“Nhi thần tuân lệnh, chờ nhi thần sắp xếp xong chuyện ở Sơn Đông sẽ dẫn các nàng quay về, nhưng trước mắt nhi thần vẫn muốn tập trung ở Sơn Đông, đại cục của Bắc Lương vẫn cần phụ vương lo lắng rồi”, Lãnh Thiên Minh nói.
Lãnh Liệt Vương gật đầu nói: “Được, tất cả cứ theo ý con, ta mệt rồi, giải tán đi”.
Hai tên cấm quân đi tới kéo tam hoàng tử đang quỳ trên đất, tam hoàng tử nhìn Lãnh Thiên Minh, hắn ta cười nói: “Không ngờ người thắng cuộc cuối cùng lại là ngươi, ha ha…”
Ngũ hoàng tử ở bên cạnh thì cười ha hả nói: “Chúc mừng thất đệ… chúc mừng thất đệ”, Lãnh Thiên Minh không để ý tới hắn ta, một mình hắn đi ra ngoài đại điện, Tề Dung ở bên ngoài vẫn còn đang đứng ở chỗ hai người nói chuyện lần trước. Lãnh Thiên Minh đi tới, chắp tay nói: “Tể tướng”.
Tề Dung cười nói: “Ta đã từng nói ngày này nhất định sẽ đến, đúng như dự đoán mà, lão thần chúc mừng thất hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thiên Minh còn phải cảm ơn ngài đã quan tâm bấy lâu nay, sau này ta cũng sẽ cố gắng hết sức lo nghĩ cho bách tính”.
Tể tướng nói: “Tốt, thật ra thì ta cũng hy vọng một ngày nào đó hoàng tử có thể giống như những gì ngài nói, không chỉ là lo nghĩ cho bách tính Bắc Lương, mà còn lo nghĩ cho bách tính thiên hạ”.
Lãnh Thiên Minh nhìn tể tướng nói: “Ngày đó nhất định sẽ đến”.
Nhìn bóng dáng Lãnh Thiên Minh rời đi, tể tướng không nhịn được cười nói: “Trời phù hộ Bắc Lương ta rồi, ha ha…”
Tin tức tân vương Bắc Lương đã được lập nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Trung Nguyên, ngay cả Đại Lương cũng nhận được tin tức đầu tiên…
Lưu Bất Đắc đang ngồi đánh cờ bên cạnh hoàng đế Hiên Vũ, ông ta không khỏi cười nói: “Không ngờ thất hoàng tử còn lợi hại hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng, e rằng về sau khó mà đối phó”.
Hoàng đế Hiên Vũ nói: “Xem ra Đại Lương chúng ta cũng phải nhanh chóng sắp xếp chuyện lập ngôi thôi, aiz… chuyện của nhị hoàng tử điều tra thế nào rồi?”
Lưu Bất Đắc lắc đầu nói: “Giống với phỏng đoán của ngài…”
Phủ Thanh Châu ở Sơn Đông.
Một binh sĩ giống như phát điên, hắn ta vừa chạy vừa hô lớn: “Thất hoàng tử được sắc lập làm tân vương rồi… ha ha…”
Vô số binh sĩ xung quanh sau khi nghe xong cũng cùng nhau hô lên, bởi vì bọn họ cũng biết điều này có ý nghĩa gì, thất hoàng tử được sắc lập làm tân vương, đồng nghĩa với việc sau này bọn họ chính là cấm quân…
Rất nhiều người dân trong thành nhanh chóng bắt đầu hò hét, Tân Cửu đứng ở vệ đường mắng lớn: “Vừa nhận được tin tức, không bao lâu toàn bộ thành đều biết, có thể yên phận chút được không”.
Một tên đầy tớ bên cạnh cười nói: “Tân đại nhân, chúc mừng ngài”.
Tân Cửu không hiểu hỏi: “Thất hoàng tử được sắc lập thì liên quan gì đến ta chứ?”
Đầy tớ cười nói: “Ai mà không biết ngài chính là quản gia của thất hoàng tử, khi là một thành trì quản gia được gọi là tri phủ, nhưng đợi đến lúc là một quốc gia rồi thì tên của quản gia chính là tể tướng”.
Tân Cửu dường như có suy nghĩ, ông ta nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ Tân Cửu ta còn có ngày được phong hầu bái tướng?”
Tân Cửu càng nghĩ càng kích động, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu vừa chạy trên phố vừa hô lớn: “Thất hoàng tử được sắc lập làm tân vương rồi…”
Trong phòng trà ở tẩm cung Lãnh Liệt Vương.
Chỉ có ba người Lãnh Liệt Vương, Lãnh Thiên Minh và Tề Dung…
“Bên Đại Lương truyền đến tin tức, gần đây thay đổi liên tiếp, cũng không biết lúc nào Đại Lương này sẽ xuất binh, các ngươi có ý kiến gì không?”, Lãnh Liệt Vương hỏi.