác ra khoác cho cô. Nhưng khoảng cách đó lại không có lí do gì để cho anh đến gần cô, quan tâm cô.

Cảm giác này, thật khó chịu!

Hân Nhi cũng cảm giác được cơn lạnh thấm da thịt nên đành đứng dậy trở về phòng.

Lúc vào trong phòng liền gặp một cô y tá đang bê một tô cháo đến đặt trên bàn cạnh giường cô. Cô y tá ấy điểm đạm nói.

" Thưa cô, cháo của cô đây ".

Hân Nhi có chút hơi ngạc nhiên, hỏi lại:

"Tôi ăn tối rồi mà ".

Chí nghe cô y tá kia nói.

" Đây là do một người bảo tôi đem đến cho cô. Cô cứ tự nhiên. Tôi xin phép ra ngoài ".

Hân Nhi có chút khó hiểu, quay ra nhìn bát cháo gà còn đang nóng hồi đặt ở trên bàn kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK