M ôi D ạ Thiên Ưng nhẹ nhàng lướt nhẹ trên cổ cô. Giống như gió mát vậy, vừa có chút lạnh lẽo, vừa có chút nhẹ nhàng.
Gò má vốn trắng bệch của cô thoáng chốc hiện lên một màu đỏ ừng, dung mạo vốn đang còn giãy giụa nhưng giờ lại xinh đẹp kiều diễm. . . . . .
Chậm rãi nhắm chặt đôi mắt, hàm răng cắn chặt vành môi, hô hấp dồn dập đến khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ chìm đắm mê hồn của cô, động tác của anh dần dần nhu hòa hơn trước.
“Ừm." CÔ vẫn không có cách nào khống chế miệng mình ngâm một tiếng rên rỉ xấu hổ. Cô cảm thấy mình quá mất mặt. Cái loại cảm giác ấy lại đến, cái cảm giác muốn quên hết tất cả ấy lại đến, khiến cô khó chịu.
Chỉ cần Dạ Thiên Ưng chạm vào nơi nào thì cô đều cảm thấy thoải mái.
Cô cảm giác toàn thân mình ngứa ngáy rất khó chịu, chợt nở tiếng cười kiều diễm: “Nhột quá, Thiên Ưng."
Bắt gặp nụ cười của cô, anh cũng mỉm cười vui vẻ.
Công nhận hôm nay anh hơi quá đáng, đem tất cả những bức xúc trong lòng mình đổ lên người cô, rốt cuộc cũng đổi được nụ cười của cô, anh rất thỏa mãn và anh cũng muốn cô thỏa mãn như anh.
Cái địa phương mẫn cảm nhất của phụ nữ đang bị anh trêu chọc, rốt cuộc cô cũng không khống chế nổi mà phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc kia, hơi thở càng lúc càng mạnh, toàn thân có một loại cảm giác gì đó lại tới.
Đầu lưỡi Dạ Thiên Ưng hơi chuyển động.
Đang lúc này, cô chợt ưỡn cong người lên, hai chân kẹp lấy đầu Dạ Thiên Ưng, trong miệng cứ thoát ra tiếng van nài: "Thiên Ưng, Thiên Ưng à. . . . ."