• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày tháng trôi qua, bụng Tống Bảo dần phồng lên như quả bóng.

Dù kiếp trước từng trải qua một lần nhưng y vẫn thấy hết sức thần kỳ. Biết sao được, kiếp trước y quá vô tâm vô tư, hoàn toàn không nghĩ đến cái thai mà chỉ cảm thấy làm Hoàng hậu phiền phức vô cùng, chỉ biết ăn cho đỡ buồn, bởi vậy khó tránh khỏi mập lên.

Bây giờ mỗi ngày đều có người bắt mạch cho y, tuy ăn uống đơn giản hơn trước nhưng nấu nướng rất tỉ mỉ, hết thời gian nôn nghén cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Chuyện hậu cung phức tạp nhưng chỉ có mấy vị chủ tử nên cũng không khó xử lý, Tống Bảo quyết tâm lo liệu, tư tưởng không còn mâu thuẫn như kiếp trước nên hành động cũng nhanh gọn hơn nhiều, ngay cả Thái hậu hay chế giễu cũng im hơi lặng tiếng, chưa từng làm khó y.

Ban đầu Tống Bảo còn không hiểu tại sao, về sau mới nghe nói Đường Cảnh Hạo đứng ra nói đỡ cho y.

Sau khi biết việc này, Tống Bảo ngồi thừ trên giường hồi lâu.

Khá lắm, y chỉ biết lưng dựa đại thụ hưởng bóng râm chứ không biết bóng râm mát mẻ như vậy.

Lúc cần thiết Đường Cảnh Hạo quả thật rất đáng tin cậy, thật không hổ là cựu Thái tử và đương kim Hoàng đế một đường thăng cấp đánh quái đè bẹp các đệ đệ dưới chân.

Ngay cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng xử lý được thì trên đời còn chuyện gì làm khó được hắn nữa chứ.

Tống Bảo nghĩ thông suốt rồi, phu quân đã quan tâm y như thế thì y cũng phải cảm kích thức thời, xuống nước nhượng bộ mẹ chồng mới được.

“Cật Hảo, Hát Hảo……” Tống Bảo đứng dậy ra lệnh, “Lấy mười tám đấu ngọc trai Đông Hải trong rương bản cung rồi chúng ta đi thỉnh an Thái hậu nào.”

——————

Quả nhiên Thái hậu gặp y vẫn là bằng mặt không bằng lòng.

“Thân thể Hoàng hậu bất tiện, Hoàng đế miễn cho ngươi thỉnh an rồi mà, sao giờ lại đến đây.”

Khi Tống Bảo đến, Thái hậu đang cầm một cây kéo tỉa hoa. Y không hiểu hoa này phải cắt tỉa làm gì, dù sao cũng đã đứt rễ, qua mấy ngày là héo thôi.

“Nhi thần vốn không muốn quấy rầy mẫu hậu đâu ạ, chỉ là thần mới nhận được một ít ngọc trai Đông Hải, tự biết mình không có khí độ tư thái như mẫu hậu nên đem tới dâng cho mẫu hậu ạ.” Tống Bảo phất tay, cung nhân bưng mười tám đấu ngọc trai tròn trịa dâng lên, y không có đầu óc nên không rành kiểu chơi chữ dài dòng văn tự, thế là nói huỵch toẹt, “Nhi thần đến nhận thua với mẫu hậu ạ.”

Hừ, Thái hậu hừ lạnh.

Bà biết ngay tên nhãi ranh này không có ý tốt mà, quả nhiên đến nhận thua với bà…… Hả??

Cái gì cơ?

Thái hậu chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK